_Thư Di!
_Chỉ Hàm!
Khúc Chỉ Hàm hớt hải chạy vào, nhìn thấy xung quanh khu cấp cứu bây giờ toàn là vệ sĩ, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn cô nghĩ rồi
_Thư Di, A Bân làm sao rồi?
_Anh ấy bị trúng đạn, đang cấp cứu trong đó!
_Là ai bắn?
_Chuyện dài lắm, Chỉ Hàm, mình xin lỗi. A Bân...
Thư Di nói tới đó thì nấc nghẹn, Chỉ Hàm nhìn từng khuôn mặt căng thẳng xung quanh, cũng đã hiểu ra phần nào. Cô ôm lấy Thư Di đỡ ngồi xuống ghế, cảm nhận rõ ràng bạn mình đang run.
_Bình tĩnh đi, mình tin là A Bân sẽ qua khỏi thôi. Cậu không nhớ lần ở bên Anh hả?
Thư Di nhớ chứ, nhưng lần đó chỉ là đánh đấm chấn thương phần mềm. Còn lần này...đường đạn lại đi gần tim như vậy.
Chỉ Hàm nói như tự trấn an mình chứ trong lòng cũng thắt hết ruột gan, lại nhìn biểu hiện của Thư Di mà hồi hộp lo sợ. Trước giờ cô chưa từng thấy Thư Di tỏ ra mất bình tĩnh như vậy.
Lúc này một cô y tá từ trong đi ra, vô cùng khẩn trương
_Xin hỏi ai là người nhà của anh Việt Bân?
_Là tôi! Anh ấy sao rồi ạ?
_Chúng tôi cần truyền máu gấp, nhưng bệnh viện hiện tại không có sẵn nguồn dự trữ nhóm máu AB-
_Hãy lấy của tôi đi.
_Chỉ Hàm?!
_Tôi là O-, có thể truyền cho anh ấy được đúng không?
Cô y tá vội vã gật đầu
_Vậy mời cô theo tôi!
Chỉ Hàm nhìn Thư Di tỏ ý trấn an rồi liền nhanh chân chạy theo. Nỗi sợ trong lòng cô ngày càng lớn, A Bân, anh nhất định không được bỏ cuộc, nếu không em sẽ...nguyền rủa anh cả đời!
Thư Di thở hắt ra, AB- là nhóm máu rất hiếm. Thật may là có Khúc Chỉ Hàm. Có lẽ đây chính là định mệnh của họ. Bác Văn nắm lấy bàn tay Thư Di để cô ngồi xuống cạnh mình
_Thư Di, bình tĩnh lại em.
_Văn, em rất sợ...
_A Bân chắc chắn sẽ ổn thôi.
Bác Văn kéo cho cô ngả vào mình, ôm lấy vai vỗ về. Việt Bân mà có mệnh hệ nào, cả anh và cô đều sẽ là người ân hận nhất.
Ở phía đối diện, Vĩ Thành và Hạo Thiên cũng đang đứng ngồi không yên. Từ nãy giờ, anh vẫn nhìn chăm chăm vào vợ chồng Bác Văn, rõ ràng là đang cố gắng kiềm giữ cơn thịnh nộ. Hạ Thư Di, nếu Gia Hân có bất trắc gì, tôi nhất định không tha cho em.
_Bác Văn, Thư Di, Việt Bân thế nào rồi?
_Ba, mẹ, anh ấy đang được cấp cứu! Bác sĩ vẫn chưa ra.
Lục Kiến Quốc và Trần Lộ Khiết được tin là liền đến ngay, xưa nay, ông xem Việt Bân cũng như người trong nhà. Cũng vì trả nợ cưu mang từ nhỏ của ông mà Việt Bân đã dốc lòng chăm sóc bảo vệ Thư Di theo giao phó của ông. Giờ đây lại vì đỡ đạn thay cho Bác Văn mà chưa biết sống chết thế nào.
Bác Văn dìu ông bà ngồi xuống ghế, Kiến Quốc nhìn thấy áo con trai loang lổ máu khô, lại nhìn qua Thư Di đang thất thần thì càng nóng ruột. Cầu trời cầu phật cho Việt Bân tai qua nạn khỏi. Lộ Khiết đến ngồi cạnh Thư Di, ôm lấy con dâu vào lòng vỗ về an ủi.
Hâm Bằng và Tử Lan đi vào cùng một lượt ngay sau đó, mỗi người một câu, đều vô cùng lo lắng
_Mình, Gia Hân sao rồi?
_Vĩ Thành, Hạo Thiên, tình hình thế nào?
_Bác sĩ đang cấp cứu trong đó nãy giờ, vẫn chưa thấy ra.
Tử Lan nghe xong liền đổ quỵ
_Trời ơi, Gia Hân!
_Kìa mình!
Vĩ Thành phải dìu vợ ngồi lên ghế. Hâm Bằng nhìn con trai rồi lại nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy Kiến Quốc hơi lướt qua mình một chút. Mọi chuyện sao lại thành ra thế này kia chứ?!
Bản thân Tiền Kỳ Tham cũng đang tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở bệnh viện của mình vậy. Đầu tiên là cô người mẫu mới nổi Khương Du nhập viện, bây giờ lại có thêm Gia Hân và Việt Bân. Người nhà họ Lý, Lục, Phạm đều ở đây, lại còn đám vệ sĩ đang bao vây khắp xung quanh. Phen này mà có khinh suất gì, không khéo họ sẽ phá tan hoang nơi này ra mất.
Bên ngoài đã căng thẳng, bên trong phòng cấp cứu càng nguy hiểm hơn. Việt Bân có thương tổn tim rất phức tạp, xuyên từ mặt trước phễu thất phải, qua vách liên thất, vào thất trái, xuyên thủng lá trước van hai lá và thủng ra thành sau rãnh nhĩ thất trái, qua màng tim để dừng trước động mạch chủ ngực. Điều may mắn là đường đạn không đi qua các cấu trúc không thể sửa chữa được hoặc để lại di chứng quá nặng nề. Còn hai viên đạn trên người Gia Hân tuy làm mất máu khá nhiều nhưng lại không gây đứt động mạch hay tĩnh mạch. Đây cũng là một điều rất may mắn. Chỉ là...
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu lại mở ra
_Kỳ Tham, Việt Bân thế nào rồi?
_Kỳ Tham, Gia Hân cô ấy...
_Mọi người xin bình tĩnh nghe tôi nói. Gia Hân đã được truyền máu và tạm thời ổn định rồi.
Mấy người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Thư Di nóng lòng bước lên trước
_Viện trưởng Tiền, A Bân anh ấy..
_Thư Di, chuyện này không nói chắc được. Chúng tôi sẽ cố hết sức. ngôn tình hoàn
Thư Di nghe xong đã hiểu phần nào, cô gần như không còn sức để đứng vững nữa. Bác Văn phải đỡ lấy vợ
Thư Di!
Tiền Kỳ Tham nhìn qua Hạo Thiên
_Cậu ra đây với mình một lát.
Đến một chỗ cách đó không xa, Hạo Thiên bắt đầu sốt ruột
_Gia Hân có gì không ổn sao?
_Vợ cậu có thai rồi!
_Cái gì?
Hạo Thiên sửng sốt. Gia Hân mang thai từ lúc nào, sao anh lại không hề hay biết gì kia chứ.
_Vậy đứa bé..?
_Đứa bé không sao. Xem ra cậu cũng chưa biết gì phải không. Tình hình cô ấy đã tạm ổn rồi, mình sẽ đưa qua khu hồi sức tích cực, đợi cô ấy tỉnh lại, mình sẽ cho kiểm tra thai kì. Cậu có thể yên tâm rồi.
Hạo Thiên bủn rủn tay chân. Tin Gia Hân có thai khiến anh vừa bất ngờ vừa vui mừng. Vậy là anh đã có con rồi. Câu nói năm nào của Gia Hân lại văng vẳng bên tai anh
_Hạo Thiên, sau này khi chúng ta cưới nhau rồi, em sẽ sinh con cho anh. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc. Anh sẽ không còn thấy cô đơn nữa.
Gia Hân. Em có biết tin này hay chưa. Hạo Thiên nhớ lại hình ảnh toàn thân cô bê bết máu, trong lòng liền nổi cơn tức giận. Anh đi nhanh về phía ngược lại
_Hạ Thư Di!
Tất cả những người có mặt đều giật mình nhìn Hạo Thiên đằng đằng sát khí đang muốn xông tới chỗ Thư Di như muốn giết người. Nhưng Bác Văn đã đứng chắn trước mặt cô, tiện tay giáng luôn một đấm vào mặt Hạo Thiên
_Hạo Thiên!
Cả đám người lại một phen thất kinh. Chưa kịp trở tay đã thấy Hạo Thiên đấm lại Bác Văn, một phát ăn ngay, không trượt đi đâu. Hai người đàn ông lao vào nhau, gầm ghè không khoan nhượng
_Lý tổng, anh nên về chỗ của mình đi.
_Lục Bác Văn, cậu mau tránh ra!
_Tôi còn ở đây, thì đừng hòng ai động được vào cô ấy.
Hạo Thiên giờ chỉ muốn giết chết Hạ Thư Di, suýt chút nữa Gia Hân và đứa bé đã gặp nguy hiểm, anh không thể nhẫn nhịn nữa. Giây phút này, Hạo Thiên như bừng tỉnh cơn mê, nhận ra chính mình trước giờ đã quá thiên vị Thư Di mà gián tiếp làm hại đến Gia Hân
_Hạ Thư Di, cô bước ra đây! Cô suýt chút nữa hại chết vợ con của tôi, bây giờ lại làm con rùa rụt cổ sao?
_Cái gì?!
_Hạo Thiên, con nói gì, vậy là Gia Hân đã có thai sao?
Cả đám người Vĩ Thành và Hâm Bằng đều thốt lên kinh ngạc. Ở bên này vợ chồng Lục Kiến Quốc nhìn nhau nghi ngại. Tử Lan không kiềm được tức giận, bà xót con, xót cháu. Gia Hân của bà đã mong chờ đứa bé này đến thế nào, vậy mà lại gặp phải chuyện không may.
_Hạ Thư Di, cô đúng là đồ yêu nghiệt! Tại sao cô không chết đi cùng cha mẹ mình hả? Tại sao lại trở về đây hãm hại con tôi?
Tử Lan lao vào muốn đánh người nhưng Vĩ Thành và Đoàn Tân đã cố giữ lại. Tử Lan uất ức gào khóc thê thảm. Hâm Bằng cảm thấy khó xử, từ nãy giờ, ông vẫn giữ im lặng. Nhưng khi nghe tin Gia Hân có thai, ông đã sợ hãi thật sự. Năm xưa lúc nhận được tin Khởi Nguyệt cắt tay tự vẫn, rồi được tin bà đang mang thai Hạo Thiên, ông cũng đã sợ như vậy. Chính là nỗi sợ mất đi người thân và ân hận day dứt. Bây giờ chuyện này lại tái diễn với chính con trai ông.
Kiến Quốc lúc này cũng không thể im lặng nữa, đến mức này rồi, ông không thể để người nhà mình chịu thiệt
_Mọi người hãy bình tĩnh. Chuyện lần này, đôi bên đều tổn hại. Bây giờ, điều quan trọng nhất là người vẫn bình an.
_Anh Lục, anh nói nghe sao dễ dàng quá. Hay là anh đang muốn bao che cho con dâu. Cô ta bắn con gái tôi, còn hại nó suýt sẩy thai, vậy mà các người dám ở đây nói chuyện bình an?
Vĩ Thành biết lần này Hâm Bằng không thể can thiệp được, lại nhìn Hạo Thiên đang tức giận như vậy. Ông chỉ là thừa cơ để châm thêm dầu vào lửa. Giờ đây, con gái ông đã mang thai đứa cháu của Lý gia, Vĩ Thành cảm thấy vô cùng tự tin.
Lục Kiến Quốc định phản bác nhưng Bác Văn đã lên tiếng trước
_Chú Phạm, nếu con gái chú không làm sai trước thì đã không ra nông nổi này rồi. Cô ta bắt cóc, hành hạ, còn định quay clip sex nhằm hạ nhục người khác, chú nói xem cô ta có nên bị khởi kiện không?
_...!
_Bác Văn, dù cậu có nói gì thì cũng không thể che giấu chuyện vợ cậu bắn người. Nếu nói kiện thì chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô ta trước.
_Nếu vậy thì chúng ta cứ hẹn gặp nhau ở tòa.
Lời qua tiếng lại, không ai nhường ai. Thư Di lúc này mới từ sau lưng Bác Văn bước ra, cô nhìn lần lượt từng gương mặt, khóe môi cong lên nụ cười khinh bạc. Kiến Quốc nhận ra sự uẩn ức trong trong lời nói, ánh mắt của cô. Con bé này sắp bộc phát rồi.
_Bà Phạm, nếu muốn thì tôi đã cho con gái bà về trời từ lâu rồi. Từ cái ngày cô ta và chồng bà sai khiến Mã Dục Chân tông xe vào chúng tôi. Nếu hôm đó, Bác Văn xảy ra mệnh hệ gì, đừng nói là Gia Hân, tôi nhất định sẽ bồi táng cả nhà bà theo cùng.
_Cô...cô nói bậy cái gì đó?
Cả Tử Lan và Hâm Bằng đều bất ngờ vì những gì vừa được nghe, Vĩ Thành lập tức cảm nhận được ánh mắt ngờ vực của họ đang nhìn mình.
Thư Di cảm giác mình đã nhẫn nhịn quá lâu rồi. Lâu đến mức khiến đám người này quên mất sự thật rằng cô là ai. Được lắm, các người đã muốn khiêu chiến, thì tôi sẽ tiễn tất cả xuống mồ cùng một lượt.
_Ông Phạm, xem ra mất đi Hân Thành Phát vẫn là cái giá quá nhẹ phải không?! Đáng lý ra tôi nên bắn thẳng vào bụng con gái ông, thì may ra mới khiến ông sáng mắt được.
_Cô...!
_Hạo Thiên, hôm nay vì anh dám bắn Việt Bân, nên tôi sẽ cho anh biết một sự thật.
Thư Di dừng lại, cô nhìn qua Vĩ Thành, cười cười ẩn ý làm ông ta có linh cảm không lành
_Chắc anh đã nghe Trình Hiểu Nông ông ta nói rồi phải không? Vậy anh không tò mò muốn biết người ngoại tình năm xưa với mẹ mình là ai sao?
Hạo Thiên sầm mặt. Tại sao Hạ Thư Di lại biết được chuyện này. Thư Di chỉ tay về phía Vĩ Thành
_Chính là ông ta! Người mẹ đáng kính của anh, bà Chương Khởi Nguyệt và ông Phạm Vĩ Thành đây đã từng ăn nằm với nhau rất nhiều lần, anh nghe rõ chưa Lý Hạo Thiên?! Vậy mà bây giờ anh cưới con gái của ông ta, gọi ông ta là ba vợ. Đây chính là nghiệp báo! Là nghiệp báo do các người tự gây ra!!!
Thư Di lại nhìn lên Hâm Bằng
_Không chừng anh chưa chắc đã là dòng dõi của Lý gia đâu!
_...
Thư Di hả hê nhìn đám người trước mặt đang chôn chân tại chỗ. Dù sao, người đó cũng đã xuất hiện rồi, chuyện này sớm muộn cũng sẽ phơi bày thôi.
_Anh còn nhớ lần đầu gặp nhau, tôi đã nói gì không? Lý Hạo Thiên, nếu hôm nay, Việt Bân không qua khỏi thì tôi nhất định sẽ khiến cho tập đoàn Horizon của các người sụp đổ. Hãy cầu nguyện cho chính mình đi là vừa.
Bác Văn cười nhạt, âm thầm quan sát sự biến chuyển trên từng khuôn mặt xung quanh. Phạm Vĩ Thành, có trách thì trách ông đã sinh ra một đứa con gái ngu ngốc. Cô ta có nằm mơ cũng không thể ngờ đã gián tiếp đẩy cha mình xuống vực. Lý Hạo Thiên, đây chính là nghiệp do cha anh gây nên. Nếu Hạ Thư Di chọn anh, có thể mọi chuyện đã khác, nhưng giờ cô ấy đã là vợ của Lục Bác Văn này, anh hoàn toàn thất bại rồi.
Không khí im lặng kì dị bao trùm xung quanh một khoảng kéo dài. Đột nhiên Tử Lan hét lên, hoảng loạn
_Nói dối! Rõ ràng là dối trá! Tại sao các người lại có thể bịa ra chuyện kinh tởm như vậy? Vĩ Thành, ông mau lên tiếng đi, họ đang muốn hạ nhục chúng ta kìa.
_Tử Lan, bà bình tĩnh lại đi.
Vĩ Thành thật sự không ngờ đến tình huống này. Chuyện bí mật đó, tại sao kẻ hậu bối kia lại biết được. Không lẽ Lục Kiến Quốc nói ra, như vậy là từ đầu ông ta đã biết tất cả mọi chuyện.
_Vĩ Thành, chuyện đó có thật không?
_Anh Bằng, anh phải tin tôi. Hạ Thư Di cô ta điên rồi. Cô ta muốn thoát tội nên mới nghĩ ra lời nói dối ghê tởm đó.
_Hạ Thư Di không hề nói dối!
_...?!
Người phụ nữ bí ẩn từ ngoài đi vào, dàn vệ sĩ xung quanh bắt đầu cảnh giác. Hâm Bằng nhận ra bà ta. Kiến Quốc tỏ vẻ hồ nghi còn Vĩ Thành thì như chết đứng tại chỗ!
_Bà là Diệp Thanh?!
_Ngài Lý quả là có trí nhớ tốt.
Hạo Thiên nhìn người phụ nữ trước mặt, không khỏi nghi ngờ
_Bà là ai?
Diệp Thanh bấy giờ mới ung dung lên tiếng
_Tôi là Diệp Thanh, em song sinh với Triệu Đình!
_...!!!
Tất cả lại một phen kinh hoàng. Đây là chuyện hoang đường gì nữa đây?! Lần này chính Kiến Quốc mới là người hoang mang nhất. Triệu Đình năm xưa rõ ràng là trẻ mồ côi, tại sao bây giờ lại có người xuất hiện dám tự xưng là em sinh đôi. Lộ Khiết nhìn chồng nghi ngại
_Lão gia, bà ta là ai?!
_...!
Tiền Kỳ Tham từ nãy giờ đều không dám lên tiếng can ngăn, đám người này bây giờ lại muốn mượn bệnh viện của anh để giải quyết ân oán hay sao. Nhưng mà tình hình có vẻ ngày càng nghiêm trọng rồi, Kỳ Tham không thể không lên tiếng nhắc nhở
_Mọi người, có chuyện gì xin hãy để sau được không. Ở đây là khu cấp cứu, cần giữ yên lặng!
Tất cả mọi người bây giờ mới ý thức được những gì đã nghe. Họ ngồi xuống, nhìn nhau, e dè đề phòng, trong lòng mỗi người đều đang dậy sóng. Những lời Hạ Thư Di nói có thật không?! Hâm Bằng nhìn Vĩ Thành dò xét. Tử Lan tưởng như sắp điên rồi, hết con lại tới chồng. Tại sao gia đình bà lại phải chịu cảnh này. Kiến Quốc nhìn người phụ nữ đó, không khỏi ngờ vực. Lại nhìn qua thấy vợ chồng Bác Văn vẫn bình tĩnh, không lẽ đã biết trước chuyện này. Hạo Thiên nhớ lại từng lời lúc gặp Trình Hiểu Nông, ông ta cũng nói mẹ anh ngoại tình, nhưng không biết người đó là ai. Bây giờ Hạ Thư Di lại chỉ đích danh đó là Phạm Vĩ Thành, sao chuyện lại có thể thành ra vô lý tới mức này?!
Lúc này, cửa phòng cấp cứu lại mở ra. Một vị bác sĩ nam bước ra ngoài
_Ca mổ đã thành công, cả hai đều đã qua cơn nguy kịch.
Tạ ơn trời phật! Tuy không ai nói ra, nhưng tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Bác Văn quay qua ôm trọn Thư Di, trong lòng như đã bỏ xuống được tảng đá đè nặng
_Ổn rồi, Thư Di. Ổn rồi!
Nhưng tất cả giờ chỉ là khởi đầu, cuồng phong chỉ vừa mới nổi lên, nhân quả nhãn tiền đã đến ngày phải thực hiện.