Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 90: Chương 90: Các ngươi, ai dám chọc ta? 2






"Ngưng phi nương nương, người không thể đi ra."

Mặc Ngưng Sơ chạy vội đến cửa, lại được trả lời như vậy.

Ngự Lâm Quân đứng ở phía ngoài vườn ngự uyển của nàng, nghiêm túc vây quanh thấu đáo, ai cũng không thể đi vào, ai cũng không thể đi ra. Bởi vì bàn chân son đang để trần của nàng, các tướng sĩ không dám nhín thẳng, đều khom người cúi đầu, dùng cái ót đối diện với sắc mặt tái nhợt của Mặc Ngưng Sơ.

"Cung tỳ của ta đâu?" Nàng nỗ lực khắc chế cảm xúc sắp bùng nổ.

"Hồi Ngưng phi nương nương, vừa rồi có cung nhân của Ngự Thiện Phòng đến thông báo, bệ hạ cho nương nương mỗi cung một ít đông trùng hạ thảo thượng đẳng, cần nha hoàn các cung đến lĩnh, hẳn là chút nữa sẽ từ nội thị trở về."

.... Đông trùng hạ thảo?

..... Lĩnh?

Mặc Ngưng Sơ lạnh cả người, hoàng đế kia ban cho rất nhiều thứ rồi, đặc biệt là dược thảo thuốc bổ, trong ngăn tủ còn bày vẻn vẹn cả một hàng đông trùng hạ thảo, dương chi cam lộ, thậm chí còn có Sơn tuyết liên nấu thành bột, cỏ linh chi, nhân sâm -- ngay lúc này, còn muốn Tiểu Mỹ đi lĩnh cái này làm gì?

Nàng cắn môi, quay đầu trở về tẩm điện.

Đại môn một lần nữa được đóng lại, một Ngưng Lộ Cung to như vậy, bóng lưng Mặc Ngưng Sơ lạnh lẽo cứng ngắc, thần kinh nàng căng thẳng, dường như có thể đứt đi bất cứ lúc nào.

Mặc Ngưng Sơ trở về phòng trong thay y phục ướt đẫm ra, lúc mở ngăn tủ ra, nàng lại phát hiện tay mình đang run.

....Không thấy Tiểu Mỹ.

Từ lúc nhỏ đến giờ, Tiểu Mỹ đều không rời nàng một bước, Tiểu Mỹ là đứa bé mẫn cảm yếu ớt, bởi vì câm mà không đống ý tiếp cận bất cứ ai. Tiểu Mỹ tự ti, nhát gan, lại kiêng cường khép kín. Mà một Tiểu Mỹ như vậy lại bỏ xuống tất cả theo mình vào cung, muốn hầu hạ bên cạnh mình.

Bản thân nàng hẳn phải sớm biết, đến thâm cung này, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là nàng đã quá sơ sót, mấy ngày nay đều an bình trôi qua khiến nàng không có phòng bị. Cung phi không dám đến khiêu khích, nhưng các ả sẽ nghĩ cách đem nàng ra ngoài -- Thân là chủ tử, các ả không dám đến đây, nhưng Tiểu Mỹ không phải, nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, cho dù các ả muốn nàng như thế nào, chỉ cần tùy tiện bịa một cái cớ bất kính, là có thể đem Tiểu Mỹ ép vào chỗ chết.

Sao nàng lại có thể không nghĩ đến như vậy chứ....

Thật sự là nàng đã hại Tiểu Mỹ rồi.

Ngọn lửa bất an trong lòng Mặc Ngưng Sơ như muốn thổi bùng lên, nàng sợ hãi mất đi Tiểu Mỹ, sợ hãi vì mình mà làm cho Tiểu Mỹ vô tội bị hại...

Hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lau khô tóc, dùng ngọc trâm đơn giản cài lên, lại thay đổi cung trang tương đối thuận tiện, khóe mắt đảo qua kim bài đặt ở góc ngăn tủ, cắn môi một cái, giấu vào bên hông.

Lại vội vàng thu dọn vài thứ, loại bỏ từng tình huống trong đầu, lại chuẩn bị tiếp một vài thứ, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhanh chóng trực tiếp thu thập manh mối, cơ hồ đều tập trung vào một người.

Ngón tay xiết chặt, lúc định đi ra cửa chính -- cửa lại mở ra.

Tiểu Mỹ cả người chật vật lăn vào, trên gương mặt tràn đầy nước mắt, trên tay chân đều là vết thương, như là bị ngược đãi hung tợn ---

Trong đầu Mặc Ngưng Sơ có một sợi dây bị đứt "bang" một tiếng.

Nàng định xông lên nâng Tiểu Mỹ dậy, cũng không ngờ, đột nhiên Tiểu Mỹ ngẩng đầu, hướng tới nàng khàn khàn khóc "Nương, nương nương... cứu ta..."

Trong nháy mắt bước chân ngừng lại.

Tâm tình Mặc Ngưng Sơ vốn sốt ruột lại bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh thấu xương.

Người phía dưới vẫn phủ phục đáng thương như trước, tựa hồ không đứng dậy nổi, trong mắt đều là lệ, quả thực làm cho người ta thương xót vô cùng.

Khóe môi Mặc Ngưng Sơ mím chặt thành một đường thẳng, sau đó cất bước chậm rãi đi đến, dừng lại trước mặt người kia, vươn tay ra, như muốn lau đi lệ của ả -- nhưng là ngay sau đó, nàng đột nhiên lấy ngân châm từ ngón tay ra, hung hăng cắm xuống đỉnh đầu ả.

Huyệt đạo tinh chuẩn vô cùng, không để cho người đó chết, lại có thể khiến ả sống không bằng chết.

"A......"

Một tiếng kêu thê thảm vang lên "Tiểu Mỹ" đã ôm đầu đau đớn cuộn lại trên mặt đất.

Mặc Ngưng Sơ thần sắc lạnh lẽo, khóe miệng cười quỷ dị, sau đó đồng thời nắm tóc ả, lôi đầu ả dậy, để ả nhìn thẳng vào mình "Ai kêu ngươi tới?"

Ả kinh hãi rụt lại phía sau, vẫn liều chống chế không chịu nói sự thật như trước "Nương, nương nương, ta là Tiểu Mỹ mà..."

"Bốp --"

Một bạt tai hung hăng đánh tới.

Tay Mặc Ngưng Sơ nóng bừng đau rát, nhưng cũng không đau bằng trong lòng nàng lúc này. Không hề nghi ngờ Tiểu Mỹ là bị người khác bắt đi, người giả trang Tiểu Mỹ lại có thể diễn đau khổ như vậy, vậy Tiểu Mỹ... Có thể nhận càng nhiều đau khổ hơn.

"Ngươi không biết sao? Tiểu Mỹ của ta không thể nói chuyện…" Nàng cúi đầu cười, nắm hàm dưới của ả, quan sát mặt ả: "Ngươi dịch dung rất tốt, khiến cho ta nhìn thật ngứa mắt... Ta giúp ngươi lấy xuống, sao hả?"

Sắc mặt ả khốn đốn trắng bệch, nhìn nữ tử bé bỏng trước mặt đang nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu kia, thế nhưng lại khiến ả trong lòng đều run rẩy kinh hãi không thôi.

"Không nói?" Mặc Ngưng Sơ cười càng tươi hơn nữa "Ta đây xem như ngươi đồng ý."

Dứt lời, nàng lấy một con dao nhỏ ở giữa lưng ra, được mài cực kỳ bén, nàng nắm trong tay vô cùng lung linh, có vẻ thập phần tinh xảo.

Lưỡi dao chậm rãi trượt qua mặt ả, dao động đến gò má, cảm giác lạnh lẽo làm cho người khác sợ hãi, mắt thấy nàng dường như thật muốn cắt qua da thịt mình, kể cả có một lớp ngụy trang kia đi nữa cũng vẫn rất đáng sợ. Rốt cuộc ả sợ đến mức nói không thành tiếng, khóc lớn "Nô, Nô tì biết sai. Nô tì chính là phụng lệnh Quý phi nương nương ở Nhu Tuyết Điện đến đây, xem người có phải thật sự bị ho lao không, có phải thật sự bệnh nguy kịch không... Ngưng phi nương nương... tha, tha mạng. Tiểu Mỹ cô nương hiện đang ở trong Nhu Tuyết Điện... Thật, thật sự, nô tì không dám lừa, lừa người..."

Sắc mặt Mặc Ngưng Sơ trầm xuống, túm tóc ả liền kéo ả đi tới cửa, một cước đá văng ra đại môn, Ngự Lâm Quân thấy tình cảnh này cũng sửng sốt, vẫn tiến đến ngăn cản, khom người nói "Nương nương, người không thể đi ra"

"Các ngươi... Ai dám ngăn cản ta?"

Tiếng nói nữ tử lạnh lẽo. Vô cùng cao ngạo.

Mà trong tay nàng, cầm một kim bài màu vàng, chữ "miễn" phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Cái đó đúng là kim bài miễn tử của bệ hạ.

Thấy vật như thấy người, Ngự Lâm Quân ào ào quỳ xuống, hô to vạn tuế, ai cũng không dám ngăn lại nữa.

Mà nữ tử đơn bạc gầy yếu kia, liền mím môi, toàn thân mặc sa y màu trắng đơn giản, tóc đen cài trâm vấn lên cũng đơn giản, tản ra trong gió. Nàng bước đi, trong tầm mắt mọi người, kiên định đi về phía trước, trong phút chốc, vạn trượng chiếu sáng, nhưng tất cả thế gian đều giống như thất sắc ảm đạm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.