Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 30: Chương 30: Dù ở trong suy nghĩ cũng không




Cố Địch Ca cảm thấy con gái mình thật ngu xuẩn khi trở về gặp ông chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, còn cầm theo điện thoại di động của Phong Thừa Vũ. Cho dù là Phong Thừa Vũ trong lúc không tỉnh táo do men rượu đã tự tay ném nhầm điện thoại của anh cho cô ta, nhưng nếu anh truy cứu chuyện ở quán bar Blue Light thì ngày Cố thị biến mất trên thương trường sẽ đến rất nhanh thôi.

Cố Địch Ca và Phong Vân, cha đẻ của Tổng giám đốc Phong thị trước kia từng có mối thâm giao. Tuy nhiên, Phong Vân sau khi kết hôn cùng Phong phu nhân Tịnh Thi lại chọn an cư lạc nghiệp ở ngoại quốc. Lâu ngày không qua lại, mối thâm giao đó cũng chỉ được bên phía Cố Địch Ca nhắc đến để lấy tiếng thơm, giống như kiểu ông ta “thấy người sang mà bắc quàng làm họ” vậy.

Cũng phải thôi, Phong Vân thành đạt sau khi tạo nên một đế chế kinh doanh đa ngành tại Los Angeles. Không chỉ nổi tiếng trên thương trường, mà ở đất Mỹ, ông còn được ví là một doanh nhân hoàn hảo với cuộc sống hôn nhân viên mãn ít người sánh được. Từ ngày Phong Thừa Vũ trở về, mấy năm sau thao túng giới thương nghiệp trong nước, càng củng cố vị thế vững chắc của Phong gia. Phong gia trở thành gia tộc giàu có và quyền lực, nằm trên đỉnh của chiếc thang kinh tế, một cái tên ai ai nghe thấy cũng không khỏi thán phục và muốn kết giao.

Ông chủ Cố đi đi lại lại trong căn phòng khách mang dáng dấp cổ xưa với nội thất gỗ chủ đạo ở Cố gia. Thỉnh thoảng liếc nhìn sang chiếc điện thoại màu đen im lìm trên bàn như một quả bom hẹn giờ. Bên cạnh là nét mặt đầy hậm hực của Cố tiểu thư

“Ba, ba không biết đâu, Phong tổng đó, quả thực là người không biết thương hoa tiếc ngọc, nhẫn tâm đạp con xuống xe, không nể nang ba gì hết”

Vẻ mặt Cố Địch Ca không khỏi hiện lên vẻ tức giận

“Im đi, nếu không vì con vô dụng, không quyến rũ nổi đàn ông, cho nên kế hoạch ta dày công tính toán mới đổ sông đổ bể. Con xem, giờ con còn mang rắc rối gì về cho ta đây”

“Đâu phải là con không muốn”

Cố Mỹ Đan nghiêng đầu nhìn ngắm khuôn mặt mình trong gương, nhỏ giọng cãi lại cha.

Đúng thật! đâu phải là cô không muốn. Người đàn ông xuất sắc từ trong ra ngoài như Phong Thừa Vũ, có cô gái nào là không muốn chứ. Chỉ là đúng như lời đồn, Phong tổng này không hề có chút hứng thú nào với phụ nữ, bên ngoài luôn mang dáng vẻ như cấm dục. Rõ ràng đã uống không ít, vậy mà nét mặt vẫn tĩnh lặng, thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

*****************************

Đôi bàn chân trắng như tuyết mang theo mấy hạt nước vùi vào chăn tìm hơi ấm. Nhưng đến khi cô gái trên giường đã thiếp đi vì mệt, mà đôi bàn chân trần vẫn lạnh ngắt. Gương mặt tĩnh lặng vùi trong chiếc chăn màu pastel họa tiết hoạt hình dễ thương, thỉnh thoảng lại trở mình, trăn trở không yên. Giấc ngủ đêm nay không mông mị nhưng dường như lại là một đêm không yên giấc.

Đêm thật dài...

Cho đến khi, cô cảm nhận được sự mát lạnh rơi trên trán, cùng với chút âm thanh ồn ào quen thuộc

“Nóng quá, Giai Tuệ, cậu bị ốm đấy à?”

Lúc này, đôi hàng mi cong vút đen láy mới từ từ hé mở.

“Mình không sao đâu, chắc vì đêm qua tắm hơi muộn”

Lộ Khiết vỗ vỗ lên đôi má trắng trẻo, nhưng đâu đó trên khuôn mặt lại phảng phất chút mệt mỏi. Rõ ràng sắc mặt không được tốt lắm.

“Cậu không sao thật chứ?”

Hàn Giai Tuệ gật đầu lia lịa

“Thật mà, ngủ một giấc là được”

Sau đó, Lộ Khiết kéo chăn đắp ngay ngắn cho cô rồi nở một nụ cười tinh quái

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ xin nghỉ giúp cậu. À mà mình có cần thông báo với nhà tư bản là cậu bị ốm không?”

Hàn Giai Tuệ chui tọt vào chăn, phớt lờ vẻ bông đùa của cô bạn. Từ trước đến giờ, Lộ Khiết luôn luôn cảm thấy bạn mình giống như là một tiểu thư khuê các, được anh trai nuông chiều, bảo bọc. Tưởng chừng như cô chỉ cần mất một sợi tóc thôi cũng đủ khiến người làm anh như Hàn Đông Quân sốt sắng hết cả lên.

Rõ ràng là cô cảm thấy trong người rất nóng, nhưng sao chân lại lạnh cóng. Cô vùi chân vào mấy lớp chăn cuốn lại, nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào. Chắc chắn đã bốc sốt rồi.

Lần gần đây nhất cô lên cơn sốt, chân tay cũng lạnh lẽo như vậy. Đều là Phong Thừa Vũ giúp cô ủ ấm, dùng hơi ấm từ bàn tay anh để làm giảm cái lạnh buốt ở chân cho cô.

Người đàn ông đó bàn tay rất ấm, không lạnh lẽo như vẻ ngoài băng lãnh vốn có, lúc ở bên cô lại vô cùng ôn nhu từ tốn. Đôi tay ấm áp khẽ nâng bàn chân trắng hồng đang lạnh buốt của cô đặt lên đùi, bàn tay anh to lớn bao phủ gần hết bàn chân thiếu nữ hồng hào nhỏ nhắn, từ từ di chuyển dọc theo đó mà truyền thân nhiệt sang. Ấm áp thấu tận tâm can. Một người đàn ông chu đáo đến như vậy, có cô gái nào dám nói rằng mình sẽ không rung động trước sự ân cần đó chứ.

Ngay cả bản thân cô còn rung động trước anh ta cơ mà!

Chỉ là...

Hàn Giai Tuệ lắc lắc đầu xua đi hình ảnh ấm áp của vị tổng tài nọ khỏi đầu óc vẫn còn đang mơ màng của mình, cô đừng nên nhớ tới anh ta nữa thì hơn. Cả đời này, cô không cho phép bản thân mình tơ tưởng đến người đàn ông của nữ nhân khác. Dù ở trong suy nghĩ cũng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.