Cuối tuần rảnh rỗi, Hạo Thiên thường hay đưa vợ con về biệt phủ Lý gia để thăm ba mình. Một phần là để cho ông cảm thấy được an ủi lúc tuổi xế chiều, một phần cũng muốn chứng minh thiện chí của anh. Hâm Bằng tất nhiên rất vui vẻ, lại tận mắt nhìn thấy gia đình con trai yên ấm, hòa thuận, trong lòng cũng có cảm giác được thanh thản
_Gia Hân, ba cảm ơn con!
_Kìa ba, sao ba lại...
_Gia Hân, ba đối với con trước giờ chưa từng có thành kiến chê bai. Chỉ quan trọng là hai đứa yêu thương nhau thật lòng. Bây giờ nhìn con và Hạo Thiên vui vầy hạnh phúc, ba có nhắm mắt cũng yên lòng rồi.
_Ba đừng nói gở như vậy. Đúng ra con mới là người không xứng đáng với anh Thiên và cả Lý gia.
_Không, con không có lỗi gì cả. Chuyện của người lớn đã khiến các con phải liên lụy đau lòng quá nhiều. Nói trắng ra thì những người làm cha, làm mẹ như chúng ta mới phải hổ thẹn với con cái.
_Mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, xin ba đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Hiện giờ, mối bận tâm của vợ chồng con chính là mong ba có thể dẹp bỏ khúc mắc trong lòng để an hưởng cuộc sống vui vẻ cùng con cháu.
_Thật may là cuối cùng con vẫn ở lại bên cạnh Hạo Thiên. Chuyện đó khiến ba cảm thấy được an ủi rất nhiều. Gia Hân, nếu không có con thì hố sâu ngăn cách giữa ba và chồng con vĩnh viễn không thể nào lấp đầy được.
_...
Gia Hân thừ người. Vốn dĩ cô cũng không hề có ý nghĩ dám oán hận ba chồng, vì sau khi tất cả sự thật được phơi bày, Gia Hân đã hiểu được động cơ của ông, âu cũng vì một chữ tình nặng nghiệp đeo mang.
Đối với ba mẹ ruột, cô chỉ day dứt vì chưa kịp tận lực được chữ hiếu báo đáp hai người họ. Còn với Hạo Thiên, Gia Hân vô cùng cảm kích lẫn biết ơn vì tình nghĩa mà anh dành cho cô đã không vì oán hận mà phai nhạt.
Ngẫm lại trước đây, cô từng nhiều lần ngu ngốc phạm phải sai lầm, thậm chí suýt chút nữa còn đánh mất luôn hạnh phúc gia đình. Ba cô đắc tội với Lý gia là sự thật không thể chối cãi, nhưng bản thân cô cũng đã làm không ít chuyện có lỗi với Hạo Thiên. Vậy mà cuối cùng anh vẫn rộng lượng dang tay kéo cô trở về. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ trong một thời gian ngắn mà lại xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy, đến hôm nay, gia đình nhỏ bốn người của cô vẫn bình yên mới thấy đúng là đã quá may mắn rồi.
Lúc này ở trong nhà, Hạo Thiên đưa con lại cho bảo mẫu để ra ngoài tìm người thì thấy cả ba mình và Gia Hân đều đang ngồi ngoài sân
_Gia Hân!
_Hạo Thiên?!
_Em vào với con đi. Anh muốn nói chuyện với ba một chút.
_Dạ.
Gia Hân đứng dậy cúi chào Hâm Bằng, lúc đi ngang qua chồng, Hạo Thiên đột nhiên giữ eo cô lại, hôn nhẹ lên trán
_Hạo Thiên?!
_Đợi anh!
Gia Hân tuy ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì thầm vui như mở hội. Từ ngày Chí Trung và Chấn Vũ ra đời, anh đối với ba mẹ con cô chỉ có yêu thương ngày càng nhiều hơn mà thôi. Những gì cần nói cũng đã nói hết, người chết rồi cũng coi như là kết thúc mọi ân oán. Chỉ là có trải qua khổ nạn mới thấu hiểu chân tình. Giờ đây, anh và cô lại cùng nắm tay nhau đi tiếp đoạn đường dang dở, bỏ lại hết tất cả đau thương, thù hận, chỉ mong những đứa con của họ về sau này được sống một đời an nhiên, hạnh phúc
_Phạm Vĩ Thành đã chết rồi, ba chắc cũng yên lòng hơn rồi phải không?
_Ba xin lỗi con, Hạo Thiên.
_...
_Từ trước tới giờ, đều là do ba quá cố chấp, không phân định rõ chuyện riêng tư mới khiến tuổi thơ của con phải chịu nhiều ấm ức, thiệt thòi.
_...
_Ba đã không làm tròn trách nhiệm của một người làm cha khiến cho con ôm hoài hận thù day dứt. Hôm nay nói những lời này, cũng không phải để xin con tha thứ. Chỉ là đến lúc cuối đời, có thể đường đường chính chính ở trước mặt con nói ra câu xin lỗi, coi như ba cũng đã mãn nguyện rồi.
Hạo Thiên nhìn kĩ gương mặt của ba mình, phát hiện đã có thêm nhiều nếp nhăn mới, tóc cũng bạc hơn rồi. Kể ra từ ngày mẹ mất, ba anh đã ở như vậy để nuôi con. Tuy ông không thể cân bằng trách nhiệm giữa công việc và gia đình, nhưng dẫu sao cũng đã rất tận lực cho đến khi anh có thể lên thay vị trí của ông, tiếp quản Horizon
_Ba có biết lúc nhìn thấy Gia Hân bị Thư Di bắn, máu me bê bết đầy người, còn ngất xỉu ngay tại chỗ, con đã nghĩ gì không?
_..?!
_Con đã sợ mất cô ấy. Rất sợ. Nỗi sợ hãi ấy cũng giống hệt như ngày con tận mắt thấy mẹ treo cổ trong nhà tắm. Cảm giác khi đó chính là bất lực, hoang mang, tức giận tột cùng vì không thể làm được gì để cứu vãn chuyện đã rồi. Sau khi trực tiếp trải qua những giờ phút sinh ly tử biệt đó, con mới ngộ ra một điều, đó chính là có yêu thì mới có hận. Ba và mẹ con, cùng với ba mẹ của Thư Di, đều là vì có yêu nên mới có hận. Chỉ là tình yêu ba dành cho người phụ nữ ấy lớn hơn tình yêu dành cho mẹ con nên mới cố chấp cả đời không thể quên được.
_...
_Cũng như con năm xưa đã không thể nào quên được nỗi đau mất mẹ và ngày hôm nay, con cũng không thể từ bỏ Gia Hân. Cha con chúng ta, suy cho cùng đều là vì những người mà mình yêu quý nhất nên mới tự đau khổ, dằn vặt.
Bốn chữ “cha con chúng ta” của Hạo Thiên khiến Hâm Bằng cảm nhận rõ rệt như có một luồng hơi ấm vừa thổi vào tâm hồn mình
_Nhưng giờ thì mọi chuyện đã kết thúc, con cũng không hề trách ba chuyện đối với Vĩ Thành, vì ngay cả bản thân con cũng không thể tha thứ cho ông ta. Kẻ đáng chết thì sớm muộn cũng phải chết. Riêng đối với Gia Hân, con sẽ chịu trách nhiệm với phần đời còn lại của ba mẹ con cô ấy, cho nên ba có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Hâm Bằng khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Phải, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Bão đã tan và nắng lại xuất hiện, sưởi ấm những trái tim tưởng đã nguội lạnh từ lâu
_Cuối cùng ba và con vẫn là người một nhà đúng không?
_Ba hiểu lầm rồi, vốn dĩ xưa nay con chưa bao giờ chối bỏ mối quan hệ của chúng ta. Bây giờ trong nhà còn có thêm Chí Trung và Chấn Vũ, cho nên ba sẽ không cần phải sợ cô đơn nữa đâu. Cả nhà chúng ta từ đây có thể vui vẻ mà tận hưởng hạnh phúc gia đình thật sự rồi.
_...
Hâm Bằng đương nhiên tin chắc những lời của con trai đều là thật lòng. Kiến Quốc nói đúng, bao nhiêu năm ông tranh đấu cho tham vọng quyền lực bên ngoài, lại quên mất điều cốt lõi chính là gia đình. Đến cuối đời, người làm cha như ông mới kịp nhận ra chính những điều tưởng chừng nhỏ nhặt lại có thể cứu rỗi những linh hồn lầm đường lạc lối, dẫn dắt họ qua đêm trường tăm tối, hướng đến ngày mai tươi sáng.
Không cần lời lẽ hoa mĩ hay hứa hẹn xa vời, cũng không phải là tha thứ hay không, chỉ cần mỗi người tự bỏ xuống cái tôi quá lớn của mình để cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Bởi vì hạnh phúc thực sự chẳng ở đâu xa, mà chính là ở ngay trong những điều thân thuộc xung quanh chúng ta.
Gia Hân ở trong nhà nhìn ra, hình như cũng cảm nhận được một nguồn năng lực tích cực đang lan tỏa. Cuối cùng, những ngày tươi sáng ấm áp đã chính thức bắt đầu rồi.
****
Khương Du bước xuống xe, quay lại nói lời tạm biệt với người bên trong rồi bước vào nhà. Bây giờ đã gần nửa đêm, một ngày dài bận rộn nữa lại sắp kết thúc.
Cửa phòng mở ra, đèn bật lên sáng choang khiến Khương Du giật bắn người. Lãnh Quân đã ngồi ở đó từ bao giờ vậy
_Sao anh đến mà không báo trước?
_Từ khi nào mà em tự cho mình cái quyền đó đối với tôi?
_..!
Khương Du mệt mỏi không muốn đôi co với anh. Cô bỏ túi xách xuống, cởi áo khoác. Tiếp theo lại cởi hết những thứ còn lại trên người. Nét mặt vẫn bình thản, cử chỉ hết sức tự nhiên, không hề lộ chút ngượng ngùng. Lãnh Quân cũng không hề có phản ứng. Từ lúc cô bước vào, tất cả những gì anh làm chỉ là quan sát. Khương Du thừa biết đôi mắt thăm thẳm kia đang dán lên người mình không rời, nhưng cô vẫn không hề dừng lại. Đến khi thân thể tuyệt mĩ hoàn toàn lõa lồ trần trụi trước mắt anh, cô mới khẽ cười khinh khỉnh
_Anh ngồi chơi, tôi đi tắm trước đã. Nhân tiện, trong tủ lạnh có sẵn nước mát, chắc là sẽ có ích cho anh đấy.
_...
Ý tứ rõ ràng đầy khiêu khích nhưng chỉ khiến Lãnh Quân cười khẩy. Người phụ nữ này đúng là ngày càng lớn gan lớn mật.
Khương Du vào phòng tắm, cố tình ở lại thật lâu, đến hơn nửa tiếng sau mới chịu bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng. Lãnh Quân đã chuẩn bị sẵn áo choàng ngủ, vừa nhìn thấy người liền bước tới, lột bỏ khăn tắm rồi nhanh chóng mặc áo vào cho cô, lời lẽ vẫn hết sức nhẹ nhàng, đầy tình ý quan tâm
_Sau này đừng tắm khuya, sẽ rất nguy hiểm.
Khương Du bỗng dưng cảm thấy tức giận, cảm giác ức chế từ nãy giờ lại trào dâng không thể kìm lại được
_Tôi xin anh đừng có như vậy nữa được không?
Lãnh Quân vẫn mặc kệ lời cô nói, anh cúi người bồng cô về phòng ngủ
_Từ ngày mai, em hãy sắp xếp công việc cho ổn thỏa đi, tôi muốn em tuyên bố giải nghệ.
_Lãnh Quân, anh không có quyền!
_Tôi chính là có quyền đó và em không được cãi lại!
Lãnh Quân giữ chặt lấy người trong lòng, cúi xuống tìm đến làn môi mềm mại, mát lạnh
_..!
Khương Du không kịp phản ứng, để mặc cho anh tham lam ngấu nghiến. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của anh khiến cô cứ muốn mãi mãi được đắm chìm. Nhưng mà lần này, lý trí đã chiến thắng, Khương Du biết cô chỉ còn duy nhất một lựa chọn, có tiếc có nuối cũng không thể giúp bản thân giữ được người đàn ông này nữa rồi. Khương Du cố gắng tập trung, giữ bình tĩnh, cắn thật mạnh vào môi anh. Lãnh Quân bị đau, nhất thời phải buông người ra
_Hôm nay em bị làm sao vậy?
Khương Du nhìn thẳng vào mắt anh, sắc mặt đã chuyển sang lạnh lùng, phớt tỉnh, còn ngữ khí lại vô cùng cương quyết
_Lãnh Quân, chúng ta kết thúc đi!
_Em lại giận dỗi chuyện gì nữa đây?
_Anh lầm rồi! Tôi không hề đùa, cũng không phải đang cố tình làm nũng với anh. Tôi chính là nghiêm túc muốn chúng ta chấm dứt mối quan hệ này.
_Tại sao?
_Vì tôi đã chán rồi.
_..!
Đáy mắt sâu thẳm của Lãnh Quân khẽ động, anh cố tình nhìn kĩ hơn người trong lòng. Khương Du cảm giác như đôi mắt ấy đang muốn xuyên thấu tâm can của mình nhưng mà giờ phút này, cô biết bản thân phải thật sự tỉnh táo để đưa ra quyết định
_Lãnh Quân, xin anh hãy buông tha cho tôi đi. Tôi không muốn tiếp tục bị anh chi phối, làm con rối cho anh chơi đùa thỏa mãn nữa. Và quan trọng nhất là tôi chưa hề rung động với anh!
_Em đang nói thật?!
_Đúng vậy. Tất cả mọi chuyện ngay từ đầu đều là tôi cố tình bày ra để dẫn dụ anh. Lãnh Quân, ngay lúc anh nói rằng anh yêu tôi thì anh đã thua rồi. Trò chơi này, tôi mới là người có quyền quyết định.
_..!
Khương Du nói đến đâu đều cảm thấy tâm can mình đau đớn đến đó. Tuy cô ngoài mặt vẫn cố tỏ ra vô cùng bình thản nhưng bên trong, bản ngã yếu đuối đang liên tục kêu gào, cầu xin.
Lãnh Quân, xin lỗi, nhưng em không thể tiếp tục được nữa rồi.
Lãnh Quân sững sờ vài giây, sau đó liền dứt khoát rời khỏi giường. Anh đi lại ngồi xuống sofa, bật lửa châm thuốc hút. Hai chân gác lên bàn, đầu ngả ra sau, điệu bộ nhàn nhã nhìn khói thuốc bay lởn vởn ngay trên đầu. Khương Du nhìn thấy dáng vẻ suy tư của anh thì cảm giác lại đau như cắt da cắt thịt. Cô siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn chờ đợi.
...
Trời càng về khuya càng yên tĩnh đến đáng sợ. Lãnh Quân lại vừa đốt thêm điếu thuốc khác. Cũng chẳng biết đã trôi qua bao lâu, hai người họ vẫn cứ lặng thinh như vậy.
Khương Du không biết anh đang toan tính điều gì nhưng mà sự im lặng này thật sự đang bóp nghẹt tim cô. Mùi khói thuốc ngày càng nồng nặc khiến cô không kiềm được mà ho nhẹ. Lãnh Quân đã nghe thấy nhưng vẫn không hề có động thái gì. Đợi khi tàn điếu thuốc, anh mới đứng dậy, cầm lấy áo khoác, nhìn thẳng vào gương mặt mĩ miều xinh đẹp của cô, sắc mặt chẳng để lộ ra sơ hở gì. Giây phút đó, hô hấp của Khương Du cũng bắt đầu loạn nhịp
_Được rồi, Khương Du. Kể từ bây giờ, em được tự do!
_..!
Khương Du chỉ cảm nhận được một cơn đau buốt dội thẳng vào tâm can. Thật sự đau lắm, đến mức cô cảm giác như không còn thở được nữa. Lãnh Quân nói xong liền đi thẳng một mạch ra ngoài, không hề nhìn lại. Khương Du chỉ nhìn được phía sau anh mất hút đằng sau cánh cửa.
Tiếng động cơ xe gầm rú lao đi chính thức báo hiệu một mối tình chưa kịp nở hoa đã sớm lụi tàn. Vậy là lần này Lãnh Quân đã thực sự buông tay. Không hề dọa nạt, cũng chẳng níu kéo, chỉ đơn giản là đồng ý. Khương Du thực sự hối hận, giá như cô có thể dứt khoát sớm hơn, trước khi trái tim biết rung động vì anh thì hôm nay đã không phải chịu đau khổ như thế này.
Cô dối lòng mình, tàn nhẫn với bản thân chỉ để khiến anh chán ghét. Cô thẳng tay xua đuổi anh và lần này thì anh đã đi thật. Khương Du chua xót nhận ra hình như mình mới là kẻ thua cuộc thảm hại. Lãnh Quân đã nói yêu cô, vậy tại sao anh lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Có lẽ ngay từ đầu, chỉ có cô là ảo tưởng, tự đưa mình vào lưới tình để bây giờ lặng lẽ nhìn người quay lưng không lời lưu luyến.
...
_Trông cô xanh quá, có bị bệnh gì hay không vậy?
_Tôi không sao đâu, chỉ là gần đây hơi bận rộn nên bị thiếu ngủ thôi.
Thư Di nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước mặt. Thời gian ở cùng Lãnh Quân rõ ràng đã khiến hương sắc của Khương Du ngày càng mặn mà, quyến rũ. Vậy mà đáng tiếc thay...
_Vậy chị định tiếp theo sẽ làm gì?
_Tôi và quản lý đã thống nhất với nhau, tôi sẽ thực hiện cho xong các hợp đồng đã kí, sau đó mới chính thức tuyên bố giải nghệ.
_Khương Du, chuyện với Lãnh Quân...
_Thư Di, Lãnh Quân anh ấy đã có đối tượng kết hôn rồi.
_Là ai?
_Thiên kim tiểu thư duy nhất của chủ tịch tập đoàn điện tử Panda Electronics. Cô ấy cũng vừa mới du học từ Mĩ về.
_..!
Hóa ra là vậy. Bây giờ thì Thư Di đã hiểu tại sao Khương Du lại lựa chọn con đường này. Nhưng mà nhìn gương mặt xinh đẹp đang cố tỏ ra bình thường như không có gì kia khiến cô vô cùng khó chịu
_Chẳng lẽ tất cả chỉ là một trò chơi thôi sao?
_Thư Di, người ta hay nói gió tầng nào gặp mây tầng đó. Lãnh Quân và tôi ngay từ đầu đã biết rõ là không thể đến với nhau. Nhưng mà tôi có thể khiến cho anh ấy để tâm lo lắng bao lâu nay cũng được xem là thành công vượt quá tưởng tượng rồi. Lại còn được nghe lời nói yêu thương từ chính miệng người đàn ông đó, kể ra trong trò chơi này, tôi cũng không bị thiệt thòi gì.
_Như vậy liệu có đáng không?
_Đáng chứ. Dù cho anh ấy là thật lòng hay giả dối nhưng mà những lúc ở bên cạnh tôi, đều khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Chỉ cần có thể một lần thành thật với tình cảm của bản thân như vậy cũng đã không uổng phí đời người rồi.
_Chị không định cho anh ấy một cơ hội giải thích hay sao, tôi tin là Lãnh Quân không phải kẻ tệ bạc như vậy đâu.
_Nhưng tôi chính là không muốn anh ấy phải lựa chọn nên mới rời đi. Thư Di, dù tôi không phải xuất thân trong nhà hào môn như các người nhưng tôi yêu Lãnh Quân là thật lòng. Tôi không muốn bị đem lên bàn cân để so đo thiệt hơn với một người phụ nữ khác. Thà là tôi chấp nhận đau khổ, cũng muốn để anh ấy giữ lại được một hình ảnh đẹp về mình.
Lời lẽ của Khương Du, câu nào cũng đều là ý nhị, khéo léo thuyết phục khiến cho Thư Di cũng đành bất lực
_Thư Di, tình yêu chính là thương đau, nửa phần thương, nửa phần đau. Tôi đã cùng Lãnh Quân trải qua những thời khắc ngọt ngào, giờ đã đến lúc phải nếm trải mùi vị của đau khổ rồi. Âu cũng là tôi cam tâm tình nguyện, giờ có thua cũng là tâm phục, khẩu phục. Lãnh Quân anh ấy chính là điều tốt đẹp nhất đã từng đến trong đời tôi, chỉ bấy nhiêu thôi, cũng khiến tôi không còn cảm thấy hối tiếc điều gì nữa.
...
Có thể Khương Du không hối hận vì sự lựa chọn của mình nhưng Thư Di lại cảm thấy tiếc cho một kiếp hồng nhan lận đận. Tình yêu thực tâm vốn dĩ đã rất khó để tìm được, vậy mà đến cuối cùng vẫn phải từ bỏ.
Lúc chia tay, câu nói của Khương Du cứ văng vẳng trong đầu Thư Di. Tình yêu chính là thương đau. Tự dưng lại nghĩ đến bản thân cũng chẳng khá hơn gì, cô và Bác Văn cũng đã từng có những năm tháng vô cùng hạnh phúc, nhưng bây giờ tất cả chỉ còn là kỉ niệm...
****
- Đảo Đài Loan -
Diệp Thanh từ ngày nhận lại được “đứa con” của mình, tinh thần cũng phấn chấn, vui vẻ hẳn lên. Mặc dù căn bệnh ung thư đã tiến triển nặng hơn khiến cơ thể sa sút, gầy rộc nhưng mà các hoạt chất gây ảo giác thần kinh được bác sĩ Cao Trí Thịnh kê đơn đã phần nào khiến bà ta quên đi đau đớn
_Diệp Thanh!
Diệp Thanh vừa thấy người đi vào liền ôm chặt lấy “đứa bé”, nhìn chằm chằm về nơi phát ra tiếng nói, đôi mắt mở to đầy hoài nghi, cảnh giác
_Chị là Triệu Đình đây, hôm nay chị lại đến thăm em. Em có nhận ra chị không?
Mất một lúc lâu, Diệp Thanh mới gật gật đầu. Thư Di liền ngồi xuống, bắt đầu nở nụ cười dụ dỗ
_Con gái của em xinh đẹp, đáng yêu như vậy, có thể cho chị ẵm nó một chút được không?
_Không được!
_Coi kìa Diệp Thanh, con bé chính là cháu ruột của chị kia mà, cũng chính chị đã giúp mang nó đến cho em, chẳng lẽ như vậy mà em vẫn không tin chị hay sao?
_..!
Thư Di vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cũng không hề tỏ vẻ gì vồ vập. Cô cứ ngồi yên để cho Diệp Thanh quan sát, đánh giá. Qua một hồi lâu, đến khi trông thấy bà ta đã có vẻ trút bớt phòng bị, Thư Di lại tiếp tục đưa hai tay về phía trước, ra sức nài nỉ
_Chị chỉ xin ẵm một lát thôi rồi sẽ trả lại cho em ngay, có được không?
Diệp Thanh nhìn “con gái” nằm yên ngoan ngoãn trong lòng, liền nở nụ cười hạnh phúc. Lại nhìn lên người đối diện, có vẻ hơi đắn đo rồi miễn cưỡng từ từ đưa “đứa bé” qua. Thư Di hồ hởi đón lấy, ôm vào lòng ra vẻ nựng nịu khen ngợi
_Con bé sau này chắc chắn sẽ rất xinh đẹp giống như em vậy đó Diệp Thanh.
Diệp Thanh nghe “con gái” được khen thì mừng ra mặt, nhất thời vui quá mà quên luôn đề phòng. Thư Di lúc này nhận ra thời cơ đã đến, cô nhẹ nhàng đứng dậy, lùi ra sau mấy bước, ánh mắt cũng đột nhiên chuyển màu u tối
_Diệp Thanh, bà có nhớ đã từng nói với tôi câu gì không?
_..!
Diệp Thanh lúc này đã phát hiện ra bất thường, bà ta định đứng dậy nhưng ngay lập tức đã bị hai người vệ sĩ lao tới giữ chặt người đè xuống. Thư Di vẫn ôm khư khư con búp bê, trong đầu cô bây giờ đang tái hiện lại khoảnh khắc lúc chiếc xe chở Bác Văn bị nổ tung
_Để tôi nhắc cho bà nhớ, bà đã nói đau khổ nhất của đời người chính là lúc nhìn thấy người mình thương yêu nhất chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được.
_..!
Thư Di vừa dứt lời liền giơ cao “đứa bé” lên qua khỏi đầu rồi quăng mạnh xuống đất
_Không!!!!
Diệp Thanh hét lên kinh hãi, bà ta vùng vẫy hết sức lực hòng thoát ra nhưng vẫn là bất lực không thể làm gì được. Hình ảnh con búp bê rơi xuống đất, đầu văng ra lông lốc, tay chân đứt lìa khiến Diệp Thanh rụng rời, nước mắt cũng bắt đầu trào ra như suối đổ
_Con của tôi! Con của tôi!
Thư Di tận mắt nhìn thấy người đau đớn vật vã thì đã tin là sự thật, trong lòng liền cảm thấy phần nào thoải mái. Đợi cho bà ta vùng vẫy đến kiệt sức rồi cô mới nhặt cái đầu của con búp bê lên, sau đó bước tới gần, bóp chặt lấy cằm của Diệp Thanh, bắt bà ta phải đối diện với mình
_Diệp Thanh! Bà nhìn cho kĩ xem tôi là ai?
Diệp Thanh nhìn vào đôi mắt đang bừng bừng lửa hận thù kia, từ đâu đó sâu thẳm trong tiềm thức chợt có thứ gì đó vừa lóe sáng
_Thư...Thư...Di!
_Đúng rồi, Diệp Thanh! Là tôi đây! Bà nghe cho rõ đây. Con gái của bà đã chết rồi, lần này nó chết thật rồi. Bà phải nhớ cho rõ, là tôi, chính tay Hạ Thư Di này đã giết chết nó. Nếu bà muốn gặp lại con gái của mình thì hãy đợi xuống địa ngục đi.
Thư Di dí sát cái đầu búp bê vào mặt Diệp Thanh khiến bà ta càng thêm sợ hãi tột cùng
_Không! Đừng qua đây! Cút đi! Mau cút đi!
Tay chân của Diệp Thanh run rẩy bần bật, chỉ còn biết co người trốn tránh. Thư Di càng nhìn càng chán ghét, cô bình tĩnh cúi người thu dọn những bộ phận còn lại của con búp bê lên, quay lại nhìn người đàn bà kia đã bị dọa cho thần trí bấn loạn đang co ro trên ghế
_Cứ yên tâm, đợi sau khi xong việc tôi sẽ giải thoát sớm cho bà, giúp bà đoàn tụ với con gái của mình. Từ giờ cho tới khi đó, bà hãy cầu nguyện cho những người đã bị mình hại chết đi, cầu xin họ tha thứ cho bà. Nếu không, ngay cả địa ngục cũng chẳng có chỗ để chứa một kẻ như bà đâu.
Thư Di bước ra ngoài, lúc này đã có bác sĩ Cao Trí Thịnh và Thẩm Huệ Quyên đợi sẵn từ lâu
_Bác sĩ Cao, mọi việc xin nhờ vào ông.
_Cô Hạ, xin cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành giao phó của cô.
Trên đường ra chỗ để xe, Thư Di đột nhiên cảm thấy một cơn choáng váng, mọi thứ xung quanh hình như đảo lộn và mờ hẳn đi
_Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?
_Tôi không sao, chỉ là hơi chóng mặt thôi.
_Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nha.
_Đừng!
_Nhưng mà...
_A Quyên, chúng ta đã cố gắng được đến đây rồi, tuyệt đối không thể bỏ cuộc được. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Tôi nhất định có thể trụ được đến đó.
_Thiếu phu nhân!
Huệ Quyên bất ngờ ôm lấy Thư Di, khóe mắt đã bắt đầu hoe hoe đỏ. Thư Di tuy bất ngờ vì hành động bộc phát này nhưng cô chỉ mỉm cười, vỗ vỗ lên vai cô gái nhỏ trấn an
_Đừng khóc A Quyên, có tôi ở đây, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.