- Đảo Đài Loan -
Thư Di đang chú tâm theo dõi nhất cử nhất động của người bị giam trên màn hình camera, bên cạnh cô lúc này còn có bác sĩ Cao Trí Thịnh
_Bác sĩ Cao, ông có nghĩ là bà ta đã phát hiện ra thức ăn có vấn đề không?
_Tôi không nghĩ vậy đâu, cô Hạ. Thực đơn hằng ngày đều thay đổi, Diệp Thanh chắc chắn không thể nhận ra bất thường.
_Vậy tại sao bà ta lại đột nhiên bỏ ăn?
_Cô Hạ, tôi nghĩ thuốc mà chúng ta sử dụng đã bắt đầu có tác dụng rồi.
_Ý ông là chứng bệnh tâm thần hoang tưởng của bà ta đã tái phát?
_Đúng vậy. Tôi đã quan sát liên tục mọi diễn biến tâm lý, hành động của Diệp Thanh suốt mấy tháng nay. Rõ ràng là chất Psylocybin đã gây được ảnh hưởng lên hệ thần kinh. Tôi chỉ là thêm vài trò thôi miên dẫn dụ để khiến bà ta bị ảo giác đúng như chúng ta mong muốn.
_Ông nói rằng bà ta đang ảo tưởng bản thân ở tuổi 23 phải không?
_Hoàn toàn chính xác. Thời điểm đó Diệp Thanh vừa mất đi đứa con đầu lòng, tâm trí đang vô cùng đau khổ, chính vì vậy mới sinh ra uất hận dẫn đến không màng chuyện ăn uống.
Khóe môi Thư Di khẽ cười, tỏ vẻ hài lòng vì những gì mà bác sĩ Cao vừa nói, lại nhìn xuống món đồ đã được chuẩn bị sẵn trước đó
_Vậy thì để xem tôi có thể giúp ích được gì cho bà ta hay không?!
Lúc này, Diệp Thanh ở trong phòng đang thẫn thờ, gục đầu vào góc tường trốn tránh, sợ hãi, miệng cứ liên tục lẩm bẩm gọi con ơi. Đột nhiên cửa mở ra, bà ta quay lại theo phản xạ, đôi mắt lập tức sáng rỡ nhưng liền sau đó đã chuyển sang thịnh nộ. Diệp Thanh lao về phía người mới đến, gào thét xỉ vả
_Triệu Đình! Đồ ác nhân, mau trả con lại cho tôi. Chị và họ đã mang con tôi đi đâu hả?
Hai người vệ sĩ nhanh tay giữ chặt Diệp Thanh, đè bà ta ngồi xuống, còng vào ghế. Diệp Thanh trong thế bị khống chế thì càng điên cuồng hơn, biểu cảm rõ ràng là vô cùng tức tối, phẫn nộ. Thư Di vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, cô thong thả ngồi xuống đối diện, chồm người về phía trước, điệu bộ đột nhiên tỏ ra rất lo lắng
_Diệp Thanh, em bình tĩnh lại đi, chị đến đây là để đưa con cho em mà.
_..?!
Diệp Thanh trừng trừng mắt nghi ngờ, Thư Di liền cầm lấy con búp bê đưa ra trước mặt bà ta
_Em nhìn xem, đây có phải là con của em không?
Quả nhiên, đôi mắt Diệp Thanh lập tức sáng lên, bà ta cố vùng dậy nhưng bất lực
_Con của tôi! Con của tôi!
_Phải rồi, Diệp Thanh. Đứa bé này chính là con gái của em đó. Chính chị đã cứu nó từ tay cha mẹ chúng ta để đem về đây cho em. Em có vui không em gái?
Cơ mặt của Diệp Thanh từ từ giãn ra, nụ cười ngày càng đậm hơn và nước mắt thì đang thi nhau lăn xuống, đôi môi run rẩy không nói thành lời. Diệp Thanh bắt đầu khóc, rấm rứt rồi vỡ òa trong đau đớn. Thư Di đợi cho bà ta khóc lóc đã đời rồi ra hiệu cho vệ sĩ mở còng.
Hai tay đã hoàn toàn được tự do, Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào con búp bê trên tay Thư Di, rồi lại nhìn cô thăm dò, cánh tay ngập ngừng đưa ra như muốn đòi ẵm. Thư Di mỉm cười, nhẹ nhàng trao qua cho bà ta. Diệp Thanh lập tức ôm con búp bê vào lòng, hôn lên khắp mặt của nó, mừng rỡ xúc động
_Diệp Thanh!
_..?!
_Bây giờ mẹ con em đã sum họp rồi, em phải chăm sóc cho đứa bé thật tốt biết chưa?
Diệp Thanh chỉ nhẹ gật đầu rồi lại tiếp tục nhìn “đứa bé” bằng ánh mắt say sưa yêu thương. Thư Di đi vòng qua sau lưng bà ta, đặt tay lên hai vai gầy, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai
_Em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt thì mới có sức để chăm con. Tuyệt đối không được bỏ bữa nữa nghe không?
Diệp Thanh cứ gật đầu cho có, tâm trí bây giờ rõ ràng đang dồn hết vào “đứa con” mới gặp mặt. Thư Di nhìn kĩ mọi thứ lần nữa rồi bước ra ngoài, bảo người mang cơm vào tận bàn cho Diệp Thanh. Bà ta lập tức cầm đũa lên, ăn ngấu nghiến, tay kia vẫn đang giữ chặt “đứa bé“.
Thư Di thấy người đã chịu ăn uống ngon lành thì rất hài lòng
_Bệnh ung thư của bà ta đã ở giai đoạn nào rồi bác sĩ?
_Chỉ còn khoảng hơn 1 năm nữa thôi cô Hạ.
_Cứ tiếp tục cho bà ta dùng thuốc. Tôi sẽ sớm quay trở lại.
_Cô yên tâm. Mọi chuyện xin cứ giao phó cho tôi.
Thư Di nhìn lại người thêm lần nữa trước khi rời khỏi. Cứ vui vẻ tận hưởng hạnh phúc này đi Diệp Thanh, rồi tôi sẽ cho bà nếm trải mùi vị sống không bằng chết thêm một lần nữa, cũng giống như cái cách mà bà đã tước đoạt cuộc sống của tôi. Cứ đợi mà xem, rất nhanh thôi, tôi sẽ khiến bà phải trả giá cho những gì đã gây ra với Bác Văn.
****
Từ sau hôm thực hiện liệu trình tiêm tế bào gốc đầu tiên, Bác Văn ngày nào cũng quan sát, để ý từng biểu hiện trên cơ thể. Mặc dù anh biết không thể có phép màu thần kì xảy ra nhanh như truyện cổ tích được, nhưng mà chuyện Thư Di trở về cứ khiến lòng dạ anh nôn nóng không yên.
Bác Văn và mọi người càng hi vọng thì Tiền Kỳ Tham càng áp lực. Anh đã đặt cược rất nhiều vào thử nghiệm lần này. Đây không chỉ là tâm huyết mà còn là lời hứa danh dự của một bác sĩ. Tế bào gốc phôi được thu nhận từ khối tế bào bên trong của phôi nang. Đây là những tế bào gốc vạn năng, chúng có thể phân chia thành nhiều tế bào gốc hơn hoặc biệt hóa trở thành gần như bất kì loại tế bào nào trong cơ thể. Tiền Kỳ Tham hi vọng khả năng kì diệu này sẽ giúp cơ thể của Bác Văn tự tái tạo, sửa chữa và thay thế các tế bào bị hư tổn bằng các tế bào mới hoàn toàn khỏe mạnh
_Bác Văn, cậu nhất định phải nhẫn nại. Chu kì tái tạo da đối với tổn thương hiện giờ của cậu sẽ tốn rất nhiều thời gian, có thể phải tính bằng năm. Nhưng mà tôi vẫn đặt hi vọng vào nguồn phôi này, chúng chắc chắn sẽ tốt hơn bất kì loại phôi nào từng được sử dụng.
_Tôi có thể hỏi nguồn cung trứng là ở đâu không?
_Chúng tôi lấy nó từ nguồn dự trữ được hiến tặng. Cậu yên tâm, tùy vào chất lượng trứng và **** ***** sẽ cho ra kết quả khác nhau. Nhưng mà tất cả các mẫu đạt chuẩn đều được sử dụng để tách chiết cho mục đích duy nhất là chữa lành vết thương của cậu. Những mẫu không đạt sẽ bị hủy ngay lập tức.
Ngay từ lúc đầu, Tiền Kỳ Tham đã có tham vọng lớn nên mới ra sức thuyết phục Bác Văn lấy nguồn **** ***** tự thân để thụ tinh với trứng được hiến tặng
_Sử dụng nguồn phôi hiến tặng cũng được, nhưng mà tôi muốn thử nghiệm tối đa đặc tính di truyền của chính chủ thể. Có như vậy mới hi vọng sẽ thành công mĩ mãn.
Tuy mục đích là nuôi cấy tế bào gốc được lấy từ phôi nang, nhưng trong thâm tâm Bác Văn vẫn cảm giác có gì đó khó chịu. Trước đây, anh từng mong mỏi cùng Thư Di tạo ra những đứa trẻ đáng yêu, bây giờ lại phải nhờ vào trứng của người khác để chữa lành vết thương cho mình
_Cậu đừng lo nghĩ nhiều. Nếu có thể gặp lại Thư Di thì tôi nghĩ một chút vấn đề đó cũng không có gì quá đáng đâu. Khi đó, cô ấy nhất định sẽ hiểu và thông cảm cho cậu.
Thư Di!
Cái tên ấy bây giờ là ám ảnh triền miên đối với Bác Văn. Cô đã trở về, còn ở gần anh như vậy, nhưng anh lại không thể ra mặt, không thể chạm vào. Nỗi giày vò này không biết đến bao giờ mới kết thúc. Bác Văn chỉ lo sợ đêm dài lắm mộng, xa mặt cách lòng. Không biết liệu Thư Di có chờ được anh đến lúc đó hay không?!
Quả là nói trước bước không qua. Trước đây Bác Văn từng mong mỏi Thư Di có thể quên mình, dù biết rằng thực tâm anh không hề mong muốn điều đó. Nhưng bây giờ, khi ánh sáng hi vọng được thắp lên, Bác Văn lại bắt đầu nơm nớp lo sợ. Thời gian càng kéo dài thì lo lắng càng tăng thêm. Nếu lỡ như Thư Di từ bỏ trước khi anh bình phục thì sẽ phải làm sao đây?!
_Thư Di, em có đang nhớ anh như anh nhớ em không?!
...
Thành phố Hoàng Sơn, tỉnh An Huy
Trần Thanh Thần đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng trong bếp thì nghe tiếng chồng í ới gọi vào
_Bà xã ơi, mau ra đón khách quý!
Thanh Thần vội vàng tắt bếp chạy ra, đôi mắt bỗng sáng lên, vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng
_Tiểu thư!
Thư Di mỉm cười đáp lại, Alex ở phía sau thì đang mải lo ngó nghiêng, ngắm nhìn quang cảnh thiên nhiên thoáng đãng xung quanh
_Anh Hà, chị Trần, lâu rồi không gặp.
Cách đây 9 năm, Thư Di và vợ chồng Hà Thiên Khải, Trần Thanh Thần có duyên gặp nhau trên chuyến bay từ Luân Đôn về Thượng Hải. Lúc đó đứa con nhỏ của họ vừa mới ba tuổi, chẳng may bị hóc dị vật gây tắc đường thở. Tình huống khẩn cấp, may mắn là có Việt Bân ra tay xử lý kịp thời nên cứu được đứa bé. Sau này, vì để đền ơn nghĩa đó mà vợ chồng họ đồng ý bán lại toàn bộ đất đai sở hữu cho dự án trường đại học Thánh Tâm của tập đoàn Horizon. Tiếp đó, dùng tiền đền bồi đến vùng Hoàng Sơn này mua lại mấy mẫu vườn chuyên canh trà
_Cậu Việt Bân đó bây giờ thế nào rồi tiểu thư?
_Anh ấy đã cưới vợ và sang Anh định cư. Hai vợ chồng họ cũng đang chuẩn bị đón đứa con đầu lòng.
_Được như vậy thì tốt quá rồi!
_À, để tôi giới thiệu mọi người. Đây là Alex Curry, anh ấy là chuyên gia thẩm định trà. Anh chị cứ gọi anh ấy là Alex được rồi. Còn đây là anh Hà, chị Trần.
Ba người bọn họ vui vẻ bắt tay nhau
_Hôm trước trợ lý của giám đốc Đặng có gọi điện thông báo hẹn người xuống kiểm tra vườn trà. Chúng tôi chỉ không ngờ lại gặp được tiểu thư.
_Còn hai đứa nhỏ A Đào và A Phương của anh chị đâu rồi?
_Giờ này bọn trẻ đang ở trường, chiều mới trở về. Bọn trẻ mà gặp lại tiểu thư chắc sẽ mừng lắm. À đúng rồi, tiểu thư và cậu đây cứ nghỉ lại nhà chúng tôi đi, đừng ra ngoài mướn phòng. Nhà chúng tôi rộng lắm, đầy đủ tiện nghi, bảo đảm thoải mái. Hơn nữa, vợ chồng tôi cũng muốn có dịp thiết đãi ân nhân, mong cô cậu đừng từ chối.
_Anh chị quá lời rồi. Nếu được vậy thì chúng tôi mới là người phải cảm ơn mới đúng.
Ngồi nói chuyện một hồi, Trần Thanh Thần âm thầm nhận ra gương mặt Thư Di dường như không có nét gì thay đổi so với trước đây
_Tiểu thư, nhìn cô vẫn trẻ trung y như hồi 3 năm trước.
_..!
Thư Di chỉ khẽ cười. Xa cách bao lâu mới gặp lại, người khác vẫn thấy diện mạo của cô không hề thay đổi. Nhưng mà chỉ có bản thân mới hiểu rõ trong lòng đã trải qua biết bao nhiêu chuyện đổi thay.
...
_Thư Di!
Alex đưa tay gỡ một chiếc lá nhỏ vướng trên tóc của cô khiến Thư Di có chút giật mình xen lẫn bối rối
_Cảnh đẹp như vầy, chúng ta đừng nên bỏ lỡ.
Alex vừa nói vừa nhìn ra quang cảnh bình yên trước mắt. Khắp nơi đều là những đồi trà nối tiếp nhau, chạy dài đến tận đường chân trời, xanh ngắt một màu yên ả. Nền trời trong veo, vài tia nắng cuối ngày cũng sắp chuẩn bị kết thúc cuộc hành trình.
Alex nhìn sang Thư Di, chỉ thấy mắt cô nhìn vào vô định xa xăm, đôi môi nhỏ khẽ cong lên vui vẻ. Hình ảnh bây giờ hiện ra trong mắt anh giống hệt như lần đầu tiên gặp gỡ.
...
Đó là vào một ngày hè tháng 7 ở thành phố cảng Liverpool, Anh quốc.
Cơn mưa rào bất ngờ đổ ập xuống khiến mọi người không kịp trở tay. Ai nấy cũng vội vã chạy nhanh tìm chỗ trú chân, vài người có sẵn dù liền bung ra che, thản nhiên bước tiếp như đã quá quen thuộc với kiểu thời tiết ẩm ương, thất thường. Alex từ Mĩ mới sang, lại không chịu phòng bị nên có chút lúng túng. Vừa định chạy vào mái che gần đó thì bất ngờ cảm nhận được sự khô ráo thình lình. Alex xoay người lại, bất ngờ vì trước mặt là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai đang rướn tay cầm cây dù cố gắng che mưa cho anh
_Nguyên tắc đầu tiên khi ở đây là phải chuẩn bị cho mình một cây dù thật tốt.
_..!
Khoảnh khắc cô gái đó nở nụ cười là hình ảnh mãi mãi in sâu vào tâm trí Alex cho đến tận bây giờ, giống như ánh nắng ngày hè hiếm hoi trong một buổi chiều mây giông. Giây phút bối rối qua đi, anh vội đưa tay cầm lấy cây dù cho cô đỡ mỏi
_Cảm ơn!
Giữa chốn xa lạ và ngay trong cơn mưa lạnh giá, nhưng Alex vẫn cảm nhận được một chút ấm áp chạy vào tim mình. Đột nhiên một chiếc Audi bốn chỗ màu đen tấp vào sát bên, cửa xe hạ xuống và một cô gái khác gọi với ra
_Thư Di, mau lên xe!
_Chỉ Hàm!
Alex thấy cô gái định bỏ đi liền nhanh tay chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của cô
_Xin lỗi, nhưng tôi chưa biết tên của cô?
_Lần sau gặp lại, tôi sẽ nói!
Alex chỉ kịp nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa trước khi chiếc xe chạy đi mất.
Ngày hôm đó, Thư Di chỉ tùy tiện nói đại một câu nhưng đã khiến Alex tin là thật. Anh thường xuyên qua lại chốn cũ khi có thời gian rảnh, lúc nào cũng mang theo chiếc dù mà cô gái đó đã đưa cho, hi vọng rồi sẽ có lúc được gặp lại.
Rồi đến một ngày, trời cũng không phụ người có lòng, sự chờ đợi của anh cuối cùng đã không phí hoài. Ngày hôm đó, trời cũng đổ mưa bất chợt, tâm thức của Alex như bừng tỉnh khi nhìn thấy mái tóc nhuộm màu nổi bật đó, đang bình thản ngẩng nhìn những hạt mưa vội vã rào qua đổ xuống người.
Thư Di nhìn lên trời, lại ngạc nhiên vì một tán dù kề sát phía trên đầu, ngăn lại những hạt nước vô tình bay vào mặt. Trước mắt cô, một nam nhân đẹp đẽ với đôi mắt màu lam hiếm có đang cầm dù che chắn cho mình
_Chúng ta lại gặp nhau rồi!
_Lần này tôi có thể biết tên của cô không?
Thư Di lại mỉm cười, và lần này Alex cũng cười đáp lại cô. Đơn giản chỉ là tình cờ gặp gỡ, người cũng không cố ý níu duyên nhưng mà có những khoảnh khắc, chỉ vì vô tình lại khiến ta lưu luyến mãi.
Trở lại với thực tại, Alex đắn đo một hồi, cuối cùng dang tay ra kéo nhẹ cho Thư Di tựa đầu vào vai mình. Cô khẽ ngước lên nhìn anh, bắt gặp đôi mắt màu lam kia cũng đang nhìn mình. Alex mỉm cười hiền hòa, ngữ khí đong đầy trìu mến, yêu thương
_Chúng ta cùng cố lên!
Thư Di, vì hôm đó trời mưa, em vô tình che cho anh nên chúng ta mới trở thành thân quen. Ngày hôm nay, anh tự nguyện làm chiếc dù che chắn cho em qua cơn bão lòng này. Hẹn một ngày nắng lên, sẽ lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấm áp của em.
...
Thời gian cứ chầm chậm trôi, đông qua, xuân đến, chẳng mấy chốc đã vào cuối mùa hạ. Khương Du lần đầu tiên lọt vào danh sách đề cử đã ẵm luôn giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của Liên hoan phim truyền hình quốc tế Thượng Hải ( Bạch Ngọc Lan).
Tin đồn về cặp đôi nam nữ chính phim giả tình thật cũng đang trở thành đề tài gây xôn xao dư luận. Hình ảnh của hai người sánh bước bên nhau thường xuyên bị bắt gặp và đưa lên các mặt báo. Cộng đồng mạng cũng ra sức gán ghép cho cặp đôi trai tài gái sắc. Lãnh Quân nhìn hình thì càng tức giận, bản thân cũng không thể kiềm chế mà đem hết tâm tư khó ở trút lên thân thể quen thuộc
_Nói, em và hắn rốt cuộc là như thế nào?
Khương Du bị anh giày vò trong nhục cảm, bản thân từ lâu đã không còn cảm giác chán ghét như những ngày đầu, ngược lại thần trí của cô bây giờ đều bị người đàn ông này áp chế, điều khiển
_Lãnh Quân, làm ơn nhẹ thôi!
Khương Du rên xiết vì những cơn sóng tình đang ập vào tới tấp khiến đầu óc hoàn toàn rơi vào mụ mị. Tất cả để mặc cho Lãnh Quân hung hăng chiếm đoạt. Đến khi nhìn thấy nét mặt người trong lòng đang vô cùng hưởng thụ, tâm tình của Lãnh Quân mới có chút dịu lại, anh cắn nhè nhẹ lên bầu ngực trắng mịn của cô, ngữ khí vẫn là ghen tức, khó chịu
_Khương Du, em có cảm tình với tên diễn viên đó phải không?
_Không, không phải. Đó chỉ là mấy chiêu trò PR, anh thừa biết còn gì.
_Tôi mặc kệ, Khương Du. Tôi không thích em đi với hắn, có hiểu chưa?
Vừa nói xong liền trở người đặt cô dưới thân, dồn hết tinh lực thúc sâu vào từng nhịp dồn dập
_Khương Du, bên trong của em ấm quá!
_Lãnh Quân...
Khương Du chỉ còn biết rên rỉ gọi tên anh, hi vọng có thể kiềm lại sự hung hãn kia. Lãnh Quân cảm giác từng tế bào trong cơ thể mình đang co giật vì sung sướng. Người phụ nữ này, anh muốn bao nhiêu cũng thấy chưa thỏa mãn. Càng dấn thân vào càng như nghiện không thể dứt ra
_Khương Du, tôi có thỏa mãn được em không?
Khương Du vừa trải qua cơn cực khoái, hơi thở đứt quãng, toàn thân mềm nhũn để mặc cho anh ôm ấp. Người đàn ông này, lời lẽ lúc ở cùng cô đều là phóng túng đa tình, cứ như bao nhiêu cũng không đủ, mỗi lần đắm chìm đều khiến cô tận kiệt sức lực mới thỏa lòng. Lãnh Quân hôn lên khắp gương mặt xinh đẹp của cô, vùi vào cổ, hít hà mùi hương thân thuộc
_Khương Du, hãy sinh con cho tôi!
_..!
Khương Du giật mình kinh hãi. Người đàn ông này có phải đã mất trí rồi không?! Anh vừa nói điều gì vậy, tại sao cô nghe qua cứ như điều hoang tưởng.
Lãnh Quân nhìn sâu vào đáy mắt hoảng loạn của cô, giọng nói ôn nhu lạ thường
_Em không nghe lầm đâu. Tôi muốn em sinh con cho tôi. Tôi sẽ lo lắng chu toàn cho cả hai mẹ con.
_Nhưng tại sao?
_Vì tôi muốn như vậy. Khương Du, đây là đề nghị thật lòng của tôi. Nhưng mà tôi muốn em cam tâm tình nguyện cho tôi. Chỉ cần em đồng ý, tôi lập tức an bài mọi thứ để em có thể yên tâm nghỉ ngơi.
_..!
Khương Du vẫn chưa hết choáng váng vì lời đề nghị bất ngờ này. Bên nhau bao lâu nay, dù đã dặn lòng không được vọng tưởng, nhưng trái tim của Khương Du vẫn không thể thoát được lưới tình. Cô phát hiện bản thân đã u mê người đàn ông nguy hiểm này mất rồi.
Khương Du không biết Lãnh Quân dụng tâm thật lòng hay giả dối, cũng không muốn quan tâm quá nhiều. Dù sao cô chưa từng có suy nghĩ sẽ trọn đời trọn kiếp cùng anh. Điều duy nhất cô mong muốn chính là những giờ phút trọn vẹn như thế này, ở bên anh, tình nguyện dâng hiến tất cả. Thân xác và tâm trí của Khương Du bây giờ, đều là chỉ mong cầu hai chữ Lãnh Quân. Dù cho anh có âm thầm cười chê, cô cũng chấp nhận.
Cô biết bản thân đã thua thảm hại trong trò chơi cút bắt này rồi. Người tính không bằng trời tính, nói trước bước không qua. Khương Du cô cuối cùng là đã yêu người tên Lãnh Quân rồi.
Càng nghĩ càng rối. Ban đầu là vì danh vọng mà hiến thân cho anh, bây giờ cô bị quả báo rồi, bản thân yếu đuối lại động tâm với chính người bao nuôi mình. Dù bây giờ cô đã là diễn viên, người mẫu có tiếng tăm, nhưng anh và cô vẫn mãi mãi là hai thế giới song song. Khương Du không dám với cao, cô sợ bản thân sẽ chịu bất hạnh. Thà người không vương, còn hơn đau đớn về sau.
Lãnh Quân cũng chẳng hơn gì. Anh đến với Khương Du hoàn toàn là vì ham muốn bản năng, háo thắng muốn chinh phục cho bằng được. Đến khi đạt được rồi lại không thể dứt ra. Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi chia tay, cô sẽ đến với người đàn ông khác, để cho hắn mặc sức hưởng thụ giống như cái cách anh hay làm thì trái tim liền đập mạnh, cảm giác bứt rứt, khó chịu vô cùng. Người phụ nữ xinh đẹp như tranh vẽ này, chỉ được phép nằm dưới thân anh, cũng chỉ có anh mới xứng động vào cô. Anh nhất định phải để cô muốn thoát cũng không được, nhất định cả đời chỉ có thể ràng buộc với anh mà thôi.
Lãnh Quân không để cho Khương Du được nghỉ ngơi lâu, anh bế cô đi vào phòng tắm, giữ cô sát vào tường, dưới dòng nước ấm, ra sức yêu chiều, dụ dỗ
_Khương Du, em là của tôi, chỉ một mình tôi thôi!
Hơi nước bốc lên khiến làn da của cô hồng hào nở rộ như hoa, càng nhìn càng khiến Lãnh Quân như ngây như dại
_Khương Du, tôi yêu em!
Một tiếng sét nổ đùng trong đầu khiến Khương Du hoàn toàn ngơ ngác
_Lãnh...Quân?!
Anh chẳng hề để ý đến thái độ sửng sốt của cô, cứ mãi lo mân mê đôi môi mềm mại, bên dưới da thịt sát sạt như muốn tan vào cùng nhau. Lãnh Quân biết mình không còn trụ được nữa. Trò chơi này là anh bày ra, giờ thì chính anh bị mắc kẹt trong đó, càng vùng vẫy càng bị siết chặt.
Khương Du đang ở thời kì xuân sắc mặn mà nhất, giây phút đầu tiên, cô thu hút anh bằng vẻ đẹp trời ban nhưng anh có ngờ đâu hương sắc này chính là độc dược. Lãnh Quân muốn tự tay hái hoa, giờ lại trúng phải mê tình trầm luân không lối thoát
_Em đồng ý với tôi được không?
_Lãnh Quân!
Hai cánh tay trơn mềm của Khương Du vòng qua cổ anh, ánh mắt mơ màng đa tình khẽ động càng khiến Lãnh Quân say đắm.
Trò chơi này, là cả hai người họ tự nguyện tham gia, tự nguyện nhận thua.