Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 25: Chương 25: Ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng anh, ngủ một cách yên bình




Hàn Giai Tuệ không còn cách nào khác, đành leo lên lưng anh. Cô rũ mắt nhìn xuống túi đồ trong tay mình, hỏi nhỏ

“Anh vẫn thường có thói quen đối tốt với phụ nữ như thế này à?”

“Ừ”

Câu trả lời của anh đọng lại trong đáy mắt cô vài phần mất mát. Dù không mong đợi gì anh sẽ nói những lời ngọt ngào với mình, nhưng Hàn Giai Tuệ cũng không ngờ rằng anh lại trả lời thẳng thừng như thế.

Kiểu đàn ông khí chất ngời ngời như Phong Thừa Vũ, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể tỏa ánh hào quang, lúc nào cũng có cả tá phụ nữ vây quanh. Chỉ cần anh ngoái đầu lại nhìn họ một lần, cũng là một thứ hạnh phúc lớn lao.

Người đàn ông ưu tú như vậy, sẽ nhìn trúng cô ở điểm nào chứ? Tốt nhất vẫn nên đừng quá vọng tưởng điều gì.

“Với một người phụ nữ, là em!”

Hàn Giai Tuệ nghĩ thầm trong đầu “Ai cần anh phải thích chứ” nhưng da mặt đã giãn ra rất nhiều. Nụ cười thoáng chốc trở lại trên môi.

“Vui lắm à?”

Anh đột ngột hỏi cô.

Hàn Giai Tuệ cúi thấp xuống nhìn kỹ mái tóc được chải chuốt gọn gàng của Phong Thừa Vũ, cô lấy tay vò tóc anh rối tung lên.

Rõ ràng không tìm thấy con mắt nào đằng sau gáy cả!

****************************

Khi họ trở về thì trong nhà đã có điện.

Hàn Giai Tuệ vừa bước chân vào nhà thì Lộ Khiết gọi điện tới, cô đành bước nhanh lên phòng nghe điện thoại. Phùng Lộ Khiết ở một mình vô cùng buồn chán nên hỏi cô khi nào sẽ trở về Lục thành. Mấy ngày nay, Hàn Giai Tuệ đều theo dõi tin tức, nhưng mà tuyến đường vẫn đang trong giai đoạn thi công, chắc ít nhất cũng phải mấy ngày nữa cô mới có thể trở về.

Nghĩ đến việc mấy ngày tới sẽ trở về Lục thành, Hàn Giai Tuệ thoáng chút buồn. Cô không biết Phong Thừa Vũ khi nào mới trở lại, khi trở lại thì cô có còn gặp được anh nữa không, khi đó anh và cô sẽ thế nào? Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cô. Cho dù Giai Tuệ cố gạt đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như lửa đốt.

Phong Thừa Vũ lúc đó đã đi tới đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh cầm cổ tay cô dắt xuống nhà.

“Anh định làm gì?”

“Chẳng phải em nói em cần ăn thịt sao, anh cho em ăn”

Cái gì mà ăn thịt chứ?

Hàn Giai Tuệ bắt chéo tay trước ngực, vô thức lùi về sau một bước.

Phong Thừa Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt yếu ớt tự vệ mà khóe môi không ngừng được kéo cong lên, hướng ánh mắt về phía bàn ăn

“Em đang nghĩ đến điều mờ ám gì vậy? Anh chỉ làm đồ ăn có thịt cho em thôi mà”

Hàn Giai Tuệ nhìn đĩa bít tết được trang trí thêm cả rau xanh và cà chua bắt mắt, hai má đỏ bừng, trừng mắt lên với anh. Rõ ràng là anh cố tình.

Dường như trêu trọc được cô, trong lòng anh rất vui.

Đêm hôm ấy, mảnh trăng bạc ngoài cửa sổ soi chiếu khung cảnh ấm áp, ngọt ngào trên giường. Người đàn ông ôm cô gái trong lòng mình, dụ dỗ “Anh chỉ ôm em ngủ thôi, nhé?“. Dù sao thì cô cũng không có ý định phản kháng, chỉ ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng anh, ngủ một cách yên bình.

***************************

Hàn Giai Tuệ ở lại thành phố A mấy hôm nữa thì có thể trở về Lục thành, tuyến đường đã được lưu thông trở lại.

Mấy ngày gần đây, Phong Thừa Vũ cũng rất bận rộn. Nếu không phải đến công ty thì hầu hết thời gian cũng ở trong phòng sách họp trực tuyến với Trụ sở chính hoặc giải quyết công việc của Tập đoàn. Tuy nhiên, mấy ngày này với anh lại là những ngày rất đỗi ngọt ngào. Chút thời gian nghỉ ngơi của anh, đều giành hết cho Hàn Giai Tuệ, cô không còn bài xích anh nữa, đã từ từ đón nhận sự dịu dàng mà anh dành cho cô.

Buổi tối, Hàn Giai Tuệ nằm trên sofa, gối đầu lên đùi anh. Mấy ngón tay thon dài của anh vuốt ve mái tóc óng mượt màu ánh vàng.

Cô suy nghĩ một lát, rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngọt ngào này

“Sáng mai em sẽ về Lục thành”

“Không muốn ở lại đây với anh nữa à?”

Ánh mắt anh âm trầm, không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

“Em cũng không thể ở lại đây mãi được”

Cô ngước mắt lên nhìn anh, muốn đoán định cảm xúc trong anh nhưng người đàn ông này lại trưng ra vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh cúi xuống. Hai người chìm đắm trong nụ hôn triền miên.

****************************

Sáng hôm sau, Hàn Giai Tuệ sửa soạn xong bước xuống nhà, cô nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Phong Thừa Vũ đâu cả, đoán anh đã đến công ty rồi.

Dù sao thì anh cũng còn nhiều việc cần giải quyết ở Thành phố A, đêm qua cô thấy đèn trong phòng sách sáng suốt đêm. Có lẽ anh cũng không có thời gian để nói lời tạm biệt với cô. Lục thành tuy rộng lớn, nhưng không phải là họ sau này không thể gặp nhau nữa.

Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn bức tượng chiến binh Viking uy nghiêm trong tủ kính, rồi nhanh chân bước ra khỏi ngôi nhà Bắc Âu trầm tĩnh này của anh, vội vã như thể sợ rằng nếu còn ở lại đây thêm một phút nào nữa, thì cô sẽ không nỡ rời đi.

Ra đến đường lớn, cô thấy cả chiếc Bugatti Centodieci phiên bản giới hạn và chiếc BMW của cô đỗ cạnh nhau.

Phong Thừa Vũ bước xuống từ chiếc Centodieci, vẫn là dáng người lạnh lùng, cao ngạo không thể rời mắt. Anh mặc trên người chiếc áo sơ mi được đặt may riêng, chất vải cao cấp, cúc áo phía trên không cài hết, để lộ phần xương quai xanh góc cạnh.

Hàn Giai Tuệ vốn không phải người mê sắc, nhưng cũng bị vẻ đẹp nam tính này của anh cuốn hút.

“Đưa chìa khoá xe của em đây”

“Để làm gì?”

“Bảo tài xế của anh lái xe của em về”

Anh đang lo cô không thể lái xe đường dài nên bảo tài xế của anh đưa cô về? Lúc trước là cô tự lái xe đến, đâu phải không thể tự lái xe về?

“Không cần đâu, em có thể tự lái xe về được”

Dù có chút cảm động vì anh lo lắng cho cô, cô cứ nghĩ anh còn không có thời gian nói lời tạm biệt với cô, ấy vậy mà anh còn đứng chờ cô, sai tài xế đưa cô về nhà.

Nhưng mà như thế thì hơi phiền phức quá rồi.

“Để anh đưa em về”

Giọng anh dụ dỗ nhưng lại cương quyết, khiến cô không thể từ chối.

Anh mở cửa xe, động tác tinh tế dùng tay che cho cô khỏi va đầu vào cửa. Chờ cô ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, anh đưa tay thắt dây an toàn cho cô.1

Sau đó, ngồi lên ghế lái, khởi động xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.