Trong không gian chỉ còn tiếng hít thở nặng nề, Mặc Ngưng Sơ bị ngón tay kia kéo theo, đốt lên ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt toàn bộ không sót thứ gì.
Nàng bất lực, tay bị trói ở đầu giường, cả thân thể đều bị hắn nắm giữ, rốt cuộc không còn suy nghĩ được gì. Không thể kiềm chế, trong cổ họng nàng phát ra âm thanh nghẹn ngào rên rỉ "Lân Xuyên... Đừng mà..."
"Thật sự không muốn sao?"
Tư tưởng nam nhân này là cỡ nào xấu xa, hắn mím môi, khiêu khích những nơi mẫn cảm trong thân thể nàng, lại dằn lòng an ủi nàng, quá trình đó đại khái là khá dài, đem ngọn lửa nhỏ đốt thành ngọn lửa lớn, theo đó mà tiến công đem nàng tiêu diệt hoàn toàn.
Ngón tay hắn ra vào ở độ sâu vừa phải, không phá rách phòng tuyến đau đớn kia, nhưng lại có thể kích thích tạo ra một cảm giác hoan hỉ tột độ, chạy dọc từ ngón chân lên đầu óc nàng.
Ánh mắt hắn nhìn nàng sâu lắng, không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình ẩn nhẫn nào của nàng, nhìn rất lâu, đôi mắt đen như phát sáng, thâm thúy hút người. Mặc Ngưng Sơ bị cảm giác như vậy hành hạ, mới biết mùi đời, khiêu khích này hoàn toàn đã vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng, đành phải nhắm hai mắt lại, cắn môi nức nở. Chăn gấm dưới sống lưng xuất hiện nhiều cơn sóng mê loạn, thân thể mềm mại trắng như tuyết bị nhào nặn như có thể tan chảy thành nước.
Đó là thân thể của nàng, lần đầu tiên bị một nam nhân nắm trong lòng bàn tay. Nhưng cảm giác này không phải là chán ghét, ngược lại gần như là điên cuồng tê dại. Điều này khiến nàng sợ hãi, sợ hãi cơn thủy triều kia trong nháy mắt sẽ nhấn chìm nàng hoàn toàn. Nàng giống như con cá chết chìm, làm cách nào cũng không thể bơi lên bờ, nàng sắp chết, nhưng lại không chết được. Ngực lên xuống dồn dập nhưng hơi thở lại thưa thớt, hít thở không thông, nàng lại không muốn kêu lớn tiếng như hắn mong muốn, chỉ còn cách cố gắng chịu đựng, chịu đựng... Đến cùng mới thôi.
Ánh mắt Lân Xuyên nhìn nàng ngày càng dần tối lại, vén tóc dính trên mặt nàng xuống, đột nhiên tươi cười "Ngươi thật sự có thể chịu được sao?"
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, ngón tay hắn cũng đã rời khỏi, ngón tay vì nàng mà vô cùng ướt át lướt qua đại nguyệt trần truồng của nàng, tỉ mỉ vuốt ve. Sau đó tách nó ra, nâng nó lên --- Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy rất xấu hổ vì thân dưới của mình bị nâng lên cao như vậy, ngay lập tức, một đôi môi mỏng nóng bỏng bao trùm lấy toàn bộ.
Nụ hôn của hắn thay thế cho ngón tay hắn, bao trùm nơi mềm mại non nớt của nàng. Âm thanh phát ra vô cùng ái muội, đầu óc Mặc Ngưng Sơ trống rỗng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, huyết dịch sôi trào, làm cho nàng sợ hãi thu người lại, cuộn mình lui về phía sau. Nhưng hắn làm sao chịu buông tha nàng, ngón tay hắn dùng lực, gắt gao giữ chặt nàng lại, lưỡi hắn lại thật sâu thăm dò, trằn trọc mà tiến vào.
Tình cốc điên cuồng, nàng lại không thể khống chế.
Mặc Ngưng Sơ đã hoàn toàn không suy nghĩ được nữa, nàng không nhớ rõ về sau mình có rên rỉ ra tiếng hay không, có phải là do cái lưỡi tuyệt đỉnh của hắn đụng vào nghênh hợp hay không.
Nàng chỉ biết mình chìm nổi trong thủy triều kia, từng đợt, từng đợt sóng tình cọ rửa nàng, cháy lan nhanh, cuốn sạch thân thể nàng.
Nàng cảm thấy mình khóc, nhưng lại không nhớ rõ mình khóc vì cái gì. Nước mắt nóng bỏng chảy xuống gò má, nhưng vẫn không nhịn được tình cốc kêu gào mà rên rỉ, nức nở.
Đôi môi ẩm ướt của Lân Xuyên cuối cùng tách ra, mang theo hương vị ngọt ngào của nàng, hôn lên những giọt lệ bất lực của nàng. Hắn cởi bỏ băng gấm trói tay nàng, lòng bàn tay giữ lấy cổ tay bị trói đến đỏ lên của nàng "Tiểu Đào Tử, thoái mái không?"