Văn Kiều mở lòng bàn tay ra, suy nghĩ khẽ động, một gốc mầm non nhỏ cao gần một tấc liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Vì chứng thực mầm non nhỏ trong lòng bàn tay không phải cùng chủng loại với hoa dưỡng nhan, Văn Kiều đưa bàn tay có mầm non nhỏ đến gần bên chậu hoa dưỡng nhan để quan sát, đạt được kết luận: linh thảo vừa nảy mầm đều có mấy phần giống nhau, còn lại không hề giống.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Kém chút nghĩ rằng mình là gốc hoa dưỡng nhan, vậy thì rất tức cười.
Mặc dù Văn Kiều hiếm khi bước ra khỏi nhà, nhưng cũng biết không có chuyện hoa dưỡng nhan tu luyện thành người, có thể ở tiên giới có loại khả năng này, nhưng Thánh Vũ đại lục là không có. Mà hoa dưỡng nhan ngoại trừ dùng để dưỡng nhan, không còn tác dụng khác nữa, tóm lại nửa người nửa yêu như nàng sẽ không vô dụng như thế đâu nhỉ?
Trải qua mấy ngày này tìm tòi thí nghiệm, Văn Kiều đã hiểu rõ, mầm non nhỏ trong lòng bàn tay có sự liên kết với mạch đập hơi thở nửa yêu của nàng, nàng có thể thúc đẩy cỏ cây hoa lá sinh trưởng, hấp thụ thảo mộc tinh khí từ thực vật phản hồi để rèn luyện bản thân, cũng nhờ vào bản lĩnh của huyết mạch nửa yêu đã thức tỉnh.
Đây là điều người tu tiên bình thường không cách nào làm được.
Chí ít nàng chưa hề chưa nghe nói qua có người tu tiên nào có thể truyền linh lực cho thực vật có linh khí, thúc đẩy bọn chúng sinh trưởng nảy mầm, ngay cả người tu tiên có linh lực thuộc hệ mộc, cũng không thể làm được, loại chuyện này quả thực khiến người sợ hãi.
Nhưng nàng, thân có huyết mạch thần dị có thể.
Bây giờ Văn Kiều đã hiểu, huyết mạch của mình có bản lĩnh này, có được khả năng thúc đẩy linh thảo sinh trưởng.
Có thể thúc đẩy linh thảo sinh trưởng mang ý nghĩa gì?
Theo bản năng Văn Kiều cảm giác được nguy hiểm, cũng không dám tự tiện bại lộ bản lĩnh huyết mạch nửa yêu của mình.
Cây cỏ thuần chất mặc dù không có linh khí, nhưng cũng là một loại thực vật sinh trưởng tự nhiên giữa thiên địa, vô cùng tinh khiết ôn hòa, hấp thụ tu luyện, hiệu quả cũng không chênh lệch so với loại có linh khí, thậm chí có thể bồi bỗ cơ thể yếu ớt này cho nàng, giảm bớt một chút sự tra tấn của bệnh tật.
Văn Kiều biết huyết mạch nửa yêu trên người mình có rất kỳ quặc, nên nàng không dám tuỳ tiện lộ ra, ngay cả khi thúc đẩy thực vật sinh trưởng để hấp thụ thảo mộc tinh khí cũng vô cùng cẩn thận.
***
Thẳng đến giờ lên đèn, Ninh Ngộ Châu mới trở về.
Hắn đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Văn Kiều đang ngồi trên giường đọc sách, ánh mắt nhu hòa dịu dàng.
Văn Kiều để sách xuống, chậm rãi đứng lên, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi: “Người trở về rồi, dùng bữa chưa?”
“Vẫn chưa.”
Văn Kiều liền để thị nữ đứng hầu ngoài cửa đi chuẩn bị bữa tối.
Phu thê bọn họ, một người không cách nào tu tiên, một người tu vi mới chỉ ở cảnh giới nhập nguyên, cả hai đều không có tịch cốc, nên vẫn ăn một ngày ba bữa giống người bình tường. (Tịch cốc: ý nói người tu tiên bỏ ăn cơm để chuyên tâm tu luyện)
Lúc bữa tối được bưng lên, Ninh Ngộ Châu kêu Văn Kiều ngồi xuống dùng thêm một chút cùng hắn, thuận tiện trò chuyện.
Ninh Ngộ Châu nói với Văn Kiều, mười ngày sau, bọn họ sẽ chuẩn đi đến Lân Đài Liệp cốc, hôm nay quản sự tới kiếm hắn là vì bàn việc đi Lân Đài Liệp cốc, mấy ngày kế tiếp, hắn sẽ tương đối bận rộn.
Hắn vô cùng áy náy, vì chính mình không thể ở bên nàng.
Văn Kiều hơi nghiêng đầu, không hiểu nhìn hắn, “Tự ta một mình không có chuyện gì, ta cũng không cần người bên cạnh.”
Động tác gắp đũa của Ninh Ngộ Châu hơi khựng lại, cảm giác không biết phải làm sao, quả nhiên vẫn là một đứa bé. Nét mặt vẫn dịu dàng nhu hòa, cười nói: “Chúng ta vừa thành thân, ta là phu quân lại để tiểu thê tử trong phủ, một mình đi làm việc, như ở giới người phàm, nhất định sẽ bị trách móc.”
“Đông Lăng Quốc không phải giới người phàm, ta không để ý.” Văn Kiều nghiêm trang nói.
Hôm nay không trò chuyện nổi nữa rồi.
Ninh Ngộ Châu bỗng nhiên bật cười, sửa lại chủ đề, dặn dò: “Mấy ngày nay ta không ở trong phủ, mặc kệ là ai đến, nàng không cần để ý, giao cho quản sự bên ngoài ứng phó là được.”
Văn Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Dùng xong bữa tối, phu thê hai người ngồi uống trà trong phòng khách.
Trà là linh trà, hương thơm tỏa ra bốn phía, linh khí ôn hòa, rất thích hợp cho dưỡng sinh, mặc kệ là người tu tiên hay người phàm, đều có thể sử dụng.
Văn Kiều uống vào trà nóng, thầm nghĩ Thành Hạo Đế thật rất chiều chuộng Thất hoàng tử, chi phí ăn mặc trong phủ Thất hoàng tử đều là tốt nhất, đều là đồ vật có linh khí phong phú.
Ninh Ngộ Châu nhìn thấy chậu hoa trên bệ cửa sổ, phát hiện hạt giống linh thảo cấp bảy bên trong chậu hoa đã mọc cao hơn cả tấc, không khỏi kinh ngạc, “Thì ra đã nảy mầm.”
“Đúng vậy.” Văn Kiều nghiêm trang nói, “Kỳ thật mấy ngày trước đã mọc ra cái mầm nhỏ, không nghĩ tới cao nhanh như vậy.”
Ninh Ngộ Châu bưng chậu hoa tới nhìn một chút, hôm qua không có nhìn kỹ, ngược lại không phát hiện đã nảy mầm, hôm nay nhìn lại, linh thảo cấp bảy này trưởng thành có chút quá nhanh, tựa như được rót linh lực, thúc đầy sinh trưởng.
Hắn nhìn thoáng qua Văn Kiều.
Đối diện với tiểu cô nương im lặng điềm đạm ngồi ở nơi đó, bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo nhìn như vô hại.
Cuối cùng, Ninh Ngộ Châu nói ra: “Phát triển rất tốt.”
Khóe miệng Văn Kiều hơi vểnh, mặc dù sắc mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói nhiều hơn mấy phần vui vẻ: “Đây chính là linh thảo cấp bảy mà, ta sẽ chăm sóc thật cẩn thận.” Ngừng một chút, nàng đột nhiên hỏi, “Điện hạ, người biết đây là linh thảo gì sao?”
“Phu quân!” Ninh Ngộ Châu nói.
Văn Kiều ngẩn ngơ, sau khi kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, có chút khó mà mở miệng.
Ninh Ngộ Châu lại kiên trì, “Chúng ta đã thành thân, nàng không cần gọi ta là điện hạ, có thể gọi tên của ta, hoặc là phu quân.”
Mặc kệ là tên hay phu quân, nàng đều không gọi được.
Nhưng nhìn nam nhân ôn nhu lại quan tâm kia, đối với một số việc thì rất kiên trì, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ chút nào.
Cuối cùng, Văn Kiều nhỏ giọng kêu một tiếng “Phu quân“.
Sắc mặt Ninh Ngộ Châu càng trở nên ôn hòa, ánh mắt nhìn nàng cũng dịu dàng thắm thiết, ôn nhu nói: “Nếu ta không nhìn lầm, nó hẳn là hoa dưỡng nhan.”
Văn Kiều hơi trừng to mắt, “Người biết ư?”
Trong lòng Ninh Ngộ Châu khẽ động, suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của nàng, trên mặt lại không thể hiện gì mà nói: “Người của Lăng Hư Các cho biết, lấy được hạt giống linh thảo từ một di tích thượng cổ, hoa dưỡng nhan là thượng cổ linh thảo cấp bảy, về sau mới dần dần tuyệt tích, bây giờ các luyện đan sư mặc dù có thể luyện ra đan dương nhan, nhưng trong số linh thảo sử dụng không có hoa dưỡng nhan, mà là dùng vật liệu tương tự khác thay thế, đan dưỡng nhan luyện ra đều có tì vết, không có hiệu quả tốt bằng đan dưỡng nhan được luyện ra từ hoa dưỡng nhan.”
Hắn cầm chậu hoa nhìn một hồi, nói tiếp: “Gốc hoa dưỡng nhan này, mặc dù vừa nảy mầm, nhưng nàng hãy nhìn trên hai cánh lá đều có năm đương gân ngân bạch, phù hợp với điều kiện của hoa dưỡng nhan, vị...”
Văn Kiều hai mắt trừng trừng, nghe hắn chậm rãi mà nói một hồi, ấn tượng đối với Thất hoàng tử hoàn toàn bị lật đổ.
Văn Kiều cũng là từ hoa dưỡng nhan phản hồi tin tức mới biết được thông tin về nó, Ninh Ngộ Châu chỉ quan sát, liền có thể kết luận, có thể thấy được ngày thường hắn tiếp xúc không ít kiến thức về giới tu tiên. Gặp gì biết nấy, mặc dù Ninh Ngộ Châu không cách nào tu tiên, nhưng hiểu biết của hắn đối với giới tu tiên không ít hơn so với người bình thường, thậm chí rất nhiều người tu tiên tự xưng xuất thân là danh môn chính phái tri thức hiểu biết đã từng đọc qua còn chưa phong phú bằng hắn.
Càng quan trọng hơn là, hoa dưỡng nhan cũng không phải loại thông thường mà ai cũng có thể biết đến, càng không thể nói ra rõ ràng như vậy.
Đột nhiên Văn Kiều cảm thấy Thất hoàng tử trở nên thần bí khó lường.
Sau khi biết linh thảo bên trong chậu hoa là hoa dưỡng nhan, thái độ của Ninh Ngộ Châu đối với nó vẫn như cũ, không bởi vì nó là hoa dưỡng nhan trân quý mà cẩn thận từng li từng tí, giống như chỉ xem nó như một loại linh thảo tùy ý là có thể nhìn thấy ở trong vườn, bởi vì do Văn Kiều nuôi trồng, nên mới chú ý hơn thôi.
Nếu không phải xem tiền tài như cặn bã, thì chính là hoa dưỡng nhan còn không đáng để trong lòng hắn phải coi trọng.
Mặc kệ là loại nào, thái độ biểu hiện của Ninh Ngộ Châu khiến Văn Kiều nhìn không thấu, chỉ có thể tạm thời để ở trong lòng, quyết định sau này tiếp tục quan sát.
Mấy ngày sau đó, quả nhiên như Ninh Ngộ Châu nói, mỗi ngày trời chưa sáng hắn liền ra ngoài, thẳng đến giờ lên đèn mới trở về.
Bận rộn liên tiếp nhiều ngày như thế, cuối cùng Ninh Ngộ Châu mới rảnh rỗi.
Văn Kiều không biết hắn đang bận chuyện gì, cũng không hỏi tới, vẫn yên tĩnh trải qua thời gian tu tiên không tranh quyền thế.
Vì không để người khác hoài nghi, khi nàng thúc đẩy hoa dưỡng nhan sinh trưởng, không có làm quá mức, sau mỗi lần thúc đẩy sinh trưởng đều sẽ thừa cơ hấp thụ đi thảo mộc tinh khí mà nó phản hồi, làm hoa dưỡng nhan không đến mức dài một tấc một ngày, như thế cũng quá gây chú ý.
Tuy là vậy, bọn thị nữ vẫn cảm thấy hoa dưỡng nhan này mọc rất tươi tốt, không hổ là do Thất hoàng tử tặng. Cũng may các nàng không biết đây là hoa dưỡng nhan cấp bảy, nếu không sẽ không còn đơn giản như vậy.
Đông Lăng Quốc hoang vu, trong mắt người tu tiên tại Thánh Vũ đại lục, hiển nhiên chính là một biên giới đất cằn sỏi đá, không người biết được nơi này đang có một gốc hoa dưỡng nhan sinh trưởng, phủ Thất hoàng tử cũng là chổ che chở tốt nhất.
Trong thời gian đó, Cửu công chúa Ninh Dao Châu từng tới cửa thăm hỏi một lần.
Văn Kiều rất nghe lời Ninh Ngộ Châu, không có gặp nàng, mà để quản sự bên ngoài ngăn lại, chỉ lo chuyên tâm tu tiên.
Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh liền đến thời gian xuất phát Lân Đài Liệp cốc.