Tiểu Yêu Tinh, Em Bẫy Được Tôi Rồi!

Chương 21: Chương 21: Giết người diệt khẩu




Gia Hân đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm chảy qua người khiến cô có phần bình tâm hơn. Bấy lâu nay cô luôn tự dối lòng, cứ tưởng đã quên được hình bóng người cũ. Vậy mà hôm nay khi nghe được tin Bác Văn đã kết hôn, tim cô đau thắt tưởng chừng không thở nổi. Cảm giác hụt hẫng, thất vọng dâng trào, Gia Hân để mặc cho nước mắt tuôn ra.

Bác Văn vậy mà lại chọn ả Thư Di đó. Cô ta thì có gì hơn được Gia Hân này chứ?! Quen nhau cả năm trời, cuối cùng cũng không bằng một kẻ vừa xuất hiện. Lại nhớ đến lúc bị Bác Văn từ chối khiến cô vừa đau vừa hận.

_Bác Văn, Thư Di, hai người đừng mong được sống yên ổn!

Trong thư phòng, Hạo Thiên chậm rãi nhả từng làn khói trắng vào khoảng không, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào tấm hình của Hạ Thư Di.

_Thật may là em vẫn còn sống.

Cô gái này, Hạo Thiên không hiểu những cảm xúc hiện tại dành cho cô là gì, chỉ biết khi thuộc hạ báo tin cô bị tai nạn, anh vô cùng lo lắng, cảm giác như mất mát rất nhiều.

Vụ tai nạn này không phải vô tình. Hạo Thiên trong lòng đã có ý nghi ngờ nên mới về nhà thử vợ mình. Quả nhiên, thái độ lúc chiều của Gia Hân đã tố giác cô có liên quan. Lòng dạ của người phụ nữ này đúng là khó lường. Nhưng Hạo Thiên biết vợ mình không có gan một mình gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy, nếu vậy thì chỉ có thể là đã nhận được sự giúp đỡ của...Phạm Vĩ Thành.

Hạo Thiên bấm số gọi cho thư kí Dương

_Tăng Bình, chuyện cổ phần bên tập đoàn Hân Thành Phát cậu lo tới đâu rồi?

_Chủ tịch, các cổ đông đó đã đồng ý bán lại số cổ phần của họ. Bây giờ chỉ chờ ngài ra lệnh là họ sẽ lập tức sang nhượng.

_Tốt lắm. Cũng không còn lâu nữa đâu, cậu cứ chuẩn bị sẵn tất cả.

_Dạ thưa chủ tịch.

Hạo Thiên tắt máy, trong đầu đang vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo.

_Phạm Vĩ Thành, để xem lần này, ông làm sao thoát được.

****

Biệt thự Eden, nhà họ Lục

_Ba, phía cảnh sát báo tin. Họ đã xác định được kẻ lái xe gây tai nạn là Mã Dục Chân. Lệnh truy nã đã phát đi, tin chắc nay mai sẽ tóm được hắn thôi.

Lục Kiến Quốc đăm chiêu, điều ông lo lắng bây giờ không chỉ là vấn đề này

_Con nói với cục trưởng Tạ, bảo ông ta phải nhanh lên, nếu không, ba sợ sẽ không kịp.

_Ba vẫn cho rằng đây là một vụ dàn dựng?

_Đúng vậy! Đồng thời con phải cho người giám sát nhất cử nhất động của Phạm Vĩ Thành và Gia Hân.

_Ba, rốt cuộc Thư Di có quan hệ như thế nào với nhà chúng ta?

_Hàn Phong, một lời khó giải thích hết. Con chỉ cần biết tập đoàn Mercy được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ có con bé. Ba muốn nhân dịp này, dọn dẹp tất cả các mối hiểm họa, để em dâu con có thể đường đường chính chính trở lại cuộc sống bình thường.

_Con hiểu rồi, thưa ba. Vậy còn Hạo Thiên?

_Con thấy cậu ta là người thế nào?

_Hắn là kẻ mưu mô khó đoán. Theo con biết, hắn đang âm thầm thu mua cổ phần của Hân Thành Phát, có lẽ muốn hất cẳng ba vợ mình.

Lục Kiến Quốc cau mày. Năm xưa có lẽ Lý Hâm Bằng đã biết bí mật của Triệu Đình nên mới muốn kết thông gia giữa hai nhà. Chuyện họ Lý ăn nên làm ra lúc đó chắc chắn có liên quan đến mẹ của Thư Di. Nếu biết Thư Di thực ra vẫn còn sống, không biết Hâm Bằng sẽ có thái độ gì?!

Chính vì lo sợ chuyện bất trắc, nên Lục Kiến Quốc mới mau chóng muốn Bác Văn và Thư Di kết hôn để có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cho cô. Hạo Thiên bây giờ đã là chồng của Gia Hân. Ân oán nhùng nhằng đời trước có lẽ không thể tránh khỏi liên lụy đến đời sau rồi.

_Hạo Thiên đã có tham vọng như vậy thì con cứ thuận gió đẩy thuyền. Phạm Vĩ Thành xưa nay là kẻ cơ hội, coi như lần này là tự tìm đường chết.

_Con hiểu rồi, xin ba cứ yên tâm.

****

Mã Dục Chân sau khi lái xe container gây tai nạn thì liền bỏ trốn khỏi hiện trường. Chỉ có điều hắn ta không ngờ bản thân bây giờ lại rơi vào cảnh khốn cùng.

Lệnh truy nã đã phát đi khắp cả nước. Hắn chưa kịp xài được tiền thì đã phải trốn chui trốn nhủi như chuột.

Mã Dục Chân không dám đi đâu, cả ngày ru rú trong phòng trọ. Hắn có thể cảm thấy cả đất nước này đang truy lùng mình, chứng tỏ thế lực của người bị hại không phải tầm thường.

Vốn dĩ theo giao phó ban đầu, sau khi làm xong chuyện, hắn sẽ chạy về trú tạm ở tỉnh Chiết Giang này chờ đợi lệnh tiếp theo. Không ngờ chỉ mới qua ngày thứ hai, hắn đã nhìn thấy hình ảnh của mình ở khắp các phương tiện truyền thông và báo đài.

Tối nay theo dự tính sẽ có người đến liên lạc, đón hắn rời đi. Mã Dục Chân mừng như sắp thoát được kiếp nạn.

_Cậu Tân à, bây giờ chúng ta đi đâu?

_Ra nước ngoài, ông chủ đã sắp xếp chỗ cho ông ở bên Thái rồi.

_Nhưng tôi không muốn đi.

_Ở lại để bị tóm à? Đừng có nhiều lời.

Đoàn Tân gắt gỏng quát lớn. Không khí trong xe đột nhiên vô cùng căng thẳng. Mã Dục Chân ngồi ở ghế sau, kẹp giữa hai người vệ sĩ. Ông ta quan sát thái độ của bọn họ, bỗng nhiên có linh cảm không lành.

Chiếc xe chạy tới một đoạn đường vắng, không có đèn đường, cạnh bờ sông. Nỗi lo sợ trong lòng Mã Dục Chân càng tăng lên cao độ. Đoàn Tân quay lại bảo

_Xuống xe!

Hai tên vệ sĩ lập tức mở cửa xe, kéo theo Dục Chân. Lợi dụng lúc chúng lơ là, Mã Dục Chân liền xô mạnh rồi bỏ chạy.

_Đuổi theo!

_Đứng lại đó!

_Bụp!

Mã Dục Chân chỉ chạy được mấy bước thì đã đổ gục. Hai tên vệ sĩ nhanh chóng lôi cái xác trở lại xe. Đoàn Tân bình tĩnh cất đi khẩu súng, ra lệnh

_Dọn dẹp cho thật sạch sẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.