Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 70: Chương 70: Liệu người anh em họ phong có bị cô ấy bắt nạt không nhỉ?




“Tôi còn đang tưởng mình đi lạc, chưa vào đến nơi đã ngửi thấy mùi cẩu lương, bữa tối này sợ là nuốt khó trôi”

Hàn Giai Tuệ cùng Phong Thừa Vũ vừa gọi món chưa lâu đã thấy bên ngoài vang lên vài lời bông đùa. Khẩu khí này, còn có thể là ai nữa.

Anh ta chẳng chút khách sáo, ngồi xuống phía đối diện, đưa ánh mắt nhàn nhạt quan sát thái độ hai người trong phòng.

Bên này, Phong Thừa Vũ vẫn tình tứ đặt một cánh tay lên đôi vai của cô gái xinh đẹp. Ống tay áo sơ mi xắn hờ để lộ một mảng cơ bắp rắn rỏi. Trên cổ tay khoẻ khoắn nổi bật chiếc đồng hồ Patek Philippe lịch lãm cùng một chiếc vòng tay lạ.

Là người bạn chí cốt, cùng Phong tổng kết giao đã lâu, Cảnh Nghi biết bạn mình có thói quen đeo đồng hồ, bộ sưu tập đồng hồ của Phong Thừa Vũ đếm sơ sơ cũng không dưới trăm cái. Nếu không phải là chế tác riêng thì cũng là những thiết kế độc đáo thuộc phiên bản giới hạn. Chỉ có chiếc vòng đá phong thủy trên tay anh, viên đá mang sắc đen bí ẩn và tà mị đánh thức nỗi tò mò trong suy nghĩ của Cảnh Nghi khiến anh ta không ngừng được mà hỏi

“Thừa Vũ, cho tôi mượn nó một chút được không?”

Cả ba người cùng nương theo tầm mắt Cảnh Nghi mà nhìn về phía đó. Mỗi người lại mang trong đầu một ý nghĩ khác nhau.

Hàn Giai Tuệ rõ ràng là rất vui khi thấy món quà của mình ít ra cũng rất được Phong Thừa Vũ trân trọng. Mặc dù lúc mua nó ở chợ đêm, cô không hề có tâm ý gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là cô cũng muốn coi nó như một tín vật minh chứng tình yêu giữa hai người.

Còn Cảnh Nghi không giấu được sự háo hức bên trong đáy mắt, anh ta có cảm giác như sắp khám phá được một câu chuyện ly kì phía sau chiếc vòng đơn giản ấy, chờ đợi được nghe chính miệng người đàn ông lạnh lùng nhất thế gian kể chuyện thiên tình sử.

Phong Thừa Vũ lười biếng đưa tay chỉnh lại chiếc đồng hồ cho ngay ngắn, thong thả hỏi lại

“Không phải lúc trước đã tặng cậu một chiếc giống hệt rồi sao?”

Không còn nhớ rõ năm nào đó, khi đi công tác ở Thụy Sỹ, cũng là thời điểm nhà sản xuất đồng hồ nổi tiếng thế giới cho ra mắt mẫu Patek Philippe Grandmaster Chime nhân dịp 175 năm thành lập, Phong Thừa Vũ đã mua hai chiếc đồng hồ phiên bản cực hiếm này, một cái để dùng, một cái dành tặng cho người bạn thân luật sư của mình. Hai chiếc giống hệt nhau, chỉ khác biệt về màu mặt số.

“Tôi mượn đồng hồ của cậu làm gì chứ? Ý tôi là chiếc vòng kia kìa”

“Không được”

Cảnh Nghi còn chưa kịp nói hết lời đã thẳng thừng bị từ chối. Phong Thừa Vũ không mảy may để ý đến sắc mặt của anh ta, thong thả buông một câu

“Cái này một khi đã đeo vào thì không thể tháo ra nữa”

Nói rồi liếc nhìn về phía cô gái nãy giờ vẫn thoải mái ngả người trên ghế da, đầu hơi tựa về phía anh, để mấy lọn tóc tùy hứng phủ lên cánh tay, trông vô cùng tình tứ, cánh môi mọng hơi kéo cong lên thành một nụ cười tuyệt mỹ.

Thì ra Cảnh Nghi đoán không lầm. Chiếc vòng này đích thị là của cô gái này tặng. Chứ trước giờ, anh ta chưa từng thấy Tổng giám đốc Phong thị có hứng thú với mấy món trang sức rườm rà ấy. Phong cách của Phong Thừa Vũ tối giản, lịch lãm, vả lại cơ thể ấy đã là một khối hoàn mỹ, vốn không cần thiết phải đeo phụ kiện trên người. Anh ta lập tức quay sang nói với người phụ nữ bằng chất giọng nửa đùa nửa thật đặc trưng

“Thì ra Hàn tiểu thư đã sớm có ý định trói buộc người anh em của tôi rồi”

Đang ngồi không cũng bị trúng đạn, Hàn Giai Tuệ cười trừ

“Luật sư Cảnh nghĩ nhiều rồi. Tôi không hề có ý đó. Tổng giám đốc Phong nổi tiếng cao lãnh, đâu thể vì một sợ dây mảnh mà có thể trói buộc được. Hơn nữa, nếu tôi thực sự muốn giữ người, e là còn có nhiều cách hữu dụng hơn nhiều”

“Hàn tiểu thư này, đã có ai bảo với cô rằng, miệng lưỡi linh hoạt như cô, rất phù hợp với nghề luật sư chưa?”

“Ồ, vậy à? Thế thì sau này có lỡ bị mất việc, tôi sẽ tìm Luật sư Cảnh để xin làm đồng nghiệp. Lúc đấy, anh đừng có lật mặt không nhận người nhé”

Cảnh Nghi thực sự phải vận dụng cả mấy món nghề mới không đối đáp thua cô kiến trúc sư này. Anh đưa bàn tay lên xoa xoa trán. Liệu người anh em họ Phong có bị cô ấy bắt nạt không nhỉ?

Đúng lúc đó, phục vụ mang đồ ăn dọn lên bàn. Cảnh Nghi tiện tay lấy ba chiếc ly để phía trước mặt rồi tùy ý mở một chai rượu thượng hạng. Anh chậm rãi rót thứ rượu màu nâu đỏ thơm sực vào hai chiếc ly, đang định rót tiếp vào chiếc ly còn lại thì bị Phong Thừa Vũ cản lại

“Cô ấy không uống rượu”

Cảnh Nghi khựng lại, đưa ánh mắt hơi có phần ngạc nhiên lên nhìn Phong Thừa Vũ trong tích tắc rồi cầm ly rượu lên ngang mặt, hướng về phía Hàn Giai Tuệ

“Cô Hàn, ly này tôi muốn chúc mừng thân chủ của mình đã thắng kiện. Với tư cách là luật sư được ủy quyền của cô, tôi xin thông báo, bị đơn trong vụ kiện này, cô Cố Mỹ Đan đã nhận mức án ba năm tù giam cùng với mức bồi thường cho nguyên đơn là ba trăm triệu.”

Cảnh Nghi vừa nói vừa rút một tập hồ sơ đưa cho Hàn Giai Tuệ, cô nhanh chóng nhận lấy. Chỉ liếc qua một chút, vì nội dung chính đã được luật sư nói hết rồi.

“Nhanh vậy sao?”

“Đúng là cũng nhanh. Nhưng sao tôi lại cảm thấy không nhanh bằng chuyện tình cảm của hai người nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.