Trở về nhà sau một ngày nhiều buồn bực, Tuệ Mẫn nổi hứng muốn uống một chút rượu. Cũng đã lâu lắm rồi cô không say một trận cho đã đời. Nghĩ là làm, Tuệ Mẫn lục tủ lạnh, xào nấu nhanh cho mình một vài món nhắm rồi bắt đầu. Tánh cô vốn không thích những nơi ồn ào phức tạp, nên thường tự uống một mình ở nhà.
Hôm nay bị một phen mất mặt trước Lục Hàn Phong, đúng là nhớ đời. Suốt 5 năm qua, Tuệ Mẫn luôn giữ gìn hình tượng một thư kí mẫu mực, không dính nghi án dan díu với sếp. Dù sếp tổng rất đào hoa, nhưng cô luôn tự nhủ với lòng không bao giờ để tâm tư dao động. Cô đi làm chỉ vì...tiền. Chỉ cần có thật nhiều tiền, cô chẳng cần những thứ tình cảm phù phiếm đó.
Dần dần, Tuệ Mẫn cũng chứng minh được năng lực của mình, chiếm được lòng tin của anh, vị trí của cô cũng vững như bàn thạch, chưa ai thay thế được. Vậy mà chỉ vì cái cúc áo chết dẫm mà cô mang nhục với sếp. Ngày mai không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào đây.
Nghĩ đến đây, cô lại tức anh ách. Cái tên sếp tổng đó, rõ ràng biết mà cố tình không nhắc, còn đe dọa cô.
Tửu lượng của Tuệ Mẫn rất giỏi, nhưng uống nhiều khiến cho lá gan của cô cũng lớn theo. Máu liều nổi lên, cô hứng chí nảy ra một ý táo tợn. Cô sẽ mượn cớ say rượu, gọi điện cho Lục Hàn Phong để...mắng anh ta một trận cho hả dạ.
Bao nhiêu năm qua, cô nhẫn nhịn anh ta quá nhiều rồi. Bây giờ cũng nên xả ra hết một lần cho đáng. Nếu bị đuổi việc thì tìm chỗ khác, giỏi giang như cô, chẳng sợ gì thất nghiệp.
Nghĩ được làm được. Tuệ Mẫn nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn 10h tối. Cô cầm điện thoại gọi đi. Trong lòng vô cùng hưng phấn.
Ở biệt thự Eden, Lục Hàn Phong đang chuẩn bị về phòng ngủ thì có điện gọi tới. Anh cầm lên xem, là Tuệ Mẫn. Sao hôm nay cô nàng lại gọi cho anh vào giờ này. Không lẽ vì chuyện lúc chiều. Lại muốn giải thích, xin lỗi gì nữa đây?
Lục Hàn Phong định bụng sẽ trêu đùa Tuệ Mẫn thêm chút nữa, không ngờ vừa alô thì đầu bên kia đã hét lên
_Lục Hàn Phong!!! Tên hắc ám nhà anh...!!!
Đâm lao phải theo lao, Tuệ Mẫn liền nói một hơi một tràng dài như sợ bị Hàn Phong cướp lời
_Lục Hàn Phong, anh tưởng mình là sếp tổng thì hay ho lắm sao? Anh tự cho mình cái quyền hành hạ người khác sao? Suốt ngày anh xoay tôi như xoay chong chóng, vậy mà hở tí là đòi trừ lương. Những kẻ lắm của nhiều tiền như anh sao cứ thích đạp đổ chén cơm của người khác vậy? Tôi nói cho anh biết, Tô Tuệ Mẫn tôi nhịn anh mấy năm nay đã đủ lắm rồi. Cái kiểu thần kinh như anh, chỉ có đám tiểu thư hám danh mới giả mù mà đu đeo theo, còn tôi cóc cần. Tôi sẽ nghỉ việc, Lục Hàn Phong, anh nghe cho rõ đây, tôi không muốn làm việc chung với một kẻ thất thường như anh nữa!!! Tôi thật sự chịu hết nổi rồi!
Nói xong liền tắt máy. Tuệ Mẫn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Tim cô cứ đập như trống dồn, thần kinh căng thẳng hết mức. Lần này cô tiêu đời thật rồi. Không ngờ có ngày cô lại dám mắng sếp tổng một trận không kịp vuốt mặt như vậy. Cảm giác vừa sợ vừa vô cùng hả hê. Ngày mai cô sẽ vào công ty nộp đơn xin thôi việc. Nghĩ như vậy nên Tuệ Mẫn liền có tinh thần trở lại, nốc thêm mấy ly rượu nữa, thật là sảng khoái quá đi.
...
Tuệ Mẫn đang cao hứng hát nghêu ngao, đột nhiên có tiếng chuông cửa. Giờ này mà còn ai tới làm phiền nữa vậy. Tuệ Mẫn ghé mắt qua lỗ cửa thì tá hỏa khi nhìn thấy Lục Hàn Phong đang đứng trước nhà. Cô đứng hình mất mấy giây, não bộ dường như ngưng hoạt động. Anh ta tới đây làm gì, muốn trả đũa sao?
Tuệ Mẫn thật sự không biết phải làm gì, cô quẫn bách vò đầu. Trời ơi, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Tiếng chuông cửa lại vang lên dồn dập, Tuệ Mẫn hít một hơi, liều mạng mở cửa.
Hàn Phong nhìn thấy một Tuệ Mẫn khác lạ so với ngày thường. Tóc xõa dài, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt hơi sưng vì tác dụng phụ của cồn, lại còn mặc áo sơmi trắng rộng dài qua mông, để lộ đôi chân dài đầy cám dỗ. Nhìn điệu bộ cô bây giờ, y như đang muốn mời gọi anh. Tuệ Mẫn giả say, cô tựa thân vào cửa, nhìn Hàn Phong cười ngây ngốc, không hề biết lại đang tự đưa mình vào nguy hiểm.
_Sếp tổng, đã hết giờ làm của tôi rồi mà, có gì thì mai nói được không?
Hàn Phong chẳng để vào tai lời cô nói, tự nhiên đi thẳng vào nhà. Tim của Tuệ mẫn bắt đầu đập nhanh, lo lắng. Hàn Phong nhìn thấy trên bàn la liệt vỏ chai
_Một mình em uống hết bao nhiêu đây sao?
_Ơ...dạ.
Tuệ Mẫn bất giác ngượng ngùng khi nghe anh đổi cách xưng hô. Cô tự nhủ phải tỉnh táo, chắc chắn là anh ta đang muốn chiêu dụ cô, để cô đổi ý tiếp tục ở lại làm cho anh ta đây mà.
Hàn Phong đi lại sofa ngồi xuống, anh ngoắc tay về phía cô
_Lại đây!
Cái gì chứ? Tuệ Mẫn tròn mắt kinh ngạc. Lại định giở trò gì nữa đây, đây vẫn là nhà tôi kia mà. Sao anh lại tự tiện như vậy?!
Nghĩ vậy chứ Tuệ Mẫn vẫn đi lại gần chỗ anh. Thấy cô giữ khoảng cách, Hàn Phong nghiêm mặt tỏ vẻ không hài lòng
_Lại gần hơn nữa.
Thôi xong, kì này mày xong đời rồi Mẫn ơi. Chọc ai không chọc, lại chọc ngay gã thần kinh này.
Tuệ Mẫn vừa bước thêm một bước thì Hàn Phong liền chồm tới kéo mạnh tay cô làm cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Tuệ Mẫn thất kinh hồn vía, lần đầu tiên đụng chạm thân mật như vậy khiến cô run rẩy, đại não vẫn chưa kịp xử lý tình huống.
Tuệ Mẫn quỳ trên ghế, thân thể bị anh vây chặt, mặt đối mặt. Tư thế này thật quá mờ ám rồi. Lúc hoàn hồn lại, cô vội vã đẩy anh ra, muốn đứng dậy nhưng Hàn Phong không hề có ý buông tha
_Sếp, anh...làm gì vậy?
Hàn Phong cong môi cười gian. Trời ơi, nhìn gần như vầy càng thấy anh ta đẹp trai hút hồn, thảo nào mà phụ nữ đều tự nguyện dâng hiến. Tuệ Mẫn sợ hãi đơ người.
Hàn Phong thích thú nhìn biểu hiện của Tuệ Mẫn. Đôi gò bồng đảo căng đầy của cô đang ép sát vào người anh. Mùi rượu thoang thoảng cộng với thân thể quyến rũ ẩn hiện sau lớp vải mỏng càng khiến anh nổi hứng.
Hàn Phong đưa tay vuốt nhẹ cánh môi dưới của cô, hồng hào và mềm mại làm sao, thật khiến người ta muốn phạm tội. Tuệ Mẫn xấu hổ quay đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh. Hàn Phong đắc ý thổi vào tai cô
_Dám giả bộ say rượu để xỉ vả tôi. Thư kí Tô, xem ra lá gan của em cũng lớn quá rồi.
Tuệ Mẫn muốn khóc thét. Bị phát hiện rồi. Cô bắt đầu hối hận vì lỡ chơi ngu. Cô quên mất sếp tổng của mình là ai kia chứ. Là Lục Hàn Phong danh tiếng, là ác ma gian manh xảo quyệt, tâm tư khó đoán mà không ai muốn đối đầu.