Hơi thở sát bên tai nàng rút lui, sức nặng đè trên thân nàng trong phút chốc cũng giảm bớt, rồi sau đó liền nghe thấy một tiếng nói cách đỉnh đầu không xa vang tới "Càn rỡ."
Mặc Ngưng Sơ lập tức mở mắt, nghe ra được trong hai chữ đó không còn vẻ lạnh lùng như trước, chỉ còn lại vừa tức vừa bất đắc dĩ, nàng lập tức biết mình đã thành công, cười ha ha ngồi dậy, sau đó tiến đến bên cạnh Lân Xuyên "Yên tâm, ta sẽ không phi lễ ngươi."
".........."
Coi như không nhìn thấy ánh mắt đầy lạnh lùng của Lân Xuyên đang chằm chằm nhìn nàng, nàng hùng tâm tráng chí liền đưa tay tới trực tiếp cởi bỏ đai lưng của hắn, vải mềm và mát, tay áo có thêu một chùm hoa lam điểu, nhưng tuyệt đối không có phong cách của nữ nhân, ngược lại hoa mỹ vô cùng, yêu khí dày đặc.
Quả thật là nghiệp chướng.
Từng tầng từng lớp y phục được cởi bỏ, đầu vai trắng trẻo trần trụi nhanh chóng được phơi bày ra ngoài, xương quai xanh rõ ràng, da dẻ rắn chắc, ngón tay nàng vừa đụng đến da thịt của hắn liền cảm thấy toàn thân hắn cứng ngắc.
Thì ra sắc lang cũng sẽ thẹn thùng.
Nàng cố gắng nhịn cười, nhưng rất nhanh, nàng liền cười không nổi.
Một vết đỏ tươi kéo dài trên lưng, so với da thịt trắng nõn xung quanh càng làm cho người nhìn cảm thấy chói mắt hơn, bị một cây cột đang cháy đập vào, dường như hoàn toàn bong da tróc thịt. Trên miệng vết thương còn có chút bột trắng, có lẽ là kim sang dược, nhưng vết thương quá dài, máu tươi cũng bị ngưng tụ đóng thành vảy khiến cho tất cả đều sưng tấy lên.
Mặc Ngưng Sơ hoàn toàn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vết thương, yết hầu như bị nghẹn lại, nói không nên lời.
Nhớ đến vừa nãy, nàng chỉ nhìn thấy trước thân hắn trần trụi, nàng nhớ rõ chính mình còn chen hắn đụng đến góc tường, như vậy lưng hắn sẽ dựa sát vào vách, chẳng phải là sẽ rất đau sao? -- Vậy đến tột cùng là có biết bao nhiêu đau đớn??? Nàng không dám nghĩ nữa -- mà hắn tại sao lại có thể lãnh đạm không thèm bận tâm đến như vậy, vết thương nhỏ? Vết thương nhỏ cái cọng lông chó a.
"Xem xong rồi, ngươi có thể đi."
Lân Xuyên liền muốn mặc quần áo, lại bị bàn tay Mặc Ngưng Sơ đánh nhẹ một cái như vuốt ve, nàng trợn to mắt đầy tức giận, cơn giận này so với việc vừa rồi bị hắn làm nhục chỉ có hơn chứ không kém "Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi điên rồi, Ngươi hẳn phải biết nếu cứ mặc kệ không quan tâm như vậy sẽ bị nhiễm trùng, mà hậu quả của việc đó để lại là nghiêm trọng cỡ nào có biết không? Hả?"
Nàng nổi điên kêu lên "Cái con người đáng chết này, thuốc để ở đâu?"
Lân Xuyên nhẹ nhàng nhướng lông mày.
Cái gì?
Đáng chết?
Lần đầu tiên nghe được có người dám gọi hắn như vậy, quả là rất thú vị.
"Không có thuốc" Hắn cười với nàng.
Toàn bộ thuốc đã dùng để trị vết thương cho nàng, ra ngoài vốn không mang theo nhiều thuốc, hắn cũng không thể ngờ hắn lại vì một sai lầm không đáng nói đến như vậy mà bị thương. Tất cả những loại thuốc trân quí nhất đều được bôi trên vết thương của nàng, chắc chắn sẽ không để lại một vết sẹo nhỏ nào. Mà hắn là nam tử hán, một chút sẹo này đáng là gì, kim sang dược mặc dù phát huy hiệu quả chậm nhưng dùng cũng rất tốt.
Hắn không cho Thường Tự bôi thuốc, chỉ là không muốn để hắn ta lo lắng, còn có việc ngăn ngừa hắn ta cứ suốt ngày càu nhàu giống như một ông già.
Mặc Ngưng Sơ chợt ngẩn ra, nàng thông minh như vậy, lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn. Bất chợt, nàng cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, lông mi lay động, tim cũng theo đó mà run rẩy.
Tay Lân Xuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đột nhiên nàng nghẹn ngào nói "Ta có thể chế thuốc, mau cho thuyền cập bờ"