Bản thân Noãn Linh Mộc cũng có một ít độc tính, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tim gỗ lại khác, độc tính của nó trải qua xâm chiếm tích lũy ngàn năm đã nhiều hơn Noãn Linh Mộc gấp trăm lần. Nhưng nếu không động vào nó sẽ chẳng sao cả. Mà hơn nữa, việc giữ gỗ ngàn năm trong phòng còn có thể tăng độ ấm, thúc đẩy lưu thông máu.
Quỷ Cốc Tử giải thích cho Vân Thư biết. Năm năm trước, lão vô tình lấy được vật này, nghiên cứu rất lâu mới cho ra kết luận như vậy.
Đa tạ tiền bối chỉ dạy. Vân Thư hậm hực đóng hộp lại, ôm nó vào trong lồng ngực. Nàng cáo từ Quỷ Cốc Tử rồi bước ra ngoài.
Đối với kết luận của Quỷ Cốc Tử, thật ra Vân Thư không đồng ý lắm. Nói chung là, cho dù nồng độ độc tăng lên trăm lần cũng chưa đến mức khiến hệ thống không gian không nhận ra.
Trừ khi, độc này đã biến dị rồi.
Khà, thằng nhóc họ Thư, ngươi còn cần bảo vật nào nữa không? Nếu ngươi lấy thêm một bình nước vạn độc ra trao đổi, ta có thể đổi với ngươi. Quỷ Cốc Tử híp mắt đầy vẻ mưu mô.
Vân Thư tiện mắt đưa một vòng xung quanh, tuy đều là bảo vật nhưng không có tác dụng nhiều với nàng. Hơn nữa, nước vạn độc quý hiếm như vậy, bỏ ra một lọ đã khiến nàng đau thắt lòng rồi.
Nàng khoát tay, Vãn bối không quá cần đến thứ gì cả. Hơn nữa vãn bối thật sự chỉ có một lọ này thôi. Nói lời này mà Vân Thư mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
Nhưng Quỷ Cốc Tử đâu có tin. Người trước mắt thông mình như vậy, sao có thể không còn hàng tồn, lão đành nói: Thôi bỏ đi, sau này có thứ gì tốt nhớ nghĩ tới lão phu nhá. Chỗ này của ta nhiều đồ lắm đấy.
Vâng. Nàng gật đầu khẽ mỉm cười rồi đứng dậy cáo từ với lão, sau đó quay người bước ra ngoài.
Mạc Già đứng tựa vào tường, nghe thấy tiếng động bèn quay sang nhìn thì thấy Vân Thư bước ra, tiện miệng hỏi: Ra rồi sao? Có thành công không?
Vân Thư xoay người đóng cửa phòng, mỉm cười nói: Ừm, thành công rồi.
Quể? Ánh mắt Mạc Già đầy vẻ hiếu kỳ. Hắn dẫn Vân Thư tới đây chẳng qua cũng chỉ để thử vận may thôi, đâu có nghĩ cậu ta thật sự đổi được bảo vật. Thế mà cậu ta lại thành công mới lạ chứ.
Xem ra, tên nhóc này cũng có chút hơn người đấy.
Trên đường đi, Vân Thư không định quay trở lại hiệp hội Dược Tề Sư, bởi vậy nàng bèn cáo từ với Mạc Già rồi về phủ. Tư Đồ Thánh Dực còn đang ở trong thư phòng nói chuyện gì đó với Cao Nhạc, vẻ mặt không được ổn lắm.
Thế nhưng Vân Thư không hỏi nhiều. Đối với chuyện Tư Đồ Thánh Dực muốn giấu nàng sẽ không cưỡng ép, dù sao ai cũng cần không gian riêng cho mình.
Đi nhé? Một lúc sau, Tư Đồ Thánh Dực dặn dò xong mọi chuyện thì dẫn theo Vân Thư rời khỏi thành Y Dược.
Lúc về không còn thoải mái được như lúc đi nữa, hai người tự cưỡi ngựa của riêng mình, chưa tới một ngày đã về đến nước Thiên Hoa.
Bởi vì trong quân đội có việc nên Tư Đồ Thánh Dực không tiễn Vân Thư về nhà nữa, y chỉ dặn dò nàng về nhà chải đầu rửa mặt cẩn thận trước, sau sẽ có người tới nhà đón nàng đến phủ Nguyên Soái. Y cũng nhắc nàng mọi sự phải cẩn trọng.
Sau khi Vân Thư vệ sinh cá nhân xong, quả nhiên đã có người chờ chực ngoài sảnh lớn phủ Dực Vương. Nhìn thấy Vân Thư bước ra, người đó lập tức bước tới cung kính hành lễ với nàng rồi mời nàng tới phủ Nguyên Soái.
Cha! Sao cha vẫn tin tưởng người phụ nữ này chứ! Vừa nhìn thấy Vân Thư, đại tiểu thư Tiêu Yến Ngọc của phủ Nguyên Soái lập tức xù lông chỉ vào Vân Thư, nói đầy giận dữ.
Nha đầu thối, cút về phòng cho ta! Tiêu Nguyên Soái thấy Yến Ngọc không hiểu chuyện như vậy thoáng cái đã nổi giận, ông chỉ về căn phòng bên cạnh quát lớn.
Cha hung dữ với con! Con không thèm để ý tới cha nữa! Thấy cha lại vì người phụ nữ này mà quát mình, Tiêu Yến Ngọc chợt cảm thấy vô cùng tủi thân, nàng ta bụm mặt chạy ra ngoài.
Vân Thư nhìn hành động của Tiêu Yến Ngọc, nàng bĩu môi đầy bất đắc dĩ. Lần nào gặp nàng, con nhỏ này cũng phản ứng như vậy, sau đó bị mắng, sau đó bỏ chạy, có thể đổi kịch bản khác được không.
Nàng nhìn không nổi nữa đâu....
Sau khi răn dạy con mình xong, Tiêu Nguyên Soái vô cùng áy náy bước tới gần Vân Thư, hơi khom lưng dẫn Vân Thư bước vào trong phòng, ông nói: Dực Vương phi, tiểu nữ không hiểu chuyện, xin người thông cảm. Bách nhi vẫn đang ở trong, còn mong người để ý nhiều hơn.
Giọng điệu khác biệt như trời với đất so với ngày trước.
Khi đó, Mạc Phàm đã thức tỉnh ông vào thời khắc quan trọng nhất, Tiêu Nguyên Soái vốn là người thô kệch, không hiểu đạo lý lớn, trời đất bao la, cứu được con trai ông ta là chuyện to nhất.
Lúc này, ông đối xử với Vân Thư hết mực khách sáo.
Nguyên Soái, ngài khách sáo rồi. Vân Thư khoát tay, nàng cũng không vì thái độ của ông mà lên nước. Vân Thư bước nhanh vào phòng, bước tới bắt mạch cho Tiêu Bách.
Lúc này, sắc mặt Tiêu Bách trắng nhợt, khóe miệng lấm tấm thâm đen nhưng không còn nghiêm trọng như trước. Ngón tay hắn hơi lạnh, nhưng phần độc tố lan ra đã được khống chế rồi.
Chuyện này có thể liên quan tới thể lực khỏe mạnh của Tiêu Bách, nhưng phần nhiều hơn là do trước đây nàng đã dùng ngân châm giúp hắn chữa khỏi miệng vết thương bên trong, tránh cho máu chảy không ngừng.
Nguyên Soái, ta và Dực vương đã tới Y Dược lấy thuốc giải về rồi. Nhưng với sức khỏe hiện giờ của Tiêu công tử, hắn không có cách tự ép độc tố ra ngoài. Bởi vậy, sau khi dùng thuốc giải, buộc phải phối hợp thêm ngân châm của ta nữa. Vân Thư rút tay về, nhíu mày nói.
Tiêu Nguyên Soái biết con trai mình trúng phải loại độc Tuyết Vực Huyết Tán, gần như định sẵn án tử hình trong tay, ông đã sớm đau thắt lòng. Lúc này, nghe thấy Vân Thư nói có thể cứu chữa thì lập tức vui mừng khôn xiết, ông liên tục gật đầu: Xin nhờ Dực Vương phi cứu giúp, phủ Nguyên Soái tất sẽ ghi nhớ ân tình của người.
Có thể cứu sống Tiêu Bách thì chính là ân nhân lớn của phủ Nguyên Soái.
Vân Thư hơi chần chừ, nàng bèn quay đầu nhìn về phía mọi người, nói: Mời các vị chờ ngoài cửa, không có sự cho phép của ta, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy. Mọi người, bao gồm là Tiêu Nguyên Soái.
Chuyện này.... Phải giao Tiêu Bách cho một mình Vân Thư sao? Tiêu Nguyên Soái vẫn có phần do dự.
Châm cứu phải hết sức chuyên chú. Hơn nữa Tuyết Vực Huyết Tán không phải loại độc bình thường, cho dù là ta cũng chỉ nắm chắc tám mươi phần trăm. Nếu có người ngoài ở dây, sợ rằng chỉ còn ba mươi phần trăm. Tám mươi hay ba mươi, tự Nguyên Soái ngài lựa chọn.
Lời nói vô cùng khách khí, nhưng nét không vui trong giọng điệu của nàng cũng chẳng hề che giấu.
Ra ngoài cả đi. Tiêu Nguyên Soái trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi lựa chọn dứt khoát.
Việc đã đến nước này, ông cũng chỉ biết lựa chọn tin tưởng nàng thêm lần nữa.
Tiêu Nguyên Soái dẫn mọi người ra ngoài, nhân tiện khóa cửa phòng lại, canh giữ ở bên ngoài.
Vân Thư ở trong phòng nhìn mọi người ra ngoài hết, bấy giờ mới hít sâu vài hơi. Nàng thả Linh nhi trong không gian ra, Con kiểm tra thân thể cho hắn, xem xem độc tố đang tập trung ở đâu.
Vâng ạ. Linh Nhi gật đầu. Nó bay vút lên, nhanh chóng lượn vòng trên thân thể của Tiêu Bách.
Vân Thư nhìn đứa nhỏ bận tới bận lui, nàng khẽ thở dài, nhắm mắt lại lấy một loạt ngân châm đã được khử trùng từ trong không gian ra.
Hàng ngân châm lấp lánh ánh sáng được đặt chỉnh tề trên chiếc sập thấp thấp trước giường Tiêu Bách đang nằm.
Độc tố của Tuyết Vực Huyết Tán không thể sánh bằng những loại độc khác, nàng chỉ cần liếc mắt là nhìn ra vị trí. Nhưng hiềm nỗi nó ẩn náu quá sâu, nên ngay cả nàng cũng không thể nhận định chắc chắn được vị trí cụ thể. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng yêu cầu mọi người ra ngoài. Bởi vì, sự tồn tại của Linh Nhi, không thể cho bất kể kẻ nào được biết.