“Là thế nào?”
Hàn Giai Tuệ lúc này không nhịn được nữa, trên mi tâm xuất hiện vài gợn sóng
“Là thế này, bản báo cáo tôi nộp lên có chỗ sai sót, thành ra ảnh hưởng đến cả bộ phận Kế hoạch của Phong thị, gây ra tổn thất. Cho nên...”
“Dù thế nào, cô cũng không phải đi đâu hết. Cô là người của QT chứ không phải nhân viên Phong thị, Phong thị không phải muốn đuổi ai thì đuổi. Hơn nữa bản báo cáo số liệu đó là do tôi làm, nếu thực sự có sai sót, cũng nên là tôi chịu trách nhiệm”
Bởi vì, Hàn Giai Tuệ không chắc cô có nhầm lẫn ở mục nào không, cho nên không thể tìm người nói chuyện phải trái được. Dù gì nơi đây cũng không phải là chỗ có thể gây rối, cô đành nuốt xuống cục tức này, kéo Na Na về chỗ cũ làm việc tiếp.
Thế nhưng, nhiều lúc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, các cô ngồi xuống chưa được bao lâu, người của Phong thị đã đến muốn lấy lại thẻ ra vào tập đoàn của Na Na
“Khoan đã, tôi muốn biết lý do”
Trước thái độ kênh kiệu của cô nhân viên kia, Hàn Giai Tuệ cũng không ngại đấu tranh
“Lý do gì mà Phong thị vội vàng muốn đuổi nhân viên của chúng tôi vậy. Dù sao giữa hai công ty cũng là hợp tác song phương. Đồng nghiệp của tôi nếu có sai, thì sẽ chịu kỷ luật theo điều khoản công ty tôi. Gây khó dễ đến mức này, là không nể mặt công ty đối tác rồi.”
Nhân viên nữ vừa nãy dễ dàng bắt nạt được Na Na, lại nghĩ rằng cái công ty nhỏ của cô ai ai cũng đều phải lép vế trước uy danh “Phong thị“. Không ngờ lại gặp một cái miệng cứng rắn như Hàn Giai Tuệ. Cứng thì cứng chứ, cô ta vẫn ở kèo trên mà.
“Cô còn không rõ năng lực làm việc của công ty cô hay sao mà phải hỏi. Sai sót dẫn đến tổn thất như vậy, chỉ đuổi cô ta khỏi dự án không bắt cô ta bồi thường thiệt hại còn là may cho cô ta rồi.”
“Là báo cáo số liệu sai? Tôi là người làm báo cáo, nếu sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Không liên quan đến cô ấy”
Hàn Giai Tuệ lúc này lịch sự đứng ra nhận trách nhiệm, kéo Na Na đứng phía sau, một mực bảo vệ cho cô ấy. Na Na đứng đó, chỉ biết chôn chân tại chỗ, cầu mong có quý nhân phù trợ, giúp hai người thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng mà...
Cô ta lại khó xử nói với cô
“Tôi không biết, tôi chỉ là người nhận lệnh của cấp trên. Anh ấy nói sao thì tôi làm theo như vậy”
Cấp trên?
Là ai?
Hàn Giai Tuệ tin rằng Phong Thừa Vũ không phải người đưa ra quyết định này, mặc dù đúng là anh thi thoảng vẫn ra tay dứt khoát tàn nhẫn như thế. Nhưng lần này chắc chắn không phải, tối qua anh còn tận mắt thấy cô tự tay làm báo cáo, không thể gắp lửa bỏ tay người như vậy.
“Là ai đưa ra quyết định này? Tổng giám đốc ư?”
“Nếu là ai thì cô sẽ làm gì? Tìm người để tính sổ à? Cô tưởng gặp được cấp trên của tôi dễ lắm sao?”
Hàn Giai Tuệ nhủ thầm, lo bò trắng răng, nghĩ cấp trên của cô là ai mà tôi không gặp được, đến Tổng giám đốc của cô tôi còn ăn sạch sẽ không còn xương.
“Đúng. Là ai?”
Nhìn vẻ mặt của Hàn Giai Tuệ lúc này, Na Na chỉ sợ chuyện bé xé ra to. Nếu như không khéo, cả cái mối làm ăn này cũng thành công cốc. Na Na bíu chặt lưng áo của cô gái đứng chắn trước mặt, thầm gọi tên Lục Nghị. Phải rồi, Lục Nghị là người yêu của cô ấy, ít ra sẽ đứng ra bênh vực.
Gọi đến lần thứ ba, trước cửa cũng xuất hiện bóng người đàn ông bước vào.
Chỉ tiếc là...
Không phải Lục Nghị.
Người đàn ông đi thẳng vào phòng, phách lối ngồi xuống giữa ghế lớn, xoay một vòng
“Chính tôi đã đuổi cô ta khỏi dự án. Cô có ý kiến à?”
“Thì ra là Trưởng phòng kế hoạch. Anh đuổi cùng giết tận như thế, phải chăng là vì muốn chúng tôi làm tốt thí? Chưa biết chừng là phòng kế hoạch của anh làm sai, lại muốn chúng tôi phải gánh”
Hàn Giai Tuệ nói vu vơ như thế, không ngờ lại khiến người đối diện phải toát mồ hôi, tay ướt đẫm nắm chặt lại thành quyền. Nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên. Anh ta cười cười nói với cô, ánh mắt tà mị rơi trên nơi căng tròn nhìn thật đê tiện
“Nếu đúng thế thì sao? Cô có bằng chứng à? Còn muốn yên ổn ở đây, hay là cô cầu xin tôi một câu, lấy thân báo đáp. Ngoan ngoãn nghe lời, biết đâu tôi sẽ để cái phòng ban nhỏ này của cô được yên”1
Từng lời nói ra, mang theo cả chút thú tính khàn khàn, làm cho người nghe bỗng chốc gai ốc nổi khắp người. Hàn Giai Tuệ không kiềm chế được vung tay tát vào mặt anh ta không thương tiếc
“Khốn nạn.”
Cô làm sao phải nể nang loại người này chứ. Loại sâu mọt. Chi bằng để cô thay anh diệt trừ bớt.
Bên ngoài, ánh sáng dìu dịu bị che mờ bởi một thân tây trang tuấn mỹ. Mặt mày cau có báo hiệu điều chẳng lành. Mọi âm thanh hỗn độn trong phòng bỗng chốc im bặt như chưa từng xảy ra chuyện gì.