Ninh thái hậu cười nhẹ: "Bức họa này là Cửu đệ của con không cẩn thận phát hiện ra ở đất Giang Nam, hắn nói, bức họa này rất giống khi hoàng nhi còn nhỏ, mà nét bút màu sắc tỉ mỉ, có thể nhìn ra được là từ tay danh gia vẽ ra, nếu không phải cái lạc khoản ở góc kia bị người nào không cẩn thận đốt trụi, nói không chừng là một vị bậc thầy nào đó làm ra."
Nạp Lan Lân chậm rãi thu hồi ánh mắt xa xôi, đôi mắt sáng ngời nhiễm một tầng sương mù hoảng hốt, co rút lại buông ra, ổn định hồi lâu, hắn thoáng hiện một nụ cười: "Mẫu hậu hao tâm tổn trí rồi, một bức họa cũ như vậy còn cố ý mang về từ Giang Nam, nếu muốn một bức họa, họa sĩ cung đình thật sự rất nhiều, tùy ý gọi một người tới, sợ rằng còn vẽ tốt hơn bức họa này nhiều."
"Cũng không nhất định." Ninh thái hậu ung dung tùy tiện nhấp một ngụm trà: "Nghe nói, chủ nhân của bức tranh này, là một nữ tử đã mất tướng công, ta nghe cửu hoàng nhi nói, lúc nhìn thấy nữ tử này, nàng thiếu chút nữa chết rét trong tuyết, đồ mang theo toàn thân cao thấp cũng chỉ có một bức họa như vậy, hắn tốt bụng, liền chứa chấp nàng, lại thấy ta thường xuyên không có ai bồi, liền đưa nữ tử này vào cung, làm bạn với ta, thật không nghĩ đến, nàng tuyệt không biết tri ân báo đáp, ngốc đến ngớ ngẩn, ngươi xem, hiện tại nàng cũng đang run cầm cập a. . . . ."
Nạp Lan Lân run rẩy lông mi, bên trong chợt lóe lên tâm tình phức tạp, lạnh lẽo muốn đóng băng người khác.
Ninh thái hậu lại dường như không thấy bộ dạng giận tái đi của hắn, càng cười đến động lòng người: "Ai gia đã nghĩ, thiên hạ cũng có duyên phận như vậy, thiên hạ lại có người tương tự như thế, nên nhất định phải đưa tới. Chẳng qua hiện giờ hoàng nhi nhìn thấy, cũng tựa hồ cũng không thể nào ưa thích, tiểu Tài tử, lấy bức họa lại đi, đừng ngại ánh mắt của bệ hạ! !"
Lập tức có một tiểu thái giám tiến đến, cầm chắc bức họa từng chút từng chút một, thả lại trong hộp bảo thạch.
Sau đó nhanh chóng lui ra.
Ngón tay của Nạp Lan Lân đặt ở trên đùi, lặng lẽ siết chặt.
Ninh thái hậu dùng khăn tay lau miệng, híp mắt nhìn bên dưới: "Tên nô tài to gan, ngươi nhìn bệ hạ như thế làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ở cái tuổi này của ngươi, còn muốn vào hậu cung của bệ hạ, tiếp tục mộng phu quân của ngươi?"
Các thiếu nữ khom người bên dưới rối rít che mặt cười.
Nàng kia hốt hoảng chuyển tầm mắt, nhắm thật chặt mắt lại, khóe mắt tựa hồ có cái gì trong suốt rơi xuống, bị khuôn mặt nàng ngăn trở.
Ninh thái hậu lập tức vỗ bàn nói: "Nô tài lớn mật, thấy thánh giá lại dám nhắm mắt? Quỳ xuống! !"
Nữ tử gắt gao đứng bất động, đám thái giám bên cạnh thấy vẻ mặt nàng phản kháng, túm lấy cánh tay nàng nhấc nàng lên, nhắm ngay sau đầu gối nàng, hung hăng đá một cái! !
"Phù phù" một tiếng, nữ tử đã rầm rầm quỳ gối xuống trước mặt của thiếu niên Thiên Tử kia!
Trong lòng của Nạp Lan Lân lập tức hung hăng run lên.
Lông mi lay động như bay phất phơ, môi trở nên trắng bệch, ngón giữa cơ hồ muốn cắm vào trong thịt.
"Tiện nô tài, trước mặt thánh nhan! Còn không dập đầu! ! ! Rốt cuộc ngươi có hiểu quy củ hay không? !"
Nữ tử thất kinh, đôi mắt vô hồn tránh né cái nhìn chăm chú của Nạp Lan Lân, chỉ ra sức rơi lệ, thế nào cũng không ngăn được, nàng chậm rãi lấy tay chống xuống đất, cả người đều run, làm sao cũng không dập đầu xuống được.
Thái giám bên cạnh nhận được một cái ánh mắt lạnh thấu xương của Ninh thái hậu, lập tức đi lên trước, đè xuống gáy của nữ tử, hung hăng đập xuống đất: "Dập đầu cho tốt! Không có mệnh lệnh của bệ hạ nương nương, không được phép ngẩng lên!"
Tiếng va chạm kia như tiếng sấm đánh vào lòng Nạp Lan Lân, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt.
Nữ tử run run rẩy rẩy không muốn quỳ nữa, thái giám kia không hài lòng, lại tiến lên muốn đè đầu nàng xuống ——
"Đủ rồi! ! !"
Đi kèm với một tiếng rống giận, thái giám bên người nữ tử đã bị chưởng phong đánh bay ra ngoài giống như vải rách, bay xa tám trượng, lúc rơi xuống đất, đã không còn thở nữa.
Ninh thái hậu ngẩn ra, cũng bị kinh ngạc, nhưng lập tức trấn định, phất phất tay thật nhanh với người bên dưới: "Có ai không, mang cái tên nô tài này xuống! ! ! Trái lại ta cũng quên mất, thân thể nàng không được tốt, luôn tái đi tái lại chứng động kinh này, lúc lạnh lúc nóng , nghe nói trước kia còn trúng cổ độc Miêu Cương gì đó, không chịu được những thứ giày vò này, bắt nàng đến đây, cũng là ai gia không đúng, hoàng nhi đừng nóng giận, ngày khác ai gia lại chọn mấy cung tỳ lanh lợi tới. . . . ."
Nữ tử bị bảy tám người kéo đi trong nháy mắt.
Nạp Lan Lân giống như băng hàn ngồi ở tại chỗ.
Giống như là muốn đóng băng toàn bộ.
Hắn bị uy hiếp. Mà khi Ninh thái hậu cho là khi hắn sẽ không nói gì thì bên môi hắn lại chậm rãi hiện lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây rùng mình một cái.
Cổ độc Miêu Cương. . . . .
Giỏi một cái cổ độc Miêu Cương. . . . .
Hắn đứng lên, bỏ lại tất cả sau lưng, sải bước đi ra ngoài, sát khí toàn thân khiến toàn bộ nô tài bên trong đều quỳ xuống, vô cùng kinh hãi.
Ninh thái hậu nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng cũng hoang mang không dứt, lần này, sợ rằng hoàn toàn chọc giận đầu Tiểu Sư Tử kia, nhưng nàng đã không có đường rút lui rồi, nàng nhất định phải thành công, bất kể là dùng phương pháp gì.
Huống chi, lợi thế trong tay nàng nhiều như vậy, dư dả đối phó hắn.
Nghĩ đến đây, Ninh thái hậu mạnh mẽ trấn định lại, nắm thật chặt những ngón tay vẫn đang run rẩy.
—————— tiểu Hạ phân cách tuyến ———————
Mặc Ngưng Sơ trở về phòng, xoay người mỉm cười cáo biệt những người đưa nàng trở về, khóa chặt cửa, ngồi xuống đầu giường, ánh mắt trầm xuống: "Thu Nguyệt, đã phái người đi theo bọn họ rồi sao?"
"Một người cũng không bỏ sót."Thu Nguyệt nhảy ra từ trong bóng tối, ôm cánh tay: " Người hoài nghi có người trong bọn họ?"
Mặc Ngưng Sơ lắc đầu: "Nếu như là không có tốt nhất."
Nàng nói dối hết thứ này đến thứ khác, người không biết chuyện đương nhiên sẽ không cảm thấy gì, nhưng nếu trong lòng có quỷ, vậy việc bệ hạ ngự dụng lệnh bài nhất định sẽ làm họ hoảng sợ, nếu có phản ứng gì, vậy. . . . .
Nàng hít nhẹ một hơi, trên người còn dính mùi máu tươi cùng mùi mồ hôi đêm qua, từng trận mùi hôi thối, nàng bịt lỗ mũi phẩy phẩy, phân phó nói: "Tiểu Mỹ, chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."
Thu Nguyệt đương nhiên là bị ném ra ngoài, Mặc Ngưng Sơ chậm rãi đi tới phía sau bình phong, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi muốn chết, đến hôm nay người Liên gia cũng đã nghi ngờ tình hình, nàng thật sự không biết, cứ kiên trì như vậy, mình có thể hối hận hay không.
Cởi áo ngoài xuống, đang muốn cởi trói buộc còn lại ra nhảy vào trong thùng tắm, thình lình một bàn tay thò ra từ sau lưng nàng, bịt kín miệng nàng, tay kia kìm chặt eo nàng, liền lôi nàng đến vách tường trong góc.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ cả kinh, đột nhiên, một cái đầu vùi vào cổ nàng, ôm chặt lấy nàng, cơ hồ làm cho nàng hít thở không thông.
Rồi sau đó là một giọng nói tràn đầy mất mác, ưu thương, cực kỳ khổ sở nhưng vô cùng quen thuộc: " Tiểu Đào Tử, đừng nhúc nhích. . . . . Để ta ôm nàng một cái. . . . ."