Bóng người từ từ xuất hiện, mọi người sửng sốt, người trước tiên phản ứng kịch liệt chính là cái người đang bị kẹp trong cánh tay kia - Mặc Ngưng Sơ, gương mặt nàng thất sắc, lớn tiếng la lên "Tiểu Mỹ."
Lông mày của Lân Xuyên khẽ nhúc nhích, trong đáy mắt hắn là một quả cầu vĩ đại tròn trịa đầy đặn, cằm có ba ngấn, trên mặt người đó lờ mờ có thể thấy được mũi và mắt. Y phục mặc trên người là một miếng vải rộng, tóc búi qua hai bên như nha hoàn, trên đầu cài nơ con bướm cùng cái nơ con bướm ngu xuẩn trên củ sâm núi kia mặc dù thắt khác nhau nhưng lại giống nhau đến kỳ lạ, nhìn là biết từ tay một người làm ra. Nhìn lại bộ dáng kinh hoàng của kẻ lừa đảo, hắn có thể lờ mờ đoán ra thân phận của "nữ nhân" bên dưới.
Tiểu Mỹ? Nếu có thể, cũng có thể gọi là một con heo bế nguyệt tu hoa. =))
Mặc Ngưng Sơ giãy dụa trong vòng tay của Lân Xuyên, gian nan ngẩng đầu nhìn "Tiểu Mỹ, sao ngươi lại tới đây? Là bọn họ kêu ngươi tới bắt ta về sao? Hay là vì ta nên ngươi bị ức hiếp?"
Đúng vậy, Tiểu Mỹ chính là tiểu tỳ nữ như hình với bóng với nàng.
Tuy nhiên cái tên này là lúc nàng hai tuổi, Mặc Ngưng Sơ đã đặt cho. Lúc đó nàng không có béo như vậy, vẫn còn có thể nhận ra gương mặt linh động. Vì Tiểu Mỹ trời sinh tàn tật, tính cách hướng nội, luôn bị người khác ức hiếp. Mặc Ngưng Sơ lợi dụng chữ "Mỹ" để cho nàng đi theo đường mỹ mạo. Nhưng chuyện mập ra thành như vậy, giống như còn bé mơ màng bị chìm trong nước lũ, theo Mặc Ngưng Sơ nói, có thể mập lên như vậy cũng là một loại tài năng. Tiểu Mỹ là cô nhi mà phủ Tể tướng nhặt được, Mặc Ngưng Sơ yêu thương nàng như tỷ muội, hiện tại trốn khỏi phủ Tể tướng cũng là vì bất đắc dĩ, dưới tình thế cấp bách nên đành phải để nàng ở lại. Vốn định đợi khi nào yên ổn rồi về đón nàng, cũng không nghĩ đến, nàng lại theo tới đây.
Tiểu Mỹ ra sức lắc đầu, nhìn chủ tử nhà mình bị người ta dẫn theo như vậy, trong mắt lo lắng, nhưng Thường Tự đứng trước mặt đầy sát khí, nàng run rẩy khoa chân múa tay.
"Nàng bị câm?" Lân Xuyên nheo mắt lại một chút, nhìn lại đứa nhỏ đang ở trong tay mình "Nàng đang nói á ngữ? Ngươi dạy?" (Á ngữ: là ra dấu tay, ngôn ngữ giành cho người câm.)
Mặc Ngưng Sơ như bị sét đánh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt. Không có mấy ai trong ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn ra chỗ Tiểu Mỹ bị tàn tật, mà á ngữ ở thời đại này không hề thông dụng, hắn một câu đã có thể nói đúng phương thức trao đổi là do nàng dạy, rõ ràng là không có ai có thể biết được.
Hu hu, gặp phải đối thủ... Chẳng lẽ nàng bại lộ nhiều tài năng như vậy trước mặt hắn sao?
"Nàng đang nói gì?" Lân Xuyên thản nhiên hỏi.
Mặc Ngưng Sơ bối rối trả lời "Ngươi đoán đi?"
"....."
Bị trừng mắt nhìn trân trân rồi...
Mặc Ngưng Sơ gạt nước mắt nói "Nàng nói, nàng biết ta muốn đi Hoa Điền Bắc, lúc ta trốn đi, nàng cũng đã một mực ở bến tàu chờ ta." Dừng một chút, lại bổ sung thêm "Nàng là tỳ nữ của phủ Tể tướng giống như ta, chúng ta cùng nhau lớn lên, cảm tình rất tốt, bây giờ đến tiễn đưa, không có ác ý, các ngươi đừng làm nàng bị thương."
Lân Xuyên nhìn nàng một cái, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị "Vậy ngươi muốn mang theo nàng lên đường hay không?"
Mặc Ngưng Sơ chớp mắt mấy cái, tinh thần tỉnh táo "Có thể không?"
Lân Xuyên hướng phía dưới vẫy tay, Thường Tự lĩnh mệnh, rút đao về, làm một chữ "Thỉnh" với Tiểu Mỹ.
Nhìn Tiểu Mỹ vất vả lên thuyền hoa, an toàn đứng trên tàu, Mặc Ngưng Sơ cảm động tột đỉnh, thở dài một hơi nhẹ nhõm, khẽ nói với Lân Xuyên ".... Cám ơn ngươi."
Hắn không trả lời, đột nhiên cười lạnh lùng: "Sau này nàng đến hầu hạ ngươi ăn uống hàng ngày, ta sẽ kêu Thường Tự an bài nơi ở cho nàng, trong thời gian này ta nói gì ngươi đều phải nghe, nếu ngươi dám cãi lại, giở trò thông minh lém lỉnh, ta sẽ ném nàng xuống cho cá ăn...Tự ngươi cân nhắc."
"......."
Mặc Ngưng Sơ trợn mắt há hốc.
Quá... Quá độc ác mà! Vừa rồi ai đó còn muốn nói lời cảm tạ với nam nhân lòng dạ rắn rết chứ?
Lân Xuyên dường như nở nụ cười, liền dẫn theo nàng đi vào phòng đã an trí xong, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, nhốt nàng đang phản kháng yếu ớt vào bên trong.