Chuyện tình cảm ướt
át đến Thiên Lôi cũng phải khóc, ước chừng thiên kim tiểu thư nhà nào đó gặp một thư sinh quyến rũ thì sex vui vẻ đến với nhau, làm sao người
đời lại nỡ lòng chia cắt, thiếu nữ đi trên đường, thiếu chút nữa đã ôm
bóng hình người nam nhân mình yêu đi vào cõi chết, cũng may là đoạn kết
hai người vượt qua ngàn khó khăn vạn hiểm nguy để đến với nhau.
Đàn tỳ bà réo rắc đi qua những đoạn quanh co gập ghềnh đến lúc cao trào, bi ai, kịch tính, rồi khi nữ chính chuẩn bị đi tìm cái chết, thì mọi người bên dưới khóc ồ lên.
Mặc Ngưng Sơ cũng khó kìm được đôi mắt đẫm
lệ, bởi vì không cẩn thận nhớ ra chuyện kiếp trước mình rất thích xem
phim thần tượng, năm đó cũng từng khóc đến đứt từng đoạn ruột.
Thút tha thút thít một hồi lâu, nàng lấy tất cả nước mắt nước mũi vùi vào
ống tay áo của Nạp Lan Lân, vốn tưởng rằng kịch đến đó đã kết thúc, lại
thấy phía sau đèn màu, lặng lẽ xuất hiện một đóa hoa đào làm bằng giấy,
tiếp theo là hai đóa, ba đóa, vô số đóa, những đóa hoa nhỏ bay giữa
không trung, như ẩn như hiện, khiến Mặc Ngưng Sơ nhìn không chớp mắt,
còn những người bên dưới thì rít lên vì sợ hãi, họ chưa bao giờ nhìn
thấy cảnh tượng như thế này, vốn muốn rời chỗ ngồi, lập tức ngồi trở
lại, thậm chí còn thêm rất nhiều người đứng lại xem
Chậm rãi,
chậm rãi, từ từ… hoa đào nhỏ bay lên, mang theo một thiếu nữ xinh đẹp,
sau lưng không có gậy trúc điều khiển, phong thái uyển chuyển đứng giữa
cơn mưa hoa, nhẹ nhàng đứng nghiêm. Hòa vào đó là tiếng nhạc đang vang,
tiếng Tiêu được thổi du dương, còn cả đàn Không(1) và đàn Cầm.
(1) đàn Không (loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây
Một chuỗi hình ảnh tiếp theo được diễn ra, trưởng đoàn vui vẻ đi lên, mỉm
cười nói: "Trong hội hoa đăng lần này, đoàn kịch của chúng tôi đã chuẩn
bị một vở kịch đặc biệt, cũng giống như mọi người thấy, tiểu nữ nhân
xinh đẹp này là bảo vật của đoàn, và bây giờ, tôi sẽ chọn thêm một người nữa ở bên dưới lên, tự mình chơi đùa với cô gái nhỏ, muốn điều khiển
như thế nào cũng được. . . . ."
Khi những lời này được nói ra, bên dưới liền truyền đến một trận bàn bạc nho nhỏ.
Khóe môi Nạp Lan Lân ngoắc ngoắc vài cái, có một sự khinh bỉ đang được che giấu bên trong
Mặc Ngưng Sơ có chút nôn nóng muốn thử, mà bộ dáng của nàng lại như tiên nữ làm người ta phải chú ý, trưởng đoàn lập tức dùng một vẻ mặt "hết sức
ngẫu nhiên" chú ý tới nàng, đem một nụ cười thân thiện đi tới trước mặt
nàng, thâm tình nói: "Vị tiểu thư này, có nguyện ý đến thử nghiệm đầu
tiên hay không? Động tác không khó, hết sức dễ dàng."
Mặc Ngưng
Sơ cơ hồ sẽ gật đầu nhận lời mời ngay, nhưng đột nhiên, một cái bóng
lướt qua nàng, đứng lên: "Nàng ấy không làm được, chỉ là, ta rất có hứng thú."
Vì vậy, Nạp Lan Lân mỉm cười, trước mắt bao người đi lên đài, trong tươi cười lộ ra một tia nguy hiểm.
Đóa phía sau, thấy một nam nhân xinh đẹp đến, mọi người bên dưới càng xôn
xao, bao cô gái rối rít bế nguyệt tu luyện, bao nam tử rối rít ghen tỵ.
"Nhưng, nhưng vị công tử này, đây chính là cô gái. . . . ." Trưởng Đoàn tiến lên một bước, muốn ngăn cản.
Đáng tiếc là vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Nạp Lân Lan thì ngậm miệng
lại, đâm lao thì theo lao, trưởng đoàn ngoan ngoãn lùi bước ra sau, mang theo ba phần run rẩy, bỏ lại một câu "Công…. công tử xin mời đi theo
ta", sau đó lệ rơi đầy mặt lùi ra phái sau.