Tui vắng mặt hơi lâu =))) thông báo tình hình nè , tui về lại Ca rồi , ăn chơi quá độ ở việt nam , phá banh chành cái đà nẵng , xong cái dội lên bắc , đi quanh cái Hà Nội , nhậu nhẹ ~ , rồi đi xe 6 tiếng lên cái Sapa ( đuối =)) làm rầm rộ cái Sapa =))))
Tui khổ quá mà =))
Sau khi đăng chap kia mới phát hiện câu nói đc 1k lượt xem của tui như vô dụng =))) vì bây giờ lên tất 2k lượt =))) có trời mới biết =)) tui nhảy như một con điên =))
----
Update , =)) vô dụng tiếp , lên 3k rồi =)))
---------------
Thời điểm đó , chiếc trực thăng của Tần Mặc bay thẳng từ New York đến Vancouver . Bà chị này của hắn , vì Tần Gia đã chịu khổ nhiều , bây giờ lại phải đi hầu hạ tên anh rể ăn bám kia , thật khiến hắn muốn giết người !!
“ Lão Đại , Đại phu nhân đang ở Biệt Thự trên núi . “ - Xích Long thở dài , Lão đại nhà anh ta , hô phong hoán vũ , cả đời chỉ làm quen những thứ đen tối nhất của xã hội , kể cả tình thương , cũng là nhận được từ Đại Phu Nhân và Nhị Phu Nhân .. Xích Long hắn theo chân lão đại từ nhỏ , hắn hẳn là may mắn , là nhờ lão đại cứu vớt cuộc đời hắn , nhờ lẽ gì , nhờ lối chi , hắn cũng không còn muốn nhớ ... quãng thời gian khủng khiếp nhất cuộc đời hắn .. Một đứa nhỏ lôi thôi lết thếch giữa hàng vạn xác người , Chiến Tranh .....
“ Im miệng !” - Tần Mặc phả ra hơi thở lạnh lẽo , lại là Biệt thự trên núi , chưa lúc nào thấy chị ta rời bỏ hắn .
“ Vâng !”
“ Cô ta thế nào rồi ? “ - Tần Mặc nhắm nghiền mắt , hắn thực không muốn nghĩ đến người chị này một giây nào nữa .
“ Cô ta ..? “ - Khoé mắt Xích Long lộ ra ít nhiều nghi hoặc nhìn thẳng vào Tần Mặc .
“ Con nhóc Họ Âu Dương kia !” - Nói tới đây , phím môi Tần Mặc khẽ giãn ra , cô gái này thực thú vị , cô ta không là Đồ Tốt , thì cũng có thể gọi là Cực Phẩm ... Hắn quả thực rất thích con chim nhỏ này , rất quý hiếm !
“ Vâng , theo như Nhị Gia báo lại , cô ta vừa tỉnh dậy đã tìm cách trốn ra khỏi Phạm Vi của Tần Gia , bây giờ là Tam Gia là người phụ trách đi tìm cô ta ..! “ - Xích Long ở phía đối diện báo cáo thông tin cho hắn.
“ Trốn rồi sao ? “ - Tần Mặc khẽ cười , khoé mắt của hắn lộ ra vẻ thích thú , còn có tức giận .
“ Vâng , theo như Nhị Gia báo cáo , cô ta khi tỉnh dậy đã kiếm cớ là đi dạo , sau đó đã vòng qua khu rừng gần đó , chạy đến khu vực khác . “
“ Không sao , cứ để cô ta trốn đi , cô ta trốn càng lâu ,... thì tội của cô ta liền càng nhiều . “ - Tần Mặc khẽ sửa lại chiếc nhẫn được đeo trên ngón cái của hắn .
-----------
Dương Dương khi đó ...
Cô bây giờ cảm thấy rất may mắn , bị canh gác nghiêm ngặc , cuối cùng cũng cho cô đi dạo một quãng , sau khi đi dạo , định quay trở về thì thấy một khu rừng không lớn lắm , liền men theo mặt trời mà chạy trốn * .
* Khi bị lạc có thể dùng mặt trời để xác định phương hướng , buổi sáng thì mặt trời ở hướng đông , còn khi về chiều về hướng tây , cứ xác định là đêm hay ngày thì sẽ xác định được sẽ đi đâu . Cô bây giờ phải làm sao đây ... ? Cô không có tiền , còn điện thoại ... cũng bị tên điên kia bẻ nốt ... lúc bị Tần Mặc bắt , cô vốn dĩ là có mang theo tiền , cũng có mang theo thẻ , cũng như bộ đàm , nhưng mà , khi đi lại vội quá , quên mang theo cả rồi ..... Hiện tại , trên người cô hình như cũng không có thứ gì .. quý giá .. Thứ Quý Giá ....
A? Trong đầu Dương Dương xoẹt lên một ý nghĩ , đôi giày cô đang mang , còn có cả bộ đồ này nữa , tất cả đều là của Tần Gia ... Đây chắc không phải là đồ giả chứ ? Rõ ràng là hàng hiệu mà ?
Dương Dương nghĩ xong liền đi tìm một cái mall gần đó , nhìn có vẻ như không thể bán được đồ , Cô lượn vòng quanh các cửa hàng , tìm cách mà đi bán bộ đồ cô đang mặc này ... nhưng đây là New York , không phải Trung Quốc , phiền nhất là không thể bán được ....
“ Ah !~” - Bản tính xấu xa của Dương Dương nổi lên ... Đúng là vậy , lâu rồi cô hình như chưa sử dụng cái này nha ....... Là Cướp đó ~
Nghĩ rồi lại làm Dương Dương liền kéo một tên thanh niên người Châu Á , có thể nói nhìn như là người Trung Quốc cách cô không xa vào một góc , tên này hình như là trên cái tuổi trẻ vị thành niên , có thể được , nếu không , một Sát Thủ hạng S như cô lại đi trấn lột một đứa nhóc , đúng thật là chẳng ra gì ..
“ A ! Cô làm gì thế ?? “ - Tên nhóc kia vẻ mặt đầy ngơ ngác , còn trợn mắt nhìn Dương Dương .
“ À , tôi muốn chúng ta có thể thương lượng một cách đúng đắn ..! “ Dương Dương đưa ngón tay trắng như ngọc lên chặn môi chàng thanh niên nhỏ kia , thật giống con nai nhỏ ah ?
“ Được rồi , lý do chính tôi chặn cậu .. là bởi vì tôi đang cần một ít tiền , tôi cần liên lạc với một người bạn của tôi ..! “ - Dương Dương đưa mắt hợp tác , cậu nhóc này không phải là nghĩ cô đang tống tiền đấy chứ ?? Vì nếu thế thì nhóc nghĩ thế thì đúng rồi đấy =))
“ Tiền .. tiền á ? “
“ Ừm , tôi đang cần một ít , nếu cậu đưa tôi một ít , tôi sẽ thả cho cậu đi ! “
“ Nhưng tôi có thể cho cô mượn điện thoại mà , có cần phải chặn tôi lại như thế này không ?? “ - Cậu nhóc điển trai này .. phát ngôn giống như là ... thực sự trong trắng a..
Dương Dương à ... mày điên rồi ... đến một đứa nhóc tâm tư ngây thơ trong trắng thế này mày cũng có thể trấn lột à ??? ...
“ Xin .. xin lỗi “ - Dương Dương ngượng đến chín mặt , liền thả cậu nhóc rồi một mình chạy đi .. Ôi trời ơi ... con đã làm gì với đứa nhóc này thế này ....
“ Khoan đã .. Chị có thể đọc số điện thoại cho tôi , tôi có thể giúp chị liên lạc với người ta !!” - Cậu nhóc kia được Dương Dương thả ra thì liền chặn Dương Dương lại , tình huống bây giờ chẳng khác gì bàn cờ bị lật lại . Cậu nhóc này thân hình cũng khá rắn chắc , nhìn so với chiều cao bình thường của nam giới thì cũng không được gọi là cao lắm , nhưng cậu ta hình như là cao bằng cô .
“ Ôi thật là ... Nếu như tôi có số điện thoại của người ta , tôi cũng không muốn phải chặn cậu lại cướp tiền !!” - Dương Dương cau mày nhìn tên nhóc đó , khi không lại muốn giúp đỡ cô rồi ??
“ .. Tôi nghĩ tôi có thể giúp chị , chị đưa tên người đó cho tôi , tôi sẽ tìm người đó cho chị !!” - Tên nhóc kia là ý gì đây ?? Người trên trái đất này có hơn 7 tỷ người đấy , chẳng phải chỉ là một người qua đường thôi sao ..? Hay là siêu nhân thế ??? .
“ Cậu ... cậu .. Tôi hỏi cậu làm thế nào mà tìm ra được , cậu có siêu năng lực à ?? “ - Dương Dương trợn mắt nhìn cậu ta ... Đây là đùa sao ??
“ Thế tôi nghĩ chắc chắn chị không biết trên thế giới có hơn 7 tỷ người tổng cộng , nhưng Trung Quốc chỉ có 2 triệu người , và cũng sẽ tốt hơn nếu người chị đang tìm ở một nước nào ít dân hơn !”
“ Cậu có điên hay không thế ? Cậu vì một người không quen biết mà sàn lọc hơn 2 triệu người ?? Ôi điên lên mất ..!! “
“ Điều này không dễ nhưng thực ra không quá khó đối với tôi , chỉ cần sàn lọc là nam hay nữ , cộng thêm tên , nhóm máu , thông tin cá nhân ,...., Đương nhiên là sàng lọc được không ít ! “ - Tên nhóc này nói tự tin như vậy .. địa vị chắc chắn là không thấp , tài năng thật sự cũng không tầm thường , khi nói tới vấn đề quan trọng sẽ trở nên khác hoàn toàn với bộ dạng ngây thơ lúc ban đầu !
“ Nhưng cậu là nói như vậy , có phải tìm được thông tin thôi hay không ? Nếu như chỉ tìm về tài liệu thông tin thì cũng vô dụng !” - Dương Dương liếc mắt nhìn tên nhóc đó , đúng vậy , nếu chỉ tìm được thông tin thì cô giao thông tin ra làm gì , khoan đã , nếu tên nhóc này muốn mình đưa thông tin để nó tìm thông tin ?? Cái quái gì ??
“ Không phải là vậy , tôi đi sẽ cần thông tin của anh ta , từ đó mới lần ra được thông tin chính sở , rồi tiếp theo là số điện thoại , không phải anh ta không có số điện thoại đấy chứ ? “
“ Có ! Có , cậu ta có số điện thoại , cũng có điện thoại !” - Dương Dương thầm nghĩ trong lòng , may quá , tên đó có đi mua điện thoại ...
End chap nhé =))) tổng cộng 1500 từ , tổng của mấy lời tui viết ở trên luôn nhé =))
Bye~ Comment dạo hoặc vote cho tui nhé