Mặc Ngưng Sơ bị hung
hãn yêu ba ngày liền, vườn hoa non mềm bị giày vò hồng sưng không chịu
nổi, đến xuống giường cũng thành khó khăn không dứt, nàng núp thẳng ở
trong đệm chăn kêu rên, đèn hoa của nàng, buổi liên hoan của nàng, tham
gia đại lễ của nàng! Cứ như vậy toàn bộ không có.
Nạp Lan Lân
sảng khoái tinh thần ôm nàng vào thùng tắm, dùng dược xông hơi giảm bớt
những vết bầm tím trên người nàng, lại đem nàng lau khô ôm về trên
giường, nâng cổ nhỏ của nàng, đem hai cánh tay tuyết trắng của nàng kìm
giữ.
"Chàng, chàng làm gì đấy?"
Mặc Ngưng Sơ uất ức vặn
vẹo uốn éo, mắt to đen lúng liếng vẫn lưu lại thuốc vẫn say đắm mê ly
nhảy nhót, hai gò má đỏ ửng chứng minh nàng bị dày vò là không nhẹ, toàn thân hiện đầy "dâu tây" cũng không quên nhắc nàng thời khắc con sói xám lớn này "đói bụng" thì hung mãnh cỡ nào.
"Quả đào ngu ngốc."
Nạp Lan Lân gảy nhẹ lông mày mày xinh đẹp, ngón giữa đã lây dính một chút
dược cao trong suốt, bôi ở trên mặt cánh hoa non mềm của nàng.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến Mặc Ngưng Sơ run lên, như một loại lụa tơ tằm để cho cánh hoa nóng bong của nàng rung động rủ lòng thương xót, cảm giác vừa
lạnh vừa nóng kích thích, trong thời gian ngắn làm nàng đến ngâm lên
tiếng thở dài sinh động, vừa ngẩng đầu, bỗng dưng chống lại con ngươi
Nạp Lan Lân đã trở nên trầm thấp, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đem
những âm thanh dụ dỗ người nuốt trở lại bụng.
Nạp Lan Lân hình như là cười nhẹ một tiếng, lại lần nữa cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm thay nàng vẽ loạn dược cao.
Ngón tay đến chỗ nào, cũng mang đến tí ti lạnh lẽo, hắn vẽ loạn trên cánh
hoa xong rồi, lại nhẹ nhàng kéo dài điểm màu hồng giống như nhụy hoa
kia, nhưng vật nhỏ bị kích thích tốt nên miệng lập tức kịch liệt thu
lại, đem ngón tay hắn nuốt hết, qua lại mấy lần, nàng không chịu nổi
kích thích, thân thể hơi cong, lại một chút trong suốt phun ra, đem cả
bàn tay hắn dính chất đậm đặc mà ướt nhoẹt, liền cái mền cũng bị lấy ướt một mảnh.
"Lại ướt đấy." Con mắt sắc của Nạp Lan Lân nhìn chằm chằm chỗ màu hồng như nhụy hoa này.
Mặc Ngưng Sơ hàm chứa lệ nóng xấu hổ chôn đầu vào gối đầu. Lại ra trước hắn.
Yết hầu Nạp Lan Lân giật giật hồi lâu, mới miễn cưỡng dùng nghị lực kinh
người ẩn nhẫn xuống dục vong muốn tuôn trào, kiên trì đến cuối cùng thay nàng bôi thuốc, thay nàng mặc tốt quần áo trên tấm thân trần, trời mới
biết, hắn là cỡ nào muốn đem đống quần áo chướng mắt này xé vụn.
Nhưng tiếp tục ân ái như vậy nữa, chỉ sợ nàng thật sẽ bị mệt chết đi.
"Hoa đăng cùng lễ hội cũng đã kéo dài đến ngày mai, nàng nghỉ ngơi tốt rồi, ta liền dẫn nàng đi."
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, "Thật?"
"Thật." Nạp Lan Lân hôn cái trán của nàng: "Mấy ngày nay tình cờ gặp trời mưa,
liền đem những thứ này thuận thế đẩy về sau, mặc dù đại điển tham quốc
đã qua, nhưng đệ đệ của nàng vẫn còn ở trong đế đô, nàng đi theo lúc đó
cũng có thể nhìn thấy hắn."
Mặc Ngưng Sơ trong lòng lập tức như
đang reo vui, nhưng buồn bực mấy ngày hình như cũng không có nghe thấy
tiếng mưa rơi, chỉ là, kết quả là chuyện tốt, tâm tình vốn còn có chút
tiếc hận cũng tiêu tán không còn một mống, cả người mệt mỏi cũng lỏng
xuống, vùi ở bên cạnh hắn hoa lệ mơ màng ngủ thiếp đi.
Mà nàng
không nhìn thấy, cái đuôi to của Nạp Lan Lân dao động giảo hoạt, coi như vườn hoa đăng thật sự đã qua, nhưng kia thì có cái quan hệ gì đâu, hắn
cũng có thể thay nàng cử hành một lần nữa hội hoa đăng để nàng xem.
Nạp Lan Lân nhẹ nhàng nghịch mái tóc đen của nàng, khóe môi khẽ vẽ ra, ôm nàng vào trong ngực, nhắm mắt ngủ theo.