“ Lão đại , tên họ Lam kia chết rồi thì phải làm sao ? “
Đôi mắt sắc nhọn của Hắn liếc qua vài cái , lạnh lùng toả sát khí dày đặc , một căn phòng bình thường đã bị hắn làm cho đóng băng cả .... Hắn ngồi trên một cái ghế sofa màu đen ngay chính giữa căn phòng , âu phục thẳng tắp lộ ra vẻ uy nghiêm mà lạnh đến rợn người , những người lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều bắt đầu cũng như kết thúc bằng chữ “ LẠNH “ .
“ Nên làm gì thì làm .” - Hơi thở lạnh ngắt của hắn thở ra , khuôn mặt của hắn vẫn không thay đổi nhưng nếu ai tinh ý sẽ để ý thấy khoé mắt hắn lộ ra vẻ không vừa lòng .
Xích Tinh nghiêm mặt lại , chỉnh lại tư thế , đọc lên không to cũng không nhỏ :
“ Đối với người của Tần Gia , không gì là không thể . “
Hắn khẽ nhắm mắt lại :“ Tốt “
Xích Long cúi đầu rồi đi ra khỏi phòng . Bây giờ Trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Tần Mặc , hắn đang nghĩ về Cô gái đó , người phụ nữ đầu tiên khiến hắn có cảm giác mềm mại , rõ ràng là cô ta đã nói chuyện với hắn một cách vô lễ , nhưng cái cách vô lễ của cô khiến hắn sôi sục máu hẳn lên . Cô khiến hắn .. muốn bắt giam trong lồng như một con chim nhỏ , ngày ngày chăm sóc nó , khiến nó chỉ hót cho riêng mình hắn , đến khi con chim nhỏ đó lớn thì ... Làm Thịt Nó .... Rồi thưởng thức một cách thô bạo ...
“ Xích Long , mang người đi bắt Âu Dương Dương của Tổ chức Italy cho tôi , ba ngày sau đem cô ta đến trước mặt tôi “
.
.
.
.
-------
Lúc này ở một nhà hàng Tàu nào đó ..
“ Hắt xì !” Dương Dương không biết làm thế nào lại có cảm giác lạnh xương sống .
“ Sao thế ? Lại bị cảm rồi ?” - Lâm phản ứng nhanh nhất liền rút nhanh một tờ giấy cho Dương Dương .
Dương Dương nhận lấy tờ giấy từ Lâm , xì mũi một cái :“ Không biết nữa , chỉ là cảm thấy rất lạnh !”
Hàn Tư Lâm nhíu mày , anh nhanh chóng cởi áo ngoài của mình ném qua cho Dương Dương :“ Lạnh là phải , đâu có ai như cậu , đi đâu cũng áo một mảnh quần ngắn , lại không thấy lạnh sao ?”
Dương Dương nhanh chóng bít tai lại :“ Cậu cằn nhằng đủ thì kêu tôi !”
Hàn Tư Lâm phì cười , rõ ràng là cô sai , sao bây giờ anh lại giống như anh sai , còn đang bắt nạt cô nữa :“ Nói Xong rồi . Cậu ăn xong chưa ? Chúng ta về khách sạn . - Nhắc đến từ khách sạn , Hàn Tư Lâm bỗng dưng đỏ mặt .
Dương Dương sau khi thoả mãn cái dạ dày liền đứng dậy lau miệng , chẳng nói chẳng rằng liền đi thẳng ra ngoài , để lại một mình Lâm mở to mắt nhìn cô với ý cười :“ Phục vụ , tính tiền !.”
Tư Lâm sau khi tính tiền liền đi thẳng ra ngoài nhà hàng , anh nhìn thấy ngay một cô nhóc nhỏ bé đứng ở giữa một đám thanh niên to lớn bao quanh , hắn đứng dựa vào bờ tường gần đó , chảy mồ hôi thầm nghĩ :“ Ôi tiêu rồi !!”
Hàn Tư Lâm la lớn :“ Mấy người ai chạy nhanh thì mau chạy đi , tôi không chịu trách nhiệm về án mạng cho con nhóc đó !!” - Nói tới đây khoé môi hắn tự động nhếch ra , lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh . Anh rút một cái bộ đàm ra bấm nút nói vào :“ Mang chiếc Aston Martin One 79 ở Hồng Kông của tôi đến đường X , khoảng nửa tiếng sau mang lại đây .
“ Roạt roạt “- Tiếng báo hiệu người phía đầu dây kia đã nghe rõ :“ Vâng , thiếu gia !” .
“ Bốp bốp. “ - Từ đằng xa có tiếng đánh vang vảng như tiếng trống thùm thụp , Hàn Tư Lâm dở khóc dở cười , ôm mặt cười ngất .,
------------
Sau khi quay về Tần Kiều , Hàn Tư Lâm liền không nghĩ mà làm , tới Tiếp Tân nhận phòng mới ngay lập tức .
Để tiện một chút , Hàn Tư Lâm bảo tiếp tân lấy cho cậu phòng ngay bên cạnh phòng của Dương Dương . Sau đó Tiếp Tân không sợ trời không sợ đất lại dám nói với Lâm đại công tử :“ Xin lỗi quý khách nhưng phòng đó đã có người !” Liền bị Lâm đại công tử doạ sợ chết ngất , quản lý không biết nên làm gì cho nên đã “ Mời “ người ở phòng trước đó chuyển sang phòng khác , số tiền bồi thường thiệt hại lại không hề nhẹ ....
-----------
Dương Dương sau khi vào phòng liền chạy vào bồn tắm ngâm nước . Lại trôi qua một ngày nữa , thật nhiều thật nhiều chuyện xảy đến với cô ....
Trong bất giác , Dương Dương đột nhiên lại giật mình đọc thầm cái tên vừa quen vừa không quen ...: Tần Mặc .. Mặc ? .
Cô giật mình , bất giác nhìn xung quanh , hình như là không có ai , Dương Dương thở phào rồi ra ngoài xả nước đi tắm .
Màn đêm buông xuống , Dương Dương nằm trên chiếc giường lớn với tấm ra giường màu xám , giống như cô vậy , cô là chất xám , bản tính vừa xấu xa vừa lương thiện , không trắng cũng không đen nên chỉ có thể thêm cô vào chất xám .
Đã nửa đêm , Dương Dương vẫn còn ngủ say như chết , vậy cho nên , những lúc khi cô ngủ là dễ bị người ta ám sát hay bắt cóc nhất ... Nhưng may mắn thay , bình thường thì Lâm sẽ ngủ cùng cô , âm thầm bảo vệ cô nhất , hôm nay , vì một vài lý do là cảnh xuân gì gì đó , Lâm phải ngủ phòng bên cạnh .
“ Cách Cách “ - Một tiếng kêu phát ra từ cửa ban công , một bóng đêm nhanh như gió lượn vào trong ...
“ Bà Chủ , đột nhập thành công !” - Một giọng nam vang lên trong yên tĩnh , hắn tay cầm bộ đàm , nhanh chóng hồi báo cho chủ nhân .
“ Tốt ! Tìm chiếc nhẫn “ - Từ chiếc bộ đàm loại hình mới nhất trên thị trường Bạch Đạo vọng ra một giọng nữ , không trong như thiếu nữ trẻ mà là khàn đặc nhưng khá bén .
“ Vâng “
-------------
Tình hình là tui chuẩn bị về Vn chơi Tết , cả tháng tất bận mua đồ xong cái ném Wattpad vào một góc nè :)))) Xin lỗi vì chap này không nhiều chữ lắm . Tui sẽ cố gắng ><
Làm ơn đừng bỏ đọc nhé :3 vote và cmt dùm luôn >< ( thiệt ra tui cảm thấy cái chap này nó chẳng có chủ đề chính , lại hơi nhảm , cho nên .. )