Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 18: Chương 18: Anh đâu có ăn thịt em




Sáng nay, Hàn Giai Tuệ cố tình dậy muộn để tránh mặt Phong Thừa Vũ. Thấy dưới nhà yên ắng, nghĩ rằng anh đã giam mình trong phòng sách với đống tài liệu kia, thì mới lặng lẽ đi xuống.

Nhưng không, anh đang ngồi bên ghế sofa, dáng vẻ thong dong, bình thản. Tay vừa giở lật cuốn tạp chí kinh tế, vừa nghe trợ lý đứng bên cạnh trao đổi công việc.

Nắng từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm chiếu thứ ánh sáng mị hoặc lên người anh. Từ vị trí của cô nhìn về phía anh sẽ thấy góc nghiêng hoàn mỹ như điêu khắc của anh, mọi đường nét đều hài hòa. Như thể anh chính là một bản mẫu đẹp nhất của thợ điêu khắc bậc thầy vậy.

Hàn Giai Tuệ không muốn chạm mặt anh nên bước thẳng ra cửa chính đi ra bên ngoài. Lúc đi qua chỉ nghe thấy trợ lý nói với anh hôm nay anh có buổi họp thường niên ở công ty con và buổi tối sẽ có bữa tiệc xã giao với lãnh đạo thành phố.

Vậy là ít nhất trong ngày hôm nay cô sẽ không phải trực tiếp đối mặt với anh. Giờ cứ nhìn thấy mặt anh là trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng đêm qua, hai má nóng ran. Tốt nhất là anh cứ bận như vậy. Không trực tiếp đối diện với anh, cô sẽ thấy thoải mái hơn. Hàn Giai Tuệ khấp khởi bước dọc theo con đường hai bên trồng hoa thiên điểu bước về phía xích đu cạnh lối đi, ngồi xuống.

Cả ngày hôm đó, anh không xuất hiện, cô thảnh thơi đi dạo quanh khu vườn biệt lập giữa đồi thông. Cây hoa được cắt tỉa gọn gàng, có vẻ như luôn có người chăm sóc tỉ mỉ.

Theo cô biết thì Phong Thừa Vũ từ khi học Trung học đã sang Mỹ. Sau khi học xong thì về Lục thành xây dựng Tập đoàn Phong thị. Mấy năm sau, Phong thị phát triển mạnh, mở thêm vài công ty con ở một số Thành phố lớn trong nước.

Nhưng cô nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao lại có một công ty con đặt ở Thành phố A, nơi kinh doanh thương mại hay địa ốc đều không mấy phát triển, giao thông không hề thuận tiện. So với những thành phố khác thì chỗ này quả thực không tìm được lợi thế nào để phát triển lĩnh vực công ty anh cả.

Mua một căn hộ ở gần công ty con để mỗi lần đi công tác thuận tiện nghỉ lại thì cũng hợp lý, nhưng với diện tích lớn như vậy, còn đặc biệt thiết kế ấn tượng, chăm chút tỉ mỉ như thế này thì có phải quá phô trương rồi không?

Chẳng lẽ ở thành phố nào đặt công ty con anh đều có một biệt phủ xa hoa thế này?

Nếu đúng thật là như vậy thì Phong Thừa Vũ quả thực khiến người ta phải kinh ngạc!

********************

Vì Phong Thừa Vũ không ở nhà nên cô không nấu cơm. Chỉ ăn qua loa chút đồ ăn vặt rồi mở tivi lên xem. Chương trình tivi cũng không có gì đặc sắc, nếu không là mấy gameshow tẻ nhạt thì sẽ là chương trình tạp kỹ. Chọn tới chọn lui cuối cùng Hàn Giai Tuệ dừng lại ở một bộ phim tình cảm.

Là kiểu phim tình cảm sướt mướt, ủy mị theo mô típ cũ. Chỉ cần xem một đoạn là có thể đoán ra toàn bộ nội dung. Hàn Giai Tuệ chưa bao giờ hứng thú với mấy bộ phim sướt mướt kiểu này. Nhưng mà cô cũng không biết làm gì khác, đành chú tâm ngồi xem.

Mạch phim cũng cuốn hút. Chẳng mấy chốc cô cũng nhập tâm với cảm xúc của nhân vật chính. Đến đoạn cao trào nước mắt đã lem nhem.

Cô ngồi co chân trên sofa, hai tay ôm chặt hai đầu gối. Khuôn mặt đẫm nước mắt dựa lên đó.

Phong Thừa Vũ vừa về đến cửa thì nhìn thấy cảnh này. Tưởng cô ở một mình lại gặp chuyện gì. Dù sao thì lần trước cô sốt rồi ngủ mơ, tâm trạng rất hoảng loạn.

Anh lo lắng nhào tới ôm chặt lấy cô, ánh mắt xót xa vạn phần. Nhưng Hàn Giai Tuệ lại tưởng anh định hôn cô giống tối qua. Nên đột ngột giẫy ra khỏi lòng anh, lao nhanh về phía trước mặt tránh né.

Không ngờ vì vội quá mà chân cô đập mạnh vào góc bàn trà.

Cú va đập khá mạnh khiến khuôn mặt xinh xắn của cô chuyển sang trắng bệch. Cô lập tức ngồi xuống, hai môi cắn chặt để kiềm chế cơn đau.

Ánh mắt người đàn ông từ xót xa chuyển sang khó hiểu, rồi lại là xót xa. Anh nhẹ nhàng đỡ cô lên ghế. Vì đang bị đau nên cô cũng không nghĩ đến chuyện phản kháng. Anh nâng đôi chân lên kiểm tra. Bị đỏ lên rồi, có chỗ còn rớm chút máu.

Anh cầm hộp y tế đi đến, thấm thuốc sát trùng vào miếng bông trắng tinh. Hàn Giai Tuệ thấy thế vội vàng rụt chân lại

“Không cần đâu, mấy hôm sẽ tự khỏi”

Cô rất sợ đau.

“Không được, cứ để như vậy sau này sẽ để lại sẹo. Em không muốn sau này vì vết sẹo xấu xí này mà không thể mặc váy, đúng không?”

“Nhưng mà.... đau lắm”

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, anh nhẹ giọng. Gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ ấm áp đầy nhẫn nại, như đang dỗ dành một chú mèo con thích làm nũng

“Chỉ đau một chút thôi. Anh sẽ làm thật nhẹ”

Cả đời này, chắc đây là lần đầu tiên, người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này mang dáng vẻ dịu dàng như thế.

Lời dỗ dành ấm áp của anh cuối cùng cũng làm tảng băng trong lòng cô tan chảy. Vả lại, nếu không sơ cứu chắc chắn sau này sẽ để lại sẹo. Đành để cho anh khử trùng giúp cô.

Động tác của anh nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên vết thương. Anh dùng ánh mắt để trấn an cô, ánh mắt anh ôn nhu cực độ

“Đang yên đang lành tự dưng chạy vội như thế để làm gì?”

“Còn không phải tại anh à?”

Cô gái này vừa cố chấp vừa bướng bỉnh. Nhưng vì cô đang bị đau nên anh không thèm chấp với cô. Chỉ nhàn nhạt buông một câu

“Anh đâu có ăn thịt em”

Cái gì mà không ăn thịt chứ?

Cô thử buông lỏng cảnh giác xem anh có ăn cô sạch sẽ như sói đói ăn thịt con mồi không?

Sau khi bôi thuốc sát trùng, anh băng nhẹ vết thương cho cô để tránh nhiễm trùng. Xong xuôi anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng

“Còn đau không?” Giọng nói trầm thấp của anh vẫn ẩn chứa nhiều xót xa.

Thật ra chỉ là vết thương nhỏ, xử lý xong cũng đỡ đau hơn rồi. Cô không muốn làm nũng quá. Nhưng đột nhiên thấy vẻ đau lòng và ân cần nơi đáy mắt anh, cô vô thức lại muốn nhõng nhẽo.

“Đau”

Thế là tối nay, cô lại được Tổng giám đốc Phong thị bế về giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.