Nơi đó treo rất nhiều đèn chùm, ngọn đèn được dán bằng những tờ giấy cũ kỹ, trên tờ giấy viết những câu đố đèn(*), đáp đúng một số lượng nhất định sẽ được một phần
thưởng tương đương. Mà các phần thưởng được trưng bày rất phong phú với
đủ chủng loại lớn nhỏ, làm cho chân của Mặc Ngưng Sơ phải dừng lại, tâm
nảy sinh chút mê mẩn với những món quà nhỏ.
* đố đèn (một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
Đặc biệt là trò chơi đố đèn này, đối với một người có đầu óc thông minh như nàng, quả thật chỉ là một đĩa đồ ăn.
Nạp Lan Lân mím môi, nhìn nàng nhảy lên giật những câu hỏi của trò chơi
đố đèn, ánh sáng dịu dàng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như tuyết của nàng. Chỉ một lúc, đã bắt được một xấp đèn giấy dày, lôi kéo hắn đi nhận lấy quà.
Lão bản cười híp mắt kiểm tra lại tất cả cái câu trả lời, sau đó lấy
danh sách quà tặng ra, dò từ vị trí cuối cùng lên vị trí hạng nhất, xong dò ngược lại một lần nữa, không khỏi tán thưởng: "Vị tiểu thư này thật
là lợi hại, ta làm ở chỗ này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy
một người có thể trả lời tất cả các câu hỏi chỉ trong thời gian ngắn đến thế, đã như vậy, ta nghĩ tiểu thư nhất định rất có hứng thú muốn tham
gia trả lời bốn câu hỏi cuối cùng trong trò đố đèn. Nếu thắng, có thể
đem tất cả phần thưởng ở đây về nhà, còn có thể thắng được quà tặng đặc
biệt. Chỉ là muốn mười lượng vàng làm tin, nếu đáp đúng, sẽ trả lại cho
tiểu thư cả vàng lẫn phần thưởng, nếu đáp sai rồi, vàng và phần thưởng
sẽ ở lại cùng ta."
Dứt lời, lão bản cẩn thận lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp gấm, mở ra,
là một chiếc trâm hoa đào được điêu khắc tinh tế, ngọc trong suốt sáng
long lanh, màu sắc dịu dàng, hoa tuyết tinh xảo, nhụy hoa màu hồng phấn, đến chấm nhỏ cũng trở thành tuyệt tác, tài hoa của người làm ra trâm có thể gọi là bậc nhất, Mặc Ngưng Sơ nhận ra ngọc này được người ta gọi là ngọc Hổ, tương đương với ngọc Hòa Điền quý giá, mà màu sắc trên trâm
ngọc không chút tì vết, trông rất sống động, ở phía dưới còn những đường vân hỗ trợ, tựa như hoa đào khẽ chuyển động, tuyệt vời đến khiến cho
người ta không tin được
Vật này vừa xuất hiện, ánh mắt Mặc Ngưng Sơ cũng không dời đi đâu được nữa rồi.
Còn sắc mặt Nạp Lan Lân lặng lẽ chìm xuống, chỉ cần quen với Mặc Ngưng
Sơ thì ai cũng biết, nàng rất thích hoa đào, cơ hồ có thể gọi là si mê,
nhưng ngay lúc này, cái trâm hoa đào này xuất hiện có chút cố ý, giống
như là. . . . . Đặc biệt làm cho một người không say mê hoa đào.
Khóe mắt của hắn hơi quét nhìn bốn phía, không để lại dấu vết sát khí
trên mặt của mình, vuốt vuốt mặt của Mặc Ngưng Sơ "Nếu thích, thì cứ thử đi."
Người hầu bên cạnh lập tức đặt hai thanh vàng lên bàn.
Lão bản nở nụ cười vui vẻ lấy ra một hộp gấm khác, vừa mở ra, một bức
tranh hoa đào lớn và một bức thư đã bị phong kín, mùi thơm hoa đào
thoang thoảng được ướp ở trên lá thư, nó rất xứng với trâm hoa đòa kia,
có thể nói đó là sự kết hợp vô cùng tinh tế
Lão bản đem lá thư để lên bàn, nói: "đây cũng là câu đố."
Mặc Ngưng Sơ kích động xé phong thư ra, đập vào mặt cũng là một cỗ mùi
thơm quyến rũ, nhưng hỗn tạp của hoa đào, tất cả rất rõ ràng.
Nàng cũng không có phát hiện, tất cả lực chú ý đều tập trung trên chữ
viết, nhưng cũng tại một khắc kia, thần sắc của nàng chợt trở nên mê ly
và hoảng hốt, ngón tay cứng ngắc đem tờ giấy xé thành nhiều mảng nhỏ.
Nạp Lan Lân nheo mắt, giọng nói vẫn không thay đổi: "Trái đào nhỏ, nàng đoán ra rồi sao?"
Mặc Ngưng Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt to đen nhánh giống như không
nhìn thấy đáy, chậm rãi lắc đầu một cái, kinh ngạc nói: "ta. . . . .
Muốn đi nhà cầu."