Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 190: Chương 190: Tiệc rượu ( hai )






Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, một đôi mắt đen nhánh rơi vào trong tầm mắt của nàng, phát ra ánh sáng giống như là mắt đen của mèo.

"Sao vậy, Triệu Mộc quân?" Nam tử bên ngoài nói giọng nói êm tai, ở dưới mặt bàn, tay của hắn đã nắm tay nàng, ngón tay dính chặt, dây dưa không rõ. Nàng giống như cá bị mèo đè, không thể động đậy.

Nàng run rẩy một chút, nghĩ đến trước kia dùng từ âm hồn bất tán hình dung công tử Tịch thật sự là đánh giá cao hắn. Hôm nay vị nhân huynh trước mắt này mới thật sự là âm hồn cực phẩm. Bất kể khi nào, bất kể chỗ nào, hắn cũng có thể thản nhiên xuất hiện bên cạnh nàng như thế, dùng đủ loại thân phận, chọn các loại sinh vật tương đối thuận mắt—— lúc trước từng xem qua tư liệu cho thấy, cái này tên nam tử Trần Vấn là Thái Khanh phủ Tả Thị Lang xuất hiện, sau đó dung mạo “tiểu bạch kiểm” quấy nhiễu trái tim thiên kim Thái Úy mà tấn thăng ít nhất lên chức Tư Mã, trở thành phó quan Thái Úy.

Người được mời tới tiệc rượu lần này sợ rằng đều là thế lực bị Cửu vương gia lung lạc, Thái Úy trông coi quân bộ, chức vị ngang hàng với Hộ Quốc Đại Tướng quân, bây giờ phái ra một người tới Thái Khanh phủ nhậm chức Tư Mã phó quan, sợ rằng cũng chỉ là thử dò xét. .

Mà bây giờ, Trần Vấn chân chính sợ rằng đã sớm không biết bị vứt một cái góc đâu đó mặc cho người giày xéo.

Khó trách Thu Nguyệt lấy được hồi báo của Ảnh Vệ, Đại Ma Vương khó được tâm tình tốt đồng ý nàng tham dự tiệc ——

Căn bản là giả tạo, giả tạo!

Vừa vặn công tử Tịch nghe được âm thanh, cũng nhìn sang: "Triệu Mộc quân, ngươi không thoải mái sao?"

Dường như trong lòng Tư Tường áy náy cùng cảm kích đối với chuyện lúc trước, vội vàng nói: "Thân thể Triệu Mộc quân không tốt, sợ rằng không thích hợp uống rượu."

Mặc Ngưng Sơ gật đầu loạn lên, ngón tay không an phận bên dưới bàn cũng đã xuyên qua qua tay áo của nàng, sờ lên cánh tay mềm mại của nàng.

Công tử Tịch bừng hiểu ra, săn sóc lấy nước trà trước mặt mình đưa tới: "Lấy trà thay rượu cũng tốt." Dừng một chút, nhìn về phía người nọ bên cạnh Mặc Ngưng Sơ, khẽ mỉm cười:"Vị này là. . . . ."

"Tư Mã Trần Vấn, ngưỡng mộ đã lâu." Nam tử hách dịch mười phần, khí chất tiểu bạch kiểm bắt nạt kẻ yếu biểu hiện rất sống động.

. . . . . Đại ca, rốt cuộc là ngươi yêu diễn bao nhiêu.

Mặc Ngưng Sơ rối rắm nhìn sang,"Trần Vấn" huynh đã hết sức thân thiện quay lại nhìn tới đây: "Triệu Mộc huynh, lần trước còn phải cám ơn ngươi nhặt được lệnh bài của ta ở trên đường, nếu không ta liền thật sự gặp đại họa. Lần này gặp lại ngươi, thật là vô cùng thân thiết."

". . . . ." Có thể nói chút chuyện hoang đường này đồng thời không cần sờ tới sờ lui trên người nàng được không?

"Thì ra là bạn cũ."Công tử Tịch cười nói.

"Có thể cùng viện sĩ đại nhân nói chuyện, thật sự là trèo cao rồi."Miệng nam tử nhắc tới, sóng mắt thanh nhã nhưng lại rất bén nhọn.

"Đâu có, đâu có, hôm qua được Triệu Mộc quân đề nghị, ta đã suy tư rất nhiều lần, ban đêm linh cảm đại phát, nghĩ ra được một cái hình dáng đơn giản, đợi sau này đầy đủ, nhất định xin Triệu Mộc quân lắng nghe đầu tiên."

"Một cái tuần quan nho nhỏ, có thể được viện sĩ đại nhân thưởng thức như thế, thật đúng là không đơn giản."

"Nhưng Triệu Mộc quân quả thật có năng lực này."

"Hả? Vậy sao?"

Mặc Ngưng Sơ bị hai người kẹp ở giữa, cứ có cảm giác xung quanh bọn họ bài xích lẫn nhau đang bốc lửa xèo xèo, mà Tư Tường cũng bị hai vị đại nhân vượt mặt qua nói chuyện như vậy, giống như người trong suốt không tồn tại. Sắc mặt hắn trắng bệch, cuối cùng cúi chào các vị đại nhân, lấy cớ thêm rượu, ra khỏi cửa phòng cam nguyện đảm đương gã sai vặt đưa rượu.

Mặc Ngưng Sơ cũng muốn trốn đi, nhưng công tử Tịch cũng đã rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh nàng, lễ độ nói: "Triệu Mộc quân, ngươi lớn lên rất gầy yếu, ăn nhiều chút thịt." Nói rất có lý.

Dứt lời, đã gắp một miếng thịt đẹp đẽ bỏ vào trong chén gỗ của nàng.

Những người bên cạnh cười lạnh nói chen vào:"Nếu như ta nhớ không nhầm, Triệu Mộc quân thích thức ăn chay."

Vì vậy trong chén nhiều hơn một miếng súp lơ xanh mơn mởn.

Mặc Ngưng Sơ bị chọc đến không có khẩu vị, ngượng ngùng nói: "Hai vị đại nhân, hạ quan không đói bụng. . . . ."

Vừa dứt lời, cái tay dưới đáy bàn đã bóp một cái, " Trần vấn quân" cúi người xuống, sắc mặt ưu tư, rất có tư thế "ngươi không ngoan ngoãn ăn hết súp lơ thì đến khi ngươi trở về liền xong đời."

Thật may là đúng lúc này, Thượng thư đại nhân uống rượu cao hứng, vuốt chòm râu đen trắng của hắn nói: "Thái Khanh phủ thành lập mấy trăm năm năm, huynh đệ của ta có ba trăm mười vị Hộ bộ thượng thư, hôm nay chư vị tề tụ hơn thế, giống như để cho ta nhìn thấy những ngôi sao chói sáng của Xuyên Hạ hoàng triều! Tương lai rực rỡ! Tương lai các ngươi nhất định là trụ cột của quốc gia. Ta cũng dần dần già đi, sau này sợ rằng còn phải dựa vào các vị nhiều hơn mới phải!"

Những người còn lại rối rít phụ họa, lần này quan lại lớn nhỏ đến đây đều có quan hệ sâu xa với Thái Khanh phủ, hộ bộ trông coi ruộng đất, hộ tịch, thu thuế, coi như một cái quan chức nho nhỏ sợ rằng cũng có thể mò được màu mỡ gấp mấy lần, Hộ bộ thượng thư đứng đầu tài vụ, người nào lại dám đi đắc tội?

"Hôm nay, Xuyên Hạ hoàng triều của chúng ta đang tươi tốt phồn thịnh! Dân giàu nước mạnh! Nhưng cố tình lại có người muốn tác quái từ bên trong, muốn đào tận căn cơ của Xuyên Hạ!" Thượng thư đại nhân hứng chí nói, vỗ lên bàn một cái, chụp cái chén sứ nhỏ tinh xảo đến xiêu xiêu vẹo vẹo: "Thế lực Mặc gia còn sót lại mấy trăm năm, ỷ thế hiếp người, không coi những quan lại khổ cực như chúng ta vào đâu! ! Mặc tướng càng ghê gớm hơn, tuyên bố với bên ngoài mình thanh minh liêm khiết thế nào, thực tế thì sao? Quốc khố thiếu hụt, nhiễu loạn thuế má!"

Nắm tay của Mặc Ngưng Sơ bỗng chốc nắm thật chặt, thiếu chút nữa không cách nào khắc chế phẫn nộ mà gầm thét lên, đập nát cái bộ mặt đáng kinh tởm kia!

Người bên cạnh lại chậm rãi bao trùm lên nắm tay nàng, lắc đầu với nàng một cái.

Mọi người đều ồn ào một trận, thì thầm với nhau, tranh nhau phụ họa.

Công tử Tịch lại đột nhiên nói: "Tam công tử Mặc gia chỉ là một kẻ nhàn rỗi ở Lại bộ, nếu hắn muốn lén lút trộm tiền thuế ra, nhất định phải qua tay hộ bộ của Thái Khanh phủ. Nhưng nếu là như thế, trong Thái Khanh phủ tất nhiên phải có nội ứng."

Tiếng nói của hắn oang oang vang lên trong phòng, làm một đám người đang ồn ào náo nhiệt sợ đến im lặng trong nháy mắt, gương mặt Hộ bộ thượng thư càng xanh mét hơn, nhíu mày nói:"Viện sĩ đại nhân, ta kính ngươi là văn sĩ, mới mời ngươi cùng dự tiệc. Hôm nay ngươi lại hoài nghi Thái Khanh phủ chúng ta, vu khống, sợ là có chút không ổn!"

Nếu không phải người bên trên hạ lệnh nhất định phải lôi kéo công tử Tịch, hắn mới chẳng thèm đi lấy lòng một cái thư sinh nghèo nho nhã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.