Sáng sớm, vừa mở mắt, Phong Thừa Vũ đã bắt gặp cảnh người con gái vùi chôn khuôn mặt mịn màng trong hõm cổ anh mà ngủ ngon lành. Từng lọn tóc vương trên cánh tay anh, giống một bức tranh tĩnh vật tuyệt đẹp được vẽ lên bởi người họa sỹ tài ba.
Đối với một người đứng giữa thương trường lạnh lùng, tàn khốc như anh, có lẽ cũng không thể hiểu hết được “yêu” là gì. Chỉ biết rằng, buổi sáng tinh khôi, mở mắt ra ngay lập tức có thể thấy cô gái này ở bên cạnh, tĩnh lặng, ngọt ngào. Đó là thứ cảm xúc mới mẻ mà trước đây anh chưa từng có, khiến cho tâm trí nhẹ nhõm, an yên đến lạ.
Phong Thừa Vũ bất giác cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh. Đúng lúc đó, điện thoại cũng bất ngờ đổ chuông.
“Đã tìm được người đứng sau vụ sự cố điện tối qua ở khách sạn Nhật Lệ”
Đầu dây bên kia, là tiếng Lục Nghị. Chắc hẳn đêm qua anh ta đã nhận được lệnh của Phong Thừa Vũ.
Không rõ, Lục Nghị đã nói những gì, chỉ thấy đáy mắt trong trẻo của Phong tổng chợt trở nên tối sầm, giống như vừa trời quang mây tạnh lại có cơn giông ập đến. Giọng nói lạnh lẽo tựa tiếng sấm giữa bầu trời giá rét xé tan mọi sự yên tĩnh xung quanh
“Cậu biết phải làm gì rồi đấy”
Bên kia, Lục Nghị không cần nghĩ cũng biết ông chủ của anh muốn gì. Người dám động tới Phong Thừa Vũ, khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh, thì không bao giờ có kết cục tốt đẹp nào cả. Thậm chí, không bao giờ có quyền xuất hiện trước tầm mắt của anh nữa.
“Tôi sẽ làm ngay”
“Không cần”
Phong Thừa Vũ quay sang, nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, lập tức bắt gặp ánh mắt mang đầy vẻ kiên định của cô.
Vừa rồi, cô vì tiếng chuông điện thoại của anh mà giật mình thức giấc, thành ra vô tình nghe được hết cuộc nói chuyện giữa hai người họ. Cho nên mới biết được sự cố ngày hôm qua trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn gia, là có người cố ý dàn dựng, mua chuộc nhân viên khách sạn, ý định cuối cùng là hủy hoại thân thể cô, lợi dụng bóng đêm tạo nên hiện trường giả. Coi như có người vô tình mà bị ngã vào đống đổ nát sắc nhọn của ly cốc vỡ trên nền nhà. Kế hoạch hoàn hảo, chỉ có một điều không lường trước được là Phong Thừa Vũ cũng đến, trong bóng tối vẫn nhanh chóng lao tới đỡ, nên cô chỉ bị một vết thương ở lưng.
“Nếu mục đích của người ta đã là cố tình nhắm vào em, thì nên để em tự mình giải quyết. Những chuyện nhỏ nhặt thế này, cũng không nhất thiết phải để anh ra mặt giúp em.”
Điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối, Lục Nghị tất nhiên nghe được hết những lời cô vừa nói, chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc.
Chẳng phải phụ nữ đeo bám mấy vị tổng tài trong giới thượng lưu, một phần vì được sống trong nhung lụa, hưởng vinh hoa giàu sang, một phần vì có được bàn thạch vững chãi mà tựa vào, mặc sức vùng vẫy với cái danh phu nhân quyền thế.
Vậy mà, có vẻ như, cô gái này lại không hề có ý định lợi dụng uy phong của Tổng giám đốc Phong thị để giải quyết ân oán giữa một người vì anh mà gây thù với cô.
Quả nhiên, người phụ nữ lọt được vào mắt xanh của Phong Thừa Vũ cũng không hề tầm thường.
Anh không ngoại lệ, cũng hơi bất ngờ với lời đề nghị này của cô. Ánh mắt trở về vẻ dịu dàng ban đầu, ghé tai cô nói nhỏ, bàn tay vẫn không theo chủ định mà tùy ý với mấy lọn tóc vương trên gối
“Vì là những chuyện nhỏ nhặt nên em càng không cần phí công phí sức để ý tới làm gì. Anh không phải không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình”
“Nhưng em cũng không phải không thể tự mình lo ổn thoả. Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ bé mà Phong tổng đã phải đứng mũi chịu sào, đứng ra bảo vệ, thì sau này giữa mưa to gió lớn, em làm sao chống chọi nổi chứ?”
Phong Thừa Vũ đưa tay xoa đôi má trắng mịn. Sau này, đừng nói là mưa to gió lớn, kể cả có là đại hồng thủy dâng trào, anh cũng nguyện che chắn cho cô, tuyệt đối không để cô tổn hại vì bất kỳ điều gì.
“Với cả việc này, vốn chẳng liên quan đến anh, lại càng không liên quan đến Phong thị, anh mà ra mặt thì có phải bao đồng quá rồi không, thực sự không tiện mà”
“Làm theo ý của cô ấy”
Giọng anh truyền vào trong điện thoại, nghe như vừa dung túng, vừa chiều chuộng. Lục Nghị chỉ kịp nghe hết câu vội vàng tắt máy. Chứng kiến Tổng giám đốc của mình tình tứ đã là quá lắm rồi, giờ còn phải nghe người ta dỗ dành nhau qua điện thoại. Trái tim cô đơn này sao chịu nổi chứ?1
************************
Một căn nhà bỏ hoang đã lâu trong một khu đất ít người qua lại. Xung quanh hoang tàn, Hàn Giai Tuệ bước từng bước lên những đống gạch vỡ đổ nát. Tới một căn phòng bỏ không lâu ngày, liền rút chìa khoá mở cửa. Trên nền đất, một thân hình ngồi co ro nơi góc nhà, hai tay bị trói ra sau, trông rõ thảm hại
Cô bước từng bước tới, gạt đám tóc rối bù trước mặt cô ta ra đằng sau, nhàn nhạt nói từng chữ
“Thiên kim tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Người phụ nữ trước mặt Hàn Giai Tuệ căm phẫn ngước mắt nhìn lên
“Khốn khiếp! Cô dám bắt nhốt tôi ở đây? Không sợ Cố thị sẽ san phẳng Hàn gia nhà các người à?”
Cố Mỹ Đan, bớt ảo tưởng lại.
Cố thị nhà cô, không chèo chống cho khéo thì cũng chìm nghỉm đến nơi rồi. Còn dọa được ai chứ?