Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 50: Chương 50: Chương 19.2




Theo lời Liêu tẩu khi trước nói ra thì ngoài những người kia ra kì thực còn thiếu thương gia họ Liêu ở Khiêm Trấn Thành. Ta nghĩ vậy liền mang hỏi Tiêu Thần. Kết quả hắn nói khi trước ở trong thành vốn có gia đình thương nhân Liêu Công nhưng từ nhiều năm về trước đã rời đi rồi. Liêu Nhi là con gái nuôi của họ.

_

Ta nhìn Tiêu Thần ba phần kinh dị, bảy phần kính nể. Thật không biết có gì hắn không rõ.

_

Mấy ngày nay bận rộn chăm sóc tiểu Không Không đang lên cơn sốt, ta hầu như cả ngày ở trong phòng, vốn muốn hỏi tình hình Khương Thanh Tâm cùng mấy người Tâm Như lại không có cơ hội.

_

Ba người chúng ta hiện đang ở trong một trang vắng, cũng không biết trang chủ, y là ai, mạo muội tá túc lại.

_

Vầng trăng bị mây mù che khuất, nhìn không cao sang như trăng trong Ngược Phủ nhưng lại tự do, phóng đãng. Một quãng chuyện cũ mãnh liệt hiện về, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ bản thân là một kẻ xui xẻo, phàm là người ở bên ta đều không có kết cục tốt đẹp. Không ngờ vừa nghĩ liền xuất hiện lo lắng, lo an nguy hắn cùng tiểu Không Không.

Kì thực thời gian qua có nhớ nhung hắn, lúc này kí ức xưa càng hiện rõ.

_

” Đang suy nghĩ gì vậy?” Tiêu Thần không biết đến bên từ lúc nào, hắn lên tiếng ta mới phát hiện.

_

Khi trước là một phiến đá, ta vui buồn thế nào cũng không biểu hiện lên mặt, lúc này đây lại chỉ có thể cười che giấu:

” Haha, không có gì, ta chỉ là được gặp lại ngươi nhất thời xúc động, thời gian qua rất nhớ ngươi.”

_

Hắn quay mặt qua hướng khác, ta cũng không biết hắn có tin không. Một lát nghe giọng nói trầm nhẹ của hắn:

” Thật sự nhớ ta sao?”

” Hả?”

Hắn hỏi đột ngột, ta thế nào cũng không thể nói, khi đó có lẽ chính bản thân cũng không biết.

_

Là thất vọng hay chán nản? Hắn không biểu hiện gì lại hỏi:

” Sao ngươi không quay về?”

Còn có thể quay về sao? Móng tay cắm chặt vào thịt, muôn vàn đốm sáng như hiện ra trước mắt.

” Liêm Trương là vì ta mới chết.”

Lại không ngờ hắn nói:

” Chuyện này tất cả chúng ta đều đã biết.”

Thì ra cũng chỉ có mình ta không biết.

_

Tiêu Thần thấy biểu cảm của ta liền tỏ ra ái ngại, một lúc lên tiếng trêu chọc:

” Bộ dạng của ngươi bây giờ quả thật xinh đẹp nha, đã lọt mắt công tử nhà nào chưa?”

Ta là lần đầu nghe được ngữ điệu này của hắn, nhất thời không khỏi phì cười.

_

_

Toàn thân ướt nhẹp, đầu tóc bù xù, tiểu quỷ này thật khó dạy bảo. Sự việc phải kể từ sáng ta vào phòng kêu tiểu Không Không dậy liền ngửi được mùi mồ hôi rất khó chịu mới lôi kéo nó đi tắm. Vật lộn nửa ngày vẫn không có cách nào khuất phục.

_

Ta mệt mỏi ngồi phệt xuống sàn phòng tắm, bày ra vẻ mặt cực kì đáng thương nhìn thằng nhỏ:

” Không Không, đệ không thương tỷ sao?”

Nó cũng “chân thành” nhìn ta:

” Đệ rất thương tỷ, hơn nữa còn muốn rước tỷ về làm thê tử. Tỷ dáng đợi, sau này nhất định sẽ cho tỷ cởi đồ của đệ.”

_

Ta nghe xong quả thực muốn chọc thủng màng nhĩ. Cái này khác nào nói ta là lang sói thèm khát, đứa nhỏ không trừ?

Còn chưa kịp định thần lại nghe tiểu hài nhi nói:

” Còn nữa, sau này không muốn tỷ gọi đệ là tiểu Không Không nữa, đệ tên là Khải Đồng.”

_

Cả cái này nữa hả? Ta há hốc mồm nghe. Tiểu tử kia ung dung nhảy ra khỏi chậu nước, bỏ lại một câu:

” Đệ tới chỗ Tiêu đại ca dùng chung phòng tắm.” nói xong liền đi khỏi.

_

Vạn điều trong trời đất này, cái ta khó chịu nhất là bị vu oan. Mà một khi đã bị vu oan rồi sẽ không uổng phí. Ta quyết định đi ngó thử xem trên người tiểu quỷ kia là có thứ gì quý giá?

_

Khói trong phòng bốc nghi ngút, chắc là Tiêu Thần ra ngoài. Ta leo lên cửa sổ, nghé mắt vào nhìn trộm, lại không biết thế nào trượt chân ngã xuống. Chỉ nghe “ùm” một tiếng, tiếp đó nước xộc vào hết mũi miệng. Ta khó thở ngoi lên.

_

Một lớn một bé, một cao một thấp, một quấn khăn, một “khỏa thân“... mắt tròn mắt dẹt nhìn ta. Còn chưa kịp đỏ mặt lại nhìn thấy trên mông tiểu Không Không, à trên mông Khải Đồng có một hình vòng cung đỏ như son, liền không nén nổi thốt lên:

” A..a..cái kia là gì? Thật là đẹp nha!”

Khải Đồng theo ánh mắt ta nhìn xuống mông mình, tất nhiên không thấy, tuy vậy mặt mũi vẫn đỏ bừng, một mực bỏ đi. Ta thích thú cười ha ha.

Một lát sau mới ý thức được mình đang ở trong cái loại tình cảnh gì, len lén đưa mắt nhìn Tiêu Thần liền đỏ bừng mặt bỏ chạy, không để y phát giác biểu hiện kia.

_

Những ngày sau đó, Khải Đồng tránh mặt ta, ta tránh mặt Tiêu Thần. Cuối cùng nghĩ ra một cách liền lựa lúc Tiêu Thần ra ngoài tới trước phòng Khải Đồng mà đe dọa:

” Đệ còn không mở cửa, ta sẽ đi khắp nơi nói chuyện kia, xem sau này đệ làm thế nào?”

Quả nhiên có tác dụng. Tiểu hài nhi từ đó rất nghe lời, một hai điều ta nói đều nghe theo, không hề có nửa phần chống đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.