Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 111: Chương 111: Ẩu đả giữa phố




Để tự vệ, Hàn Giai Tuệ bắt buộc phải đạp tên mũ đen ra. Nếu không, trong lúc lộn xộn, con dao trên tay hắn sẽ khua vào cô không biết chừng. Không nghĩ được nhiều, cô liền giơ chân, nhằm giữa bụng hắn mà tung một cú.

Cô không biết vì sao Lăng Hạo Thiên lại cùng tên mũ đen này ẩu đả giữa phố. Nhưng Lăng Hạo Thiên là cảnh sát, còn là anh em tốt với Phong Thừa Vũ. Cho nên cô tất nhiên phải giúp anh ta. Hơn nữa, nhìn tên kia che đậy kín mít không để lộ mặt mũi thế kia, chắc hẳn vừa làm chuyện khuất tất gì.

Tuy nhiên, sức lực của cô, một cú đạp chỉ có thể khiến tên này lùi lại mấy bước. Biết bị xung quanh tấn công, hắn ta lại càng liều mạng. Con dao trên tay không ngừng khua khoắng loạn xạ.

Đám đông tán loạn hét lên, tất cả đều lùi lại. Lăng Hạo Thiên liên tục ra đòn, nhưng đối phương cũng không phải kẻ yếu thế. Từng cú đòn hiểm Cục phó Lăng tung ra, hắn đều né rất ngoạn mục, còn hung hăng đánh trả.

Cách tốt nhất bây giờ là phải tước đi hung khí của hắn. Nhìn con dao sáng quắc vung lên, cắt xuống liên tục, không biết sẽ vô tình trúng ai. Ở đây đều là người vô tội.

Hàn Giai Tuệ muốn nhân lúc hắn ta phân tâm, sẽ dùng một đòn chí mạng, đánh thẳng vào cổ tay phải đang cầm dao kia. Cách này có hơi nguy hiểm, nhưng cô đã tính được độ ra lực để chỉ cần một đòn có thể khiến hắn buông hung khí trong tay.

Chỉ là cô không tính được, một tên dám giữa phố lớn lộng hành như vậy thì không phải loại ăn cắp vặt bình thường. Hắn đã tính hết các cách để tẩu thoát sau khi hành sự. Nhất là khi tới đường cùng như bây giờ, lại điên cuồng muốn thoát thân.

Hàn Giai Tuệ nhanh nhẹn, dứt khoát lao vào, thành công khiến hắn phân tâm. Nhưng hắn không vừa, rất nhanh chóng xông tới, tay cầm dao đâm nhanh về phía cô. Ánh xanh lạnh ngắt vô tình khiến người ta phải rợn tóc gáy. Đám đông có người hét lên

“Kìa cô gái, cẩn thận”

Hàn Giai Tuệ cảm nhận có một người ôm lấy cô kéo ra xa, khỏi phạm vi ảnh hưởng của cuộc hỗn chiến. Người ấy bảo vệ cô trong lòng, hoàn toàn che chở. Như một vị siêu anh hùng đứng trước mặt chắn gió cản bão, chống cả thế giới cho mình. Cô chỉ kịp thấy mình nhỏ bé lại trong một lồng ngực trầm ổn vững trãi.

Ánh mắt quen thuộc ấy quét trên người Hàn Giai Tuệ một lượt, đến khi xác định cô không việc gì mới rời ra. Nhanh như cắt, chuẩn xác nhắm vào con dao trên tay tên kia, tung một cú. Lực ra đòn rất mạnh, nên con dao lập tức rơi xuống rồi bị đá văng ra xa. Lăng Hạo Thiên cũng chớp lấy thời cơ, quật ngã hắn ta xuống đất, đè chân lên khống chế.

Bị đè dưới chân, tên người kia nằm im không nhúc nhích. Lăng Hạo Thiên sờ soạng khám khắp người hắn, lôi ra một cái ví nữ.

“Thì ra là... móc túi”

Đám đông xung quanh “Ồ” lên kinh ngạc.

Mấy tên trộm cướp này, thật lộng hành quá đi.

Nhưng mà...

Cái ví này... Thật quen mắt.

Hàn Giai Tuệ tròn mắt, cô sờ túi áo, rồi túi quần, khắp mọi chỗ. Không thấy đâu.

Lăng Hạo Thiên chìa nó đến trước mặt cô

“Ví của tôi”

Cô mở ra xem, bên trong giấy tờ và tiền mặt đều còn nguyên.

Nãy giờ, không biết Phong Thừa Vũ lại đi đến bên cạnh cô từ lúc nào. Bàn tay to lớn của anh đặt trên đôi vai nhỏ, che gần hết bả vai nhỏ nhắn. Động tác tay hơi xoa xoa, mang ý trấn an

“Em có sao không?”

Hàn Giai Tuệ lắc đầu.

Lúc này, Phong Thừa Vũ mới nhìn thấy gương mặt người phụ nữ của anh, ngoài vẻ lem nhem đầy dầu mỡ còn có chút hoảng hốt chưa kịp tan hết. Trên tay cô cầm mấy xâu thịt chưa ăn hết. Tóc buộc cao đuôi ngựa hơi có chút mồ hôi.

So với nguy hiểm khi nãy, Hàn Giai Tuệ lại cảm thấy lúc này đối diện với người đàn ông đôi mắt sa sầm như sắp nổi cuồng phong trước mặt đáng sợ hơn nhiều.

Đoán không chừng, số mệnh của cô còn thảm hơn tên cướp đang nằm dưới chân Cục phó Lăng.1

Nhịp tim của cô bất ổn định, thình thịch thình thịch đập trong lồng ngực nghe thấy rõ.

Hàn Giai Tuệ định mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cục cũng không thể nói gì. Cô ngước mắt nhìn Phong tổng thăm dò, lại nhìn không ra, vẻ mặt ấy hoàn toàn không biểu lộ sự tức giận, nhưng cũng không mang theo nét vui vẻ. Thất bại, Hàn Giai Tuệ cụp mắt về, vờ như không có chuyện gì. Hành động ngốc nghếch này, tất nhiên đều bị chiếu tướng.

“Về thôi”

Hàn Giai Tuệ thế nào lại nhặt nhạnh được vài phần ấm áp trong giọng nói của anh. Phải chăng do cô khéo tưởng tượng?

Đúng lúc cô đang định ra xe để về nhà, thì mấy chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi rồi đỗ lại. Cảnh sát bước qua trước mặt cô, đi thẳng về phía Lăng Hạo Thiên. Nhìn thấy cục diện trước mặt, lại thấy thẻ ngành của Lăng Hạo Thiên, cảnh sát vội vàng cúi đầu

“Cục phó Lăng, Phong tổng, chúng tôi nghe tin báo vội vàng đến hiện trường, không ngờ đã được giải quyết gọn ghẽ thế này. Hai người vất vả rồi”

Phong Thừa Vũ không mảy may để ý, dứt khoát kéo Hàn Giai Tuệ ra khỏi đám đông, để lại cục diện cho bọn họ giải quyết. Chờ đấy, xong xuôi, anh mới tính toán với hai người anh em tốt này.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.