Phùng Lộ Khiết đang loay hoay bỏ khay sườn mới tẩm ướp vào lò nướng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Sáng nay Hàn Giai Tuệ nhắn tin nói sẽ trở về, lái xe quãng đường dài như vậy, chắc phải đến giờ cơm tối mới có thể về tới nhà. Tuy nhiên cô vẫn đặc biệt xin về sớm, ghé siêu thị mua nhiều thực phẩm tươi ngon, nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Hàn Giai Tuệ bị kẹt lại Thành phố A cả tuần, không biết có được ăn uống đầy đủ không. Trước khi đi còn không chuẩn bị đồ dùng gì mang theo. Mấy ngày vừa rồi Lộ Khiết rất lo lắng, nên vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài đã vội chạy ra xem, còn quên không bỏ lại chiếc vá gỗ đang cầm trên tay.
Hàn Giai Tuệ bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon tỏa ra từ phòng bếp. Vừa cất đôi giày cao gót màu trắng tinh tế vào tủ giày thì đã nghe một tràng lanh lảnh
“Bling... Bling... Chào mừng cậu trở về, Giai Tuệ”
Hàn Giai Tuệ bật cười, chưa kịp nói câu gì đã bị Lộ Khiết xoay mấy vòng đến chóng cả mặt.
“Để mình xem nào, xem cậu có gầy đi tí nào không”
Phùng Lộ Khiết ngắm nghía cô bạn thân trước mặt, cố tìm kiếm một chút thay đổi trên vóc dáng người con gái xinh đẹp. Nhưng Hàn Giai Tuệ có lẽ không những không gầy đi tí nào, mà trong một tuần được Đại tổng tài chăm sóc kỹ lưỡng còn có phần tăng cân hơn một chút. Phùng Lộ Khiết làm vẻ mặt thất vọng nói
“Chà chà... Giai Tuệ, xem này, da dẻ hồng hào, mặt mày rạng rỡ, nhìn cậu còn có vẻ béo tốt thế này, ai không biết chắc chắn sẽ tưởng rằng cậu mới đi du lịch nghỉ dưỡng về đấy”
Thì đúng là Hàn Giai Tuệ mới đi du lịch nghỉ dưỡng về mà.
Ở Thành phố A ăn ngon ngủ kỹ, được chăm sóc chu đáo bởi cực phẩm mỹ nam bên ngoài đẹp trai bên trong ấm áp, xung quanh lúc nào cũng tràn ngập hương sắc yêu đương.
E rằng, kiểu du lịch nghĩ dưỡng này, có một không hai.
Quả thực là không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm.
Phùng Lộ Khiết thất vọng quay vào bếp, xem ra mọi lo lắng của cô đều là thừa thãi, hết sức thừa thãi rồi.
*************************
Mấy ngày này, ngoài những chuyện liên quan đến công việc thì Hàn Giai Tuệ không thể nghĩ đến chuyện gì khác được. Cô phải dùng tất cả nơron thần kinh để tập trung phát triển ý tưởng thiết kế. Vì cô đã nghỉ khá lâu nên lượng công việc cần phải giải quyết cũng không ít.
Nhìn Hàn Giai Tuệ xị mặt bê một chồng tài liệu cao hơn cả đầu cô về bàn làm việc, Phùng Lộ Khiết chạy lại than thở
“Ôi, còn nhiều vậy à?”
Đây đều là tài liệu liên quan đến dự án xây dựng khu tổ hợp thương mại dịch vụ ở trung tâm thành phố mà công ty đã ký kết với Tập đoàn Phong thị, bây giờ cần sửa lại một vài phần chưa phù hợp, sau đó rà soát lại một lần nữa.
Hàn Giai Tuệ gật gật đầu. Để hoàn thành đống này chắc đêm nay cô đừng mong được chợp mắt.
“Cố gắng lên, ít ra cậu còn được nhà tư bản cho nghỉ một tuần...”
“Đều trừ vào ngày nghỉ phép”
Hàn Giai Tuệ bày ra khuôn mặt không thể đáng thương hơn. Đúng là cô không nhận thêm bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào ở công ty, mọi ngày nghỉ đều tính vào phép, nếu vi phạm đều bị trừ lương, giống như tất cả những nhân viên khác.
Phùng Lộ Khiết cầm lên một tập tài liệu mang về bàn làm việc
“Đừng buồn. Để mình giúp cậu”
Mấy đồng nghiệp cùng phòng thấy vậy cũng bước đến cầm một tập tài liệu lên
“Để tôi”
“Phần này giao cho tôi nhé”
“Tôi phụ trách chỗ này”
“Đừng ngại, hôm nay chị rảnh, sẽ tăng ca cùng em”
Chẳng mấy chốc mà chồng tài liệu đã vơi đi hơn phân nửa.
Bình thường Hàn Giai Tuệ rất được đồng nghiệp trong công ty quý mến. Có lẽ bởi vì cô không hề kênh kiệu như những mỹ nhân nhà giàu thích đến công ty gia đình bới lông tìm vết, soi mói cấp dưới rồi diễu võ dương oai, ra vẻ ta đây là tiểu thư cành vàng lá ngọc.
“Cảm ơn mọi người. Xong việc nhất định sẽ mời mọi người một bữa”
Ngón tay thon dài lật giở một tập tài liệu trên bàn, Hàn Giai Tuệ chăm chú nhìn vào từng mục được đánh dấu đỏ. Mấy lọn tóc tùy ý rơi bên tai, trông cô lúc đang bận rộn có vẻ hơi tùy tiện, nhưng nét cuốn hút thì không hề thay đổi. Vẫn rất xinh đẹp.
Mấy tiếng sau, chồng tài liệu trước mặt Giai Tuệ lại cao ngất, nhưng ở trạng thái đã hoàn thành. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi rủ mọi người đi ăn tối để cảm ơn, chọn một nhà hàng ẩm thực truyền thống, không quá sang trọng nhưng cũng không phải một quán ăn bình dân.
“Giai Tuệ, em khách sáo quá rồi, chỉ là ăn tối thôi đâu cần chọn nhà hàng xa hoa thế này”
Một đồng nghiệp cảm thấy xót tiền thay cô lên tiếng.
Hàn Giai Tuệ chỉ cười, đưa menu bảo mọi người tùy ý chọn món, không cần khách sáo. Mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy, còn ở lại tăng ca cùng cô, chưa kịp ăn tối, nếu cô không mời họ một bữa thịnh soạn thì là cô keo kiệt quá rồi. Thật ra Giai Tuệ có thể mời cả Phòng thiết kế ăn tối ở một nhà hàng sang trọng hơn, nhưng mà cô sợ sẽ tạo ra khoảng cách, mọi người sẽ cảm thấy ái ngại nên nhà hàng này có lẽ là phù hợp nhất.
Vì suy nghĩ của Hàn Giai Tuệ rất tinh tế, cô luôn cố gắng để không tạo khoảng cách với các đồng nghiệp khác, cho nên mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Kết thúc bữa tối, nhân viên mang lên một khay đầy ắp đồ tráng miệng, mọi người hào hứng. Hàn Giai Tụê lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, bên kia đường là dãy nhà hàng quán bar sang trọng, ánh đèn neol huyền ảo chói mắt. Một chiếc Centodieci sang trọng từ từ đỗ lại, bóng người vest đen cao lớn quen thuộc, theo sau là một mỹ nữ xinh đẹp trang điểm cầu kỳ, mặc chiếc váy trễ vai vô cùng quyến rũ, yểu điệu mở cửa bước lên xe.