“A Xúc!”
Ninh Ngộ Châu mừng rỡ nhìn xem thiếu nữ trong linh điền, đang muốn đi qua, đột nhiên nghe được giọng nói hốt hoảng: “Ngài đừng qua đây!”
Bước chân dừng lại, trên mặt Ninh Ngộ Châu lộ ra kinh ngạc, cũng không tiếp tục đi tới.
Linh thảo chung quanh hoàn toàn tươi tốt, điên cuồng sinh trưởng, không biết rõ tình hình còn tưởng rằng nơi này không biết đã hoang phế bao lâu rồi, khiến cho cỏ dại rậm rạp, hoàn toàn không có sự gọn gàng mà linh điền nên có. Cũng bởi vì linh thảo mọc quá tốt, thiếu nữ ẩn thân trong đó chỉ lộ ra cái đầu, và vùng da cổ trắng nõn tinh tế như ẩn như hiện...
Ninh Ngộ Châu đột nhiên hiểu rõ gì đó, vẻ mặt cứng lại.
Văn Kiều giống như một con thỏ nhỏ cảnh giác, trốn giữa trùng trùng linh thảo, khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, lúng ta lúng túng nói: “Ngài có thể giúp ta lấy bộ y phục không? Tạm thời ta còn chưa thể biến ra y phục.”
Nói đến đây, Văn Kiều có chút xấu hổ.
Trong truyền thừa là có dạy nàng khi chuyển hóa thành hình người, như thế nào biến ra y phục. Nhưng thực lực của nàng không đủ, hóa thành hình người đã dùng hết tất cả sức mạnh của nàng, tạm thời không có năng lực biến ra y phục, chỉ có thể trốn tránh như thế.
Ninh Ngộ Châu nghe được liền mỉm cười, thiếu nữ ở giữa trùng trùng linh thảo trừng đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt phấn nộn mặc dù còn mang nét ngây thơ, nhưng có thể nhìn thấy tương lai sẽ thiên tư quốc sắc cỡ nào.
Cuối cùng Ninh Ngộ Châu vẫn là trở về phòng, đi tìm hòm xiểng lúc Văn Kiều gả tới đã mang theo qua, lấy một bộ váy màu xanh nhạt lại đây.
“Ngài, ngài treo ở chỗ ấy là đươc.” Văn Kiều nhỏ giọng nói.
Ninh Ngộ Châu cầm y phục treo lên một cành mây Thạch Kim Mãng ở sau lưng, sau đó liền thấy nhánh mây đó giống như một con mãng xà ẩn nấp, chỉ nghe tiếng xột xoạt lướt qua, đưa y phục đến trước mặt thiếu nữ trong vườn linh thảo.
Văn Kiều lấy được y phục, đôi mắt đen lúng liếng chăm chú nhìn nam nhân bên ngoài vườn linh thảo.
Nàng hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Phu quân, ngài có thể quay người lại không?”
Ninh Ngộ Châu yên lặng liếc nhìn nàng, xoay người.
Văn Kiều nhìn thấy nam nhân kia đưa lưng về phía nàng, nhanh chóng mặc y phục vào.
Tuy nói đã làm cỏ dại mấy tháng, nhưng sau khi hóa thành hình người, không mặc y phục thực sự rất quái dị, không có cảm giác an toàn.
“Phu quân, ta xong rồi.”
Nghe được giọng nói, Ninh Ngộ Châu quay người, liền nhìn thấy thiếu nữ đứng trong vườn linh thảo, bộ váy màu xanh nhạt tươi mát tao nhã, gương mặt xinh đẹp đoan trang vô song, lông mày không vẽ mà đen, môi không điểm mà đỏ thắm, cặp mắt trong veo như nước, dịu dàng nhìn qua đây, khiến tim người ta đập thình thịch.
Văn Kiều nhìn hắn nở nụ cười, khóe môi hiện ra lúm đồng tiền, răng nanh nhỏ như ẩn như hiện.
Thật đáng yêu.
So với nét mỹ lệ vô song, lúm đồng tiền chợt hiện ra kia càng khiến hắn yêu thích hơn, Ninh Ngộ Châu nở một nụ cười ấm áp lại với nàng, hướng nàng ngoắc, “A Xúc lại đây.”
Văn Kiều cẩn thận đi xuyên qua đám linh thảo chung quanh, đến trước mặt Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu cúi đầu xem kỹ nàng, băng cơ ngọc cốt, hai má hơi hơi ửng đỏ, so với nét tái nhợt suy nhược lúc trước, bây giờ Văn Kiều nhìn như một cô nương khỏe mạnh. Đương nhiên, có lẽ là đã từng trưởng thành không tốt, nên dáng dấp vẫn nhỏ bé sạch sẽ, là một tiểu cô nương khiến người ta phải thương tiếc, khí chất mảnh mai đập vào mặt.
Hắn nắm cổ tay của nàng lên kiểm tra, phát hiện hỏa độc trong cơ thể nàng đã biến mất.
Ninh Ngộ Châu lộ vẻ kinh ngạc.
Văn Kiều ngoan ngoãn để hắn kiểm tra, nói: “Có thể là do ta đã chết đi một lần, thân thể tái tạo lại, nên hỏa độc cũng biến mất.”
Lúc trước Văn Kiều cũng đã kiểm tra thân thể của mình, bây giờ thân thể của nàng cực kỳ khỏe mạnh, không chỉ có hỏa độc luôn ăn mòn nàng đã biến mất, vấn đề kinh mạch bị rò rĩ cũng được giải quyết, hiện nay ba mươi sáu kinh mạch đã có thể tích lũy linh lực, không cần lại lo lắng linh lực thoát đi.
Hẳn là sau khi chết đi một lần, có thể chuyển hóa ra yêu thể đã mang tới chỗ tốt.
So với huyết nhục thân thể của người phàm, yêu thể tự nhiên càng mạnh mẽ hơn, tuy nói yêu thể của nàng chỉ là một gốc mầm non nhỏ, nhưng cũng là một loại yêu thể.
Chỉ có kinh mạch hơi yếu ớt chút, cái khác đã không đáng ngại. Còn về kinh mạch trời sinh yếu ớt, ngày sau có thể đền bù, chỉ cần tốn chút thời gian, hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau khi Ninh Ngộ Châu kiểm tra xong, sắc mặt hòa hoãn, tự nhiên cũng cao hứng.
Kinh mạch là vùng đất người tu tiên chất chứa linh lực, nếu xảy ra vấn đề gì, cũng khó chữa liệu nhất.
Bây giờ chính Văn Kiều tự lành, không cần lại nghĩ trăm phương ngàn kế giúp nàng trị tận gốc, không còn gì tốt hơn. Nếu so sánh, kinh mạch yếu ớt ngược lại là không có gì, chỉ cần cho hắn thời gian, có thể tìm ra thiên tài địa bảo mở rộng kinh mạch, tìm được phương án trị liệu, nhất định có thể chữa khỏi.
Văn Kiều không nháy mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn hòa hoãn, không tự chủ được nở nụ cười.
“A, tu vi của ngài...” Văn Kiều nhìn kỹ hắn, phát hiện hiện tại tu vi hắn đã là cảnh giới nhập nguyên hậu kỳ, nàng hé miệng cười, “Ngài cũng tiến bộ.”
Ninh Ngộ Châu cười nói: “Vừa rồi phụ thân lại đây, còn tiếc nuối tu vi của ta quá thấp, tốc độ tu luyện quá chậm.”
Nghĩ đến mình còn chưa nói tỉ mỉ về không gian cho nàng biết, liền cùng nàng nói rõ một lần.
Văn Kiều nhìn mà than thở, không nghĩ tới trên đời này lại còn có huyết mạch kì lạ bực này, nàng thật lòng nói: “Ngài thật lợi hại, có thể kế thừa huyết mạch lợi hại như vậy.”
Ninh Ngộ Châu lại lắc đầu, “Mặc dù lợi hại, nhưng cũng có rất nhiều hạn chế, không gian này chính là một loại hạn chế.”
Có lẽ với mọi người mà nói, có được một không gian linh thảo đúng là chuyện tốt, nhưng cũng hạn chế tốc độ tu luyện của hắn. Nếu không phải người có nghị lực bền vững, về việc hao phí thời gian dài tu luyện nhưng không được bổ ích, sợ rằng cuối cùng bởi vì các loại nguyên nhân mà sa vào bàng môn tà đạo, không khống chế được tự hủy hoại mình.
Ngũ Đế huyết mạch xác thực hùng mạnh, nhưng thiên đạo vì cân bằng, cũng sẽ tạo ra hạn chế, chứ không mặc kệ mạnh mẽ đến nỗi dao động căn cơ sinh tồn của chúng sinh.
Văn Kiều có chút hiểu được.
Cuối cùng nàng nói: “Không sao, tốc độ tu luyện của ta nhanh, hiện tại đã là cảnh giới nguyên minh, về sau ta sẽ bảo vệ cho ngài.”
Phu quân nhà nàng có được hùng mạnh thần dị huyết mạch, còn có một cái không gian linh thảo, có thể nói là người mang cự bảo. Hết lần này tới lần khác tu vi lại chịu hạn chế, khó mà tự vệ, nếu bị người khác phát hiện hắn có thần dị huyết mạch, chỉ sợ sẽ sinh ra ý định giết người đoạt bảo, hơn nữa có thể có người muốn cướp đoạt thần dị huyết mạch của người khác, không thể không phòng những việc này.
Tiểu cô nương hoàn toàn thật lòng nghiêm túc, trong lòng Ninh Ngộ Châu như nhũn ra, mỉm cười gật đầu, “Vậy thì tốt, ta chờ A Xúc bảo vệ.”
Văn Kiều ừ một tiếng, quyết định phải cố gắng tu luyện, không thể lười biếng.
Sau khi chuyển hóa yêu thể, Văn Kiều đạt được tu vi đến cảnh giới nguyên minh, lần nữa vượt qua một đại cảnh giới.
Không thể không nói, tốc độ tu luyện này quả là nghịch thiên, nghe thấy phải kinh sợ.
Nhưng nghĩ tới nàng đã trải qua cửu tử nhất sinh mới chuyển hóa ra yêu thể, liền không kỳ quái.
Thử hỏi người trên thế gian này, ai có thể may mắn giống nàng, vốn là nửa người nửa yêu yếu ớt, thậm chí có khả năng sống không quá hai mươi, lại bởi vì cơ duyên này, để nàng thoát khỏi vận mệnh chết trẻ, chính thức đạt được con đường tu tiên bằng phẳng.
Văn Kiều trong lòng biết đây hết thảy đều là công lao của Ninh Ngộ Châu, nếu không phải hắn mang nàng đi Lân Đài Liệp cốc, cẩn thận điều trị thân thể cho nàng, thậm chí sau khi nàng chết, vẫn không từ bỏ mà đi tìm nàng, không tiếc bại lộ không gian của mình giúp nàng hóa hình.
Nhiều việc như vậy, đâu chỉ là tái sinh phụ mẫu.
So với thân sinh phụ mẫu, những việc Ninh Ngộ Châu làm không kém chút nào.
***
Sau khi Văn Kiều biến hóa, Ninh Ngộ Châu liền dẫn nàng rời đi không gian.
Hai người mới từ không gian ra, Văn Kiều phát giác được có vật gì đó nhào lên người nàng, trong lúc vô ý thức đưa tay ra chụp, liền bắt được một con thỏ lông xù.
Thỏ yêu dùng lực cọ lấy Văn Kiều, mầm non nhỏ của nó đã xuất hiện.
Chỉ là cọ cọ, đột nhiên phát hiện có gì không đúng, thỏ yêu tập trung nhìn vào, cả thân thỏ đều ngây ra.
Không phải mầm non nhỏ?!!!
Không đúng, mầm non nhỏ của nó biến thành hình người!
Ninh Ngộ Châu cau mày, đưa tay lôi con thỏ yêu ra, nói với Văn Kiều: “Nàng hãy nghỉ ngơi một lát trước, đây là chỗ ta bế quan, sẽ không người nào dám tiến vào.”
Văn Kiều gật đầu, hiểu rõ ý của hắn.
Lúc trước nàng vẫn là một gốc mầm non nhỏ, không biết lúc nào có thể hóa hình thành người, Tiềm Thú cho là nàng đã chết, Thành Hạo Đế cho là nàng bị người bên ngoài bắt đi, đối với bên ngoài cũng nói như vậy. Dù sao người là không ở Đông Lăng, nếu hiện nay nàng đi ra, kia không phải sẽ khiến người ta biết có bí ẩn gì đó bên trong hay sao?
Nghĩ đến năm đó kẻ thù hại chết phụ mẫu của nàng có lẽ vẫn ở chỗ tối nhìn trộm Đông Lăng, Văn Kiều mím môi, trong lòng biết hiện tại bọn họ còn cần cẩn thận ẩn núp.
Ninh Ngộ Châu ra ngoài một hồi liền trở về, trong tay mang theo một hộp đựng thức ăn.
Trong hộp cơm đều là thức ăn.
Thời gian qua đi hơn hai tháng, một lần nữa hai phu thê ngồi cùng bàn ăn cơm.
Có thể ăn đồ ăn bình thường, Văn Kiều cảm động đến kém chút khóc, làm một gốc mầm non nhỏ chỉ có thể uống nước linh dược cũng rất khổ bức.
Thỏ yêu thấy bọn họ ăn ngon, tò mò nhảy lên bàn, nhìn một lát phát hiện không có gì hứng thú, liền ngồi ở một bên, ôm linh đan gặm.
Sau bữa ăn, hai người ngồi cùng một chỗ, thương lượng về kế hoạch sau này.
“Bây giờ nàng không tiện xuất hiện ở trước mặt người khác, không bằng chúng ta rời đi Đông Lăng.” Ninh Ngộ Châu nói kế hoạch của mình, “Chúng ta cũng nên xuất ngoại đi xem một chút địa phương khác, coi như lịch luyện tu hành.”
Việc bọn họ cần làm rất nhiều, hiện giai đoạn cần nhất là lịch luyện, tăng cao thực lực.
Văn Kiều gật đầu, đối với an bài của hắn không có ý kiến.
“Không bằng một tháng sau xuất phát, trong khoảng thời gian này ta lại luyện chút linh đan và phù lục, hiện tại muốn nuôi con thỏ cũng không dễ dàng.” Ninh Ngộ Châu có ý riêng.
Văn Kiều nhìn thoáng qua con thỏ yêu đang ăn linh đan, rất là u sầu, cảm thấy nuôi gia đình thực sự không dễ dàng.
Tiếp lấy nàng tò mò hỏi: “Bây giờ ngài có thể luyện linh đan cấp bậc mấy? Có thể vẽ phù cấp mấy?”
“Linh đan, hiện tại đại đa số là cấp hoàng, bất quá cũng có thể luyện chút cấp huyền, chỉ là đan luyện ra không nhiều.”
Linh đan đẳng cấp chia làm thánh, vương, thiên, địa, huyền, hoàng, cấp hoàng đan là cấp thấp nhất, cũng là cấp mà rất nhiều luyện đan sư mới nhập môn luyện được.
Lúc trước bế quan nửa tháng, Ninh Ngộ Châu cũng không có chỉ lo tu luyện, mà còn thử luyện đan và chế phù.
Có thể nói, tốc độ Ninh Ngộ Châu tu luyện sở dĩ chậm như vậy, cũng không phải bởi vì chỉ muốn nuôi không gian, mà hắn còn tốn hao hơn phân nửa thời gian dùng để luyện đan chế phù.
Văn Kiều đang muốn nói hắn mới tu luyện hơn một tháng, liền có thể luyện ra cấp huyền đan đã cực kỳ lợi hại, liền nghe đến hắn nói: “Không phải là cực phẩm đan thì sẽ có quá nhiều tạp chất, dược tính cũng không tốt, người tu tiên phục dụng quá nhiều, trong cơ thể sẽ tích lũy tạp chất và đan độc, không có ích cho việc tu luyện.”
Văn Kiều yên lặng ngậm miệng.
Được rồi, nàng biết vị phu quân này của mình là người truy cầu hoàn mỹ, liền xem như luyện đan và chế phù, cũng vẫn yêu cầu hoàn mỹ. Không phải linh đan cực phẩm, phù lục cực phẩm sẽ không cần, tự nhiên cũng sẽ không cho nàng ăn một chút linh đan kém chất lượng, linh đan lúc trước bởi vì là Ninh thị luyện đan sư luyện, Ninh Ngộ Châu không thể yêu cầu quá nhiều, nên không có ngăn cản Văn Kiều sử dụng.
Hiện nay hắn có thể luyện đan, tự nhiên phải yêu cầu tốt nhất.
“Về phần phù lục, hiện nay phần lớn là cấp hoàng thượng phẩm, cực phẩm cực ít, độ thuần thục còn có chút chỗ khiếm khuyết, cần tiếp tục luyện tập.” Ninh Ngộ Châu nói tiếp.
Văn Kiều yên lặng nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu nhìn nàng cười cười, ôn nhu nói: “Tuy nói đan phù khí trận chỉ là phụ trợ, nhưng lúc đối địch có thể xuất kỳ bất ý, vì có được phần thắng càng nhiều thì sẽ thay đổi chiến cuộc, không câu nệ là cái gì, người chỉ có sống sót, mới có thể làm việc khác.”
Văn Kiều dụng tâm nhớ kỹ, kinh nghiệm thực chiến của nàng quá ít, Ninh Ngộ Châu đề điểm đối với nàng rất quan trọng.
Định tốt thời gian rời đi, Ninh Ngộ Châu liền bế quan lần nữa.
Văn Kiều không tốt xuất hiện trước mặt người khác, tất nhiên ở cùng một chỗ với hắn, thấy hắn thật sự luyện đan, liền để hắn đưa nàng vào không gian, dự định dọn dẹp cắt tỉa vườn linh thảo cho gọn gàng.
Văn Kiều thuận tay mang theo thỏ yêu vào không gian.
Vừa mới tiến không gian, thỏ yêu liền bị cả vùng không gian linh thảo làm sợ ngây người.
Thật nhiều thật nhiều linh thảo.
Thỏ yêu hưng phấn nhào vào, mục tiêu là gốc Địa Long Triền Ti Lan cấp tám.
Văn Kiều nhanh tay ngăn cản nó, “Địa Long Triền Ti Lan còn chưa đủ năm, ngươi không thể ăn, chờ sau khi nó trưởng thành, ta sẽ hỏi Ngộ Châu, có thể chia cho ngươi một hoa lan hay không.”
Thỏ yêu ngó ngó nàng, đến cùng cũng không nuốt sống gốc Địa Long Triền Ti Lan kia.
Tự nhiên muốn nghe theo mầm non nhỏ, cũng không thể đắc tội luyện đan sư, nếu không về sau liền không có linh đan để ăn nữa.
***
Bỏ ra mấy ngày thời gian, Văn Kiều đã tu sửa xong linh điền trong không gian.
Linh điền nhanh chóng biến dạng hoàn toàn, không còn hoang phế đầy vườn cỏ dại giống như lúc trước, đã được dọn dẹp vô cùng chỉnh tề.
Văn Kiều đối với linh thảo vốn có một lực lượng tương tác tự nhiên, lại hiểu rõ tập tính và chủng loại của chúng như những đồ vật quý giá tinh tế trong nhà, có thể căn cứ theo ý thích và yêu cầu của từng loại linh thảo mà chuyển vị trí cho chúng nó, linh thảo có chung tập tính sẽ kết hợp làm bạn tương sinh, mỗi một gốc linh thảo bị đổi vị trí đều lớn lên rất có tinh thần.
Ninh Ngộ Châu dành thời gian nhìn một chút, thấy Văn Kiều giống một con ong mật nhỏ bận rộn trong không gian, cười cười, tiếp tục chuyên tâm luyện đan.
Thỏ yêu đi theo Văn Kiều, thỉnh thoảng thừa dịp nàng không chú ý, trộm gặm lá linh thảo và trái cây, may mắn nó cũng biết không thể nuốt cả cây, tốt xấu gì cũng để bọn chúng tiếp tục sinh trưởng, nếu không Văn Kiều đành phải ném nó ra bên ngoài, không cho nó vào đây nữa.
Không thể không nói, thỏ yêu vô cùng thông minh, hiểu được lúc nào không thể gây rối giẫm lên ranh giới cuối cùng của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.
Sau khi quy hoạch tu chỉnh tốt không gian, Văn Kiều không có chuyện gì làm, liền tiếp tục tu luyện, thúc đẩy linh thảo sinh trưởng, sau đó hái xuống những linh thảo đã thành thục, xử lý tốt rồi để sang một bên, cho Ninh Ngộ Châu cầm đi luyện đan.
Chủng loại linh thảo bên trong không gian có gần một trăm loại, linh thảo cấp thấp có hơn tám mươi loại, những linh thảo này có thể luyện chế ra mười mấy loại linh đan, vừa lúc cho Ninh Ngộ Châu dùng để luyện tập.
Ninh Ngộ Châu lo lắng nàng ở trong không gian buồn chán, thỉnh thoảng cũng sẽ để nàng ra ngoài hoạt động một chút.
Văn Kiều không thích đi ra ngoài, ra ngoài hay không không quan trọng, khi rời đi không gian, nàng đều ngồi một bên xem Ninh Ngộ Châu luyện đan.
Kỹ thuật luyện đan của Ninh Ngộ Châu càng ngày càng thuần thục, luyện chế ra cấp hoàng linh đan từ thượng phẩm thành cực phẩm, tốc độ luyện đan rất nhanh, một ngày có thể luyện ra mười mấy lô đan, mà mỗi lô đều là cực phẩm.
Sau khi đã hoàn toàn thông thạo luyện cấp hoàng đan, Ninh Ngộ Châu tiếp tục luyện cấp huyền đan.
Ninh Ngộ Châu chỉ chọn vài loại cấp huyền đan để luyện, chờ đến khi có thể toàn bộ đều luyện ra cực phẩm linh đan, liền tạm thời ngưng lại, không tiếp tục luyện nữa.
Văn Kiều thấy hắn bày ra phù bút, phù mực và lá bùa, thì tới giúp hắn pha mực.
Phù mực được chế thành từ máu yêu thú, trộn với một chút khoáng thạch và dược liệu, có thể vẽ ra phù phẩm cấp cao hơn.
Nếu phù bút, lá bùa, phù mực có chất lượng tốt, phù lục được vẽ ra tự nhiên cũng có phẩm cấp tốt.
Văn Kiều không hiểu những thứ này, vẫn do Ninh Ngộ Châu ấm giọng nhỏ nhẹ giải thích, nàng ở một bên học tập lắng nghe, sau đó thử pha mực, làm ra phần phù mực đầu tiên.
Ninh Ngộ Châu thoáng ngửi thử phù mực, mỉm cười nói: “Không tệ, là hạ phẩm phù mực.”
Văn Kiều: “... Chỉ là hạ phẩm.”
Ninh Ngộ Châu thấy tiểu cô nương tỏ ra thất vọng, cảm thấy chính mình có phải quá không cho mặt mũi hay không, ôn nhu trấn an nói: “Lần đầu tiên nàng pha mực, có thể làm ra hạ phẩm phù mực đã rất đáng gờm, rất nhiều người lần thứ nhất pha mực đều thất bại, cần làm nhiều lần mới có thể thành công pha ra phù mực.”
Văn Kiều a một tiếng, hỏi hắn: “Vậy lần đầu tiên ngài pha mực, làm ra phẩm mấy phù mực?”
“Cực phẩm.”
Văn Kiều:...
Quả nhiên người so với người khiến người ta tức chết, phu quân nhà ta là một thiên tài.
Sau nhiều lần thất bại, cho đến khi pha ra trung phẩm phù mực, Văn Kiều phát hiện mình thực sự không có năng khiếu trong việc này, quả quyết từ bỏ, tránh khỏi lãng phí vật liệu.
Cũng không biết vì sao, tựa như nàng chẳng bao giờ làm được những việc tinh tế tỉ mỉ, so với những thứ này, nàng càng muốn chém chém giết giết, giống như khi ở địa bàn của Băng Lệ Oa, liên tục chiến đấu suốt mười ngày với Băng Lệ Oa nàng đều không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn có thể tái chiến mười ngày.
Nhìn một lát, Văn Kiều liền mang theo thỏ yêu, đến sát vách luyện kiếm.