Lúc này Vinh Thành cũng sợ điếng người rồi, ả đứng im không dám động đậy. Sau lời nói của Tư Đồ Thánh Dực, khoảnh sân nhỏ lần nữa chìm trong im lặng như khung cảnh chết.
Tiêu Nguyên Soái hí ha hí hửng chạy tới nhặt hạt hạch đào vừa bị ném xuống dưới đất, ông cọ cọ vào quần áo mình cho hết bụi rồi cung kính dâng lên cho Tư Đồ Thánh Dực, tiếp đó ông lui về đứng thẳng tắp sau lưng Dực vương.
Lúc này ai có thể cứu được Tiêu Bách thì ông coi người đó là tổ tông của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mặt trời treo trên cao nóng rát như lửa chiếu lên người đứng dưới mặt đất. Ôn Như Ngọc quỳ chưa được bao lâu mồ hôi đã thấm ra nhễ nhại, không còn hình tượng lịch sự nhã nhặn lúc trước nữa. Quần áo trên người Vinh Thành cũng ướt đẫm.
Thân thể đáng giá ngàn vàng của nàng ta chưa từng chịu ấm ức như vậy.
Nhưng mà, kẻ trước mặt không phải người ả có thể đắc tội, cả chỉ đành hậm hực cắn chặt răng kiên trì, trong lòng sớm mắng nhiếc Vân Thư mấy ngàn mấy vạn lần.
Ầm ầm ầm!
Bỗng nhiên trong phòng truyền đến tiếng đập cửa, một tiếng nối tiếp một tiếng, đột ngột vang lên trong tiểu viện yên tĩnh.
Tiêu Nguyên Soái đứng cách đó gần nhất lập tức quay người lại nhìn chiếc khóa đồng đang khóa chặt trên cửa, trong mắt ông ngập tràn hy vọng, nhưng chẳng biết vì sao lại có vài phần không dám đối mặt.
up trên
Ông cực kỳ sợ hãi điều nghênh đón mình khi cánh cửa này mở ra không phải niềm vui mà là tin dữ.
Tư Đồ Thánh Dực ngồi im lãnh đạm liếc mắt nhìn mọi người. Ánh mắt y lạnh lùng làm lòng mọi người hoảng sợ. Khí thế của Dực vương điện hạ thật không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Ầm ầm ầm!
Bên trong lại vang lên tiếng đập cửa lần nữa. Lúc này, Tư Đồ Thánh Dực mới đứng dậy, lấy chìa khóa trong tay quản gia đang đứng cạnh, đích thân mở cửa.
Tay áo bào vung lên, cánh cửa bị đẩy mạnh ra.
Ánh sáng chiếc thẳng vào trong căn phòng mờ tối, một bóng người ngược sáng xuất hiện trước mặt mọi người. Dáng dấp cao lớn thẳng tắp, trên cơ thể có khí thế đặc biệt của quân nhân. Trong nháy mắt, khuôn mặt Ôn Như Ngọc trắng bệch.
Tiêu Bách tỉnh lại rồi sao? Không những được chữa khỏi, hơn nữa còn xuất hiện đột ngột trước mặt mọi người như vậy.
Tiêu Nguyên Soái không kiềm được rơi lệ lã chã. Lo lắng hãi hùng suốt một tháng, khổ sở chờ đợi suốt một tháng đã được giải thoát trong chớp mắt này. Con trai của ông cuối cũng đã thoát được lưỡi hái của thần chết rồi.
Vinh Thành cũng cảm thấy khó mà tin được. Nhìn thấy Tiêu Bách không có chuyện gì, lòng ả ta thở phào nhẹ nhõm nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Bách được cứu bởi người phụ nữ Vân Thư kia, ả lại ngập trong ghen ghét. Hai loại cảm xúc này pha trộn vào nhau khiến ả ngơ ngẩn đứng im tại chỗ thay vì phóng tới chỗ Tiêu Bách.
Tiêu Bách sầm mặt bước ra trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người. Lúc trước, Vân Thư cứu hắn tỉnh lại, đồng thời nói hết mọi chuyện cho hắn biết. Lúc này, hắn đang vô cùng phẫn nộ.
Thủ đoạn của Thái hậu, hắn rõ ràng hơn bất cứ người nào. Mũi tên kia là do kẻ nào ra tay, trong lòng hắn sáng tỏ.
Cha! Cha hồ đồ quá! Tiêu Bách giận dữ nói.
Tiêu Nguyên Soái chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ: Phải, là phụ thân hồ đồ, suýt chút nữa đã hại con rồi.
Nghe ông nói vậy, Tiêu Bách lắc đầu sau đó quay người ra sau, một người trước nay chưa bao giờ dễ dàng khom lưng nay lại cung kính khom lưng với bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp trong phòng: Ơn cứu mạng của Dực Vương phi, Tiêu Bách ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nếu người cần đến Tiêu Bách, Tiêu Bách nhất định dùng hết sức lực của phủ Nguyên Soái để giúp đỡ.
Đây là hứa hẹn của hắn. Phủ Nguyên Soái luôn giữ thế trung lập, hôm nay đã bày tỏ thái độ trước mặt mọi người rồi sao?
Trong khoảnh khắc vẻ mặt của mỗi người trong đại sảnh chợt biến hóa khác lạ. Trong tay phủ Nguyên Soái có mười vạn tinh binh, mà trong tay Dực vương có bốn mươi vạn đại quân. Ngày hôm nay phủ Nguyên Soái đổi mũi giáo, có phải mang ý nghĩa rằng ván cờ chính trị của nước Thiên Hoa đã khác rồi không, bọn họ không hiểu được hết.
Tiêu Nguyên Soái đứng ở bên cạnh không hề lên tiếng phản đối. Tiêu Bách là con trai độc nhất của phủ Nguyên Soái, thậm chí hắn đã bắt đầu quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ. Đương nhiên, hắn có tư cách nói những lời như vậy.
Thấy thế, cơ thể Ôn Như Ngọc mềm nhũn ngồi bệt trên đất.
Xong rồi! Lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng
Lần này đâu chỉ không hoàn thành nhiệm vụ Thái hậu giao, mà hắn còn đắc tội Dực vương điện hạ, đồng thời đẩy phủ Nguyên Soái về phe Dực vương. Qua đận này, dù Dực vương có tha cho hắn, Thái hậu cũng không tha cho hắn!
Một bái kết thúc, Tiêu Bách đứng thẳng người, gằn từng chữ với mọi người: Dực Vương phi là ân nhân cứu mạng của phủ Nguyên Soái, người nào muốn gây khó dễ với người thì cũng đang gây khó dễ cho toàn bộ phủ Nguyên Soái!
Lời bảo vệ hào hùng ấy khiến Vinh Thành lòng đầy ghen tị đưa mắt nhìn về phía Tiêu Bách, nhưng điều ả thấy chỉ là khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Không nên như vậy!
Trong lòng Vinh Thành đau khổ. Tiêu Bách ca ca của ả, sao có thể lạnh lùng với ả như vậy chứ. Như vậy cũng thôi, nhưng hắn còn bảo vệ một người phụ nữ khác trước mặt ả.
Ả đảo ánh mắt độc ác lên bóng người đang đứng trong phòng.
Vân Thư! Có giỏi thì đừng rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Thấy mọi người đều im lặng không nói lời nào, lúc này Tiêu Bách mới vừa lòng thu mắt lại. Hắn quay đầu về chợt nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng thẳng tắp bên cạnh, lập tức hoảng sợ. Hắn cung kính quỳ xuống đất nói: Vi thần không biết Dực vương điện hạ ở đây, đã vượt quá khuôn phép xin Dực vương điện hạ trách tội.
Không sao. Tư Đồ Thánh Dực khoát tay, sau đó nói với người trong phòng: Nàng còn không qua đây? Giọng nói muốn yêu chiều bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thần thiếp tuân mệnh. Vân Thư ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng đi tới bên cạnh Tư Đồ Thánh Dực, giống như một nàng dâu nhỏ nép vào lòng y.
Khí thế của bản thân Vân Thư cũng rất mạnh nhưng lúc này nàng được Tư Đồ Thánh Dực ôm vào lòng lại không hề phản kháng gì, hai người giống như một đôi vợ chồng hài hòa êm ấm trời sinh đã vậy.
Bầu không khí giữa hai người minh chứng cho việc họ phù hợp để đứng bên cạnh nhau.
Trước đây mọi người chưa từng nhìn thấy Dực vương và Dực Vương phi cùng xuất hiện, lúc này nhìn dáng vẻ hai người, lại thêm ánh mắt thoáng chốc lại lộ ra vẻ yêu chiều của Dực vương, tất cả cùng kinh ngạc há hốc miệng, đồng thời một lần nữa âm thầm đánh giá địa vị của Vân Thư.
Có thể khiến Dực vương yêu thương như vậy, có thể khiến cho phủ Nguyên Soái lớn mạnh luôn giữ thế trung lập đứng ra bảo vệ, người phụ nữ này không đơn giản.
Vì sao lại vượt ngục? Tư Đồ Thánh Dực cúi đầu đạm nhiên lên tiếng, trong lời nói không nghe ra cảm xúc.
Vân Thư nghiêng đầu chớp chớp mắt nói: Điện hạ, thân thiếp không phạm tội, sao lại nói là vượt ngục chứ? Dứt lời, Vân Thư ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Như Ngọc đang ngồi sững sờ trên mặt đất, thản nhiên hỏi: Ôn đại nhân, ngài nói đi.
Đúng thế đúng thế! Ôn Như Ngọc xoa xoa mồ hôi trên trán, trả lời đầy sợ hãi.
Giờ phút này, Vân Thư biết Tư Đồ Thánh Dực đang để nàng trút giận, hiển nhiên làm chống lưng cho nàng. Đương nhiên, cho dù Tư Đồ Thánh Dực không tới, lúc này nàng cũng không e ngại bất kể kẻ nào. Chỉ là, nếu có người muốn bảo vệ mình, vậy mình cứ vui vẻ thả lỏng thôi
Làm ổ trong lòng Tư Đồ Thánh Dực nàng rất có cảm giác an toàn.
Ồ? Nhưng lúc trước Ôn đại nhân không nói như vậy đâu. Vân Thư nghiêng đầu, nàng cọ cọ trong lòng Tư Đồ Thánh Dực, tìm cho mình một tư thế thật thoải mái.
Nàng không định bỏ qua cho đám người này. Tuy nàng có thể trong nhất thời cao hứng cứu sống Tiêu Bách nhưng không có nghĩa nàng là thánh mẫu. Huống hồ, nếu hôm nay Tư Đồ Thánh Dực không đến, sợ nàng rơi vào tay hắn rồi cũng không có kết cục tốt đẹp.
���������