Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 142: Chương 142: Cắt đứt ( hai )






Lần đầu tiên Thu Nguyệt bị nói là "chậm", hắn là ảnh vệ đứng đầu về tốc độ, hận nhất người khác nói hắn "chậm"! !

Ngay lập tức gầm thét giơ chân, giống như một con sư tử xù lông lên nhằm vào đám tử sĩ, con dao vung lên như ngàn chiếc là lượn vòng, thân hình nhanh như điện, điên cuồng không ai có thể ngăn cản nổi!

Đập vào mắt là tử sĩ từng bước từng bước bị đánh rơi trong nháy mắt, tiếng kêu gào đau đớn khắp bốn phía vang lên trong không trung, trong phút chốc máu tanh văng lên, trong cơn gió mãnh liệt của mùa hè, giống như sao băng ầm ầm đánh tới, không thể nào chống đỡ được! !

Chỉ qua một lát, mọi nơi yên tĩnh như cũ, Thu Nguyệt thu đao, điều chỉnh hơi thở trở lại bên cạnh Mặc Ngưng Sơ, trong mắt có khí thế kiệt ngạo không thể khinh thường, những người đó, đều là một kích ngã xuống, tiểu Chủ tử muốn hắn bắt sống, hắn không đả thương tính mạng một ai, nhưng ít nhất từ nay về sau, bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ bò dậy được! !

Hắn chưa bao giờ là một kẻ dễ chọc! !

Chung quanh lơ lửng mùi máu, mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có chút gay mũi.

Mặc Ngưng Sơ lấy tay áo bịt mũi, nhíu mày nói: "Miễn cưỡng tạm được, kêu những người kia tới, bắt những tên thích khách này lại thẩm vấn."

Thu Nguyệt: " . . . . ." Nữ nhân này!

Nhưng vừa dứt lời, tất cả các tử sĩ cắn thuốc độc trong miệng, rên lên một tiếng, không còn hơi thở.

Mặc Ngưng Sơ nháy mắt mấy cái, chạy đến bên cạnh, thăm dò mạch đập, sau đó thở phì phò nhìn chằm chằm Thu Nguyệt: " . . . . . Giữ sống cho ta!"

——lại một lần nữa hắn bị nghi ngờ, nghi ngờ, nghi ngờ. . . . .

Thu Nguyệt rối rắm buông tay ra: " Tiểu Chủ tử, tử sĩ chỉ thi hành nhiệm vụ, không hỏi nguyên nhân, không hỏi người tới, lấy việc đạt đến mục tiêu là mục đích duy nhất, cho nên, coi như bị người khác bắt, cũng không thể hỏi ra cái gì, trong hàm răng bọn họ cất giấu độc dược, coi như bắt được, muốn lấy ra, cũng không kịp. . . . ."

"Trong răng?" Mặc Ngưng Sơ giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó chợt xoay người, tầm mắt dừng trên thân người nam nhân đang nằm trên nóc nhà, âm trầm cười cười.

"Hắn là thủ lĩnh tử sĩ, khẳng định cũng biết người giật dây là ai, hơn nữa. . . . . Hắn không có hàm răng!"

Tiểu cô nương áo trắng khẽ lên tiếng khiến cho Phượng Minh đang nằm bên trên rợn cả tóc gáy, tiếc rằng lúc này hắn hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích, xương sườn gãy ít nhất ba cái, áng chừng đầu gối cũng bể, nội thương toàn thân, ảnh vệ mặt đen bên cạnh nữ nhân kia thật sự quá lợi hại, có lẽ chưa từng nghe qua danh hào của hắn, người xuất hiện ngang trời như vậy, mới thực sự làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

"Thu Nguyệt, rốt cuộc ngươi cũng đáng khen ngợi một lần! !" Mặc Ngưng Sơ ngồi xổm xuống bên cạnh, níu lấy tóc Phượng Minh, nhấc hắn lên, ngay lúc này, hàm răng cất giấu độc của hắn bị đánh đi, nửa gương mặt sưng lên, rõ ràng vẻ bề ngoài đã bị phá hủy.

Dường như cuối cùng cũng được khen ngợi rồi, nhưng dạng tâm tình rất muốn đánh người là như thế nào? Thu Nguyệt nhìn tay của mình một chút, lại nhìn Mặc Ngưng Sơ một chút, thật muốn hung hăng nắm lấy gương mặt hồng hào kia mà giày vò một trận a. . . . .

"Chủ nhân nhà ngươi là ai?" Mặc Ngưng Sơ cười híp mắt.

"Không thể trả lời." Phượng Minh hạ quyết tâm, khép đôi mắt: "Ngươi giết ta đi."

"Vì sao ta phải giết ngươi?" Vẻ mặt của Mặc Ngưng Sơ giống như muốn nói " ngươi có bệnh", khiến Phượng Minh cảm thấy như vậy còn nhục nhã hơn so với chết.

Hắn hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng bây giờ ngay cả hơi sức để cắn đứt đầu lưỡi cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái nữ nhân rõ ràng trói gà không chặt này hành hạ hắn, làm hắn nhục nhã, vẫn không quên đả kích hắn! HiFd.

"Ta muốn đi Cửu vương phủ, ngươi cố tình muốn ngăn cản, như vậy nói cách khác, các ngươi không muốn ta đến nơi đó. . . . ." Mặc Ngưng Sơ híp mắt, trầm giọng nói từng từ từng từ một: "Nếu như ngươi không nói thật. . . . . Ta liền cho Thu Nguyệt lột sạch ngươi, trần trụi treo ngược lên phơi nắng trên cửa thành! Cho dù ngươi chết, cũng phải chết dưới con mắt của mọi người!"

". . . . ."

Ngay cả Thu Nguyệt cũng run rẩy, nữ nhân này, thật là ác độc! Một mặt muốn giày vò, một mặt còn muốn mượn tay hắn, hắn mới không cần lột y phục của nam nhân!

Phượng Minh chỉ còn ánh mắt có thể đối chọi với ánh mắt của Mặc Ngưng Sơ, con mắt của nàng trong veo sáng rực như thế, lấp lánh có hồn chiếu rọi làm hắn mở mắt không ra, trong rối rắm, hắn nhịn đau nói: "Tùy ngươi."

Mặc Ngưng Sơ mím môi, buông hắn ra,"Cũng rất có khí phách."

Dừng một chút, kêu: " Thu Nguyệt."

Thu Nguyệt dời tầm mắt, làm bộ như không nghe thấy gì hết.

Mặc Ngưng Sơ giận: " Thu Nguyệt, nếu như ngươi thẩm vấn không được gì, ngươi liền trần truồng thay hắn!"

Thu Nguyệt lau mồ hôi, thì ra là không phải bắt hắn làm cái kia. . . . . Chậm rãi đi tới, bẻ bẻ xương tay, tiếng bôm bốp vang lên, nếu chỉ là thẩm vấn, chuyện nhỏ như vậy hoàn toàn không thành vấn đề, làm cho người ta sống không bằng chết, hắn rất am hiểu.

—————— tiểu Hạ rơi xuống đường phân cách ——————

Một lúc sau.

Trên đường hướng ngược lại với Cửu vương phủ, một tay Thu Nguyệt đỡ Mặc Ngưng Sơ, một tay nhấc Phượng Minh nửa sống nửa chết, chạy thật nhanh về phía Ngọc hồ ngoài thành.

"Tiểu Chủ tử, vì sao lại không đi Cửu vương phủ? Mặc dù người này bị bức cung, nhưng cũng không thể thật sự tin tưởng lời của hắn, nếu như Ngọc hồ này có người của bọn chúng mai phục. . . . ." ánh mắt Thu Nguyệt trầm xuống: " Hay là, ta gọi thêm những người kia tới?"

"Ngươi sợ ngươi đánh không lại?" Mặc Ngưng Sơ cực kì kinh ngạc .

Thu Nguyệt rối rắm, hắn hận nhất người khác nghi ngờ hắn!

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo gân xanh đầy đầu xuống: "không, Tiểu Chủ Tử, chuyện này liên quan đến an nguy của người, cho dù ta lợi hại hơn nữa, cũng không dám làm liên lụy đến người khác."

Mặc Ngưng Sơ cũng trầm mặt, nghiêm túc nói: " Thu Nguyệt, ta hiểu, mỗi người đều có nhược điểm, ta sẽ không giễu cợt ngươi."

". . . . ." Thu Nguyệt phát điên, gầm thét gào khóc chạy như điên, giống như tên bay vèo vèo vèo, tốc độ tăng nhanh gấp mấy lần.

Mặc Ngưng Sơ hài lòng nằm trên vai của hắn, nhìn đích đến càng ngày càng gần, tinh thần chậm rãi chìm xuống.

Coi như người này nói dối, nhất định Ngọc hồ cũng có cứ điểm của bọn chúng.

Không đi Cửu vương phủ, theo như lời của Phượng Minh, nếu bọn họ đã phái người tới ngăn lại, cho dù trong Cửu vương phủ có cái gì, thời gian lâu như vậy, khẳng định bọn họ cũng đã che giấu ổn thỏa, bọn họ đi vào lúc này, cũng không nhất định có thể phát ra hiện cái gì.

Chủ yếu hơn chính là, suy đoán kia ở trong lòng nàng. . . . .

Mặc Ngưng Sơ mím môi, ánh mắt lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.