Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chương 100: Chương 100: Vị trí bà phong này của em, không ai có thể làm lung lay được




Ăn tối xong, Hàn Giai Tuệ đi tắm.

Phòng tắm tiện nghi mờ ảo một làn khói mỏng tang, mùi tinh dầu toả trong không gian, thân thể nõn nà như ngọc chìm trong làn nước ấm áp. Hàn Giai Tuệ ngâm mình trong bồn thư giãn, đúng là rất dễ chịu, nhưng lại không dễ gì xua đi tâm trạng u ám trong lòng.

Dù vô tình hay bị động, cũng là phụ nữ khác chạm vào người đàn ông của cô. Cho nên có làm cách nào đi chăng nữa, cô cũng chẳng dễ gì mà vui vẻ cho nổi.

Dù Phong Thừa Vũ có một lòng với cô, cô cũng chẳng thể ngăn nổi những cô gái ngoài kia mến mộ người đàn ông xuất sắc ưu tú của mình. Từ mến mộ trở thành yêu thích rồi chẳng mấy lại muốn chiếm đoạt, không từ một thủ đoạn nào?

Ở bên anh bình yên quá, mà cô lại sợ sau một đêm mây trắng gió lành, hôm sau trời sẽ đổ giông bão. Ở bên anh, cô được ngả mình dựa dẫm, nhưng cô sợ đến lúc mất đi đôi cánh, lại không thể tự nhấc mình.

Gió hiu hiu thổi qua chiếc rèm cửa mỏng manh, Phong Thừa Vũ vừa bước vào phòng cũng là lúc bắt gặp Hàn Giai Tuệ từ phòng tắm bước ra. Cô trong bộ đồ ngủ hoạ tiết hoạt hình đáng yêu, xinh đẹp động lòng người. Phong Thừa Vũ chìa hai tay muốn ôm người đẹp vào lòng, lại bị dội một gáo nước lạnh

“Tay nào của anh vừa chạm vào cô ấy thì đừng đụng vào người em”

Đùa?

Ai đó nói với anh là cô chỉ đang nói đùa đi.

Nhưng mà giọng nói của cô nghiêm túc, pha lẫn một phần lạnh nhạt. Ánh mắt điềm tĩnh nhìn ra tán thông bên ngoài cửa sổ.

Phong Thừa Vũ ơi, Phong Thừa Vũ à, cô ấy hình như không hề có ý đùa.

“Nơi này cô ấy không chạm vào, thì đụng vào em được đúng không?”

Vừa nói, Phong Thừa Vũ vừa cầm bàn tay cô lên, đặt vào nơi nào đó cách một lớp vải, mờ ám nhìn cô cười tà mị, không màng cái lườm đến rách mặt của ai đó.

Đến bây giờ, Hàn Giai Tuệ vẫn chưa hoàn toàn quen với bộ mặt mất hết liêm sỉ của người đàn ông này.

Phong Thừa Vũ nhanh tay bế cô lên đặt trong lòng, tuyệt đối không cho cô có cơ hội kháng cự. Hàn Giai Tuệ cũng không có ý định chống đối, chỉ ủ rũ vô lực tựa vào vai anh.

Hàn Đông Quân hay bảo em gái anh giống như một cuốn sách để mở, mọi vui buồn đều thể hiện hết trên nét mặt, chỉ nhìn thoáng qua là biết hết. Đúng là cô không giỏi che giấu cảm xúc, và ngay lúc này tâm tình cũng đã bị anh nhìn thấu.

“Nếu không thấy thoải mái thì cứ bộc phát hết ra, không cần tự chịu đựng. Muốn trút giận thì trút hết lên người anh này”

Ấy thế mà, Hàn Giai Tuệ làm thật. Cô cầm tay anh lên, nhằm giữa bắp tay nhiều cơ thịt nhất mà cắn mạnh một cái.

Sau khi phát tiết xong, lại áy náy xoa xoa tay trên những dấu răng hằn sâu trên cơ bắp cường tráng. Cô cụp mi, khẽ hỏi anh

“Đau không?”

“So với việc nhìn em ủ rũ thì dễ chịu hơn nhiều”

Hàn Giai Tuệ gục đầu trên vai anh, đúng là chưa thể nhổ bỏ tận gốc cái dằm ghim trong lòng, nhưng cũng thoải mái không ít.

“Cô ấy là con gái của một người anh cả đời mang ơn. Năm anh vừa tròn chín tuổi, cùng mẹ về đây thăm họ hàng, nghịch ngợm leo trên mỏm đá không may bị ngã lăn xuống khe núi nhỏ, kẹt lại ở dưới đó mấy ngày mấy đêm. Anh nhớ lúc đó anh là đứa trẻ đã kiệt sức, nằm thoi thóp bên nền đất lạnh lẽo, tưởng rằng không thể cố thêm nữa. May mà một người phụ nữ vô tình đi qua, băng bó vết thương rồi chăm sóc cho anh, tìm cách đưa anh ra khỏi đó. Đến khi lớn lên, anh tìm lại người phụ nữ đó để trả ơn thì bà đã rời xa trần thế, chỉ còn một cô con gái. Từ đó, anh hứa sẽ lo cho cô ấy một cuộc sống đủ đầy”

Hàn Giai Tuệ không biết nói gì, đã là vậy, cô cũng không thể bắt anh chối bỏ ân nhân. Chỉ là cô cảm thấy mọi chuyện sau này, sẽ không tồn tại hai từ “đơn giản“.

“Một cuộc sống đủ đầy, đương nhiên không có việc anh phải có trách nhiệm miễn cưỡng yêu cô ấy. Vị trí bà Phong này của em, không ai có thể làm lung lay được”

Trong lòng anh, cô khẽ gật gật đầu. Lại vô thức ngáp dài một cái.

“Ngủ nhé”

Phong Thừa Vũ đặt giữa mi tâm cô một nụ hôn, triền miên không dứt. Đến khi môi anh rời ra thì cô gái trong lòng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ màng.

Càng về đêm, nhiệt độ ở Thành phố A càng xuống thấp. Cả đêm Phong Thừa Vũ kéo chăn đắp lên cho cô không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ một lúc Hàn Giai Tuệ lại giơ chân đạp ra.

“Thói quen khi ngủ, đều toàn là tật xấu”

Không biết khi anh trở về Lục thành, con mèo nhỏ này có biết tự chăm sóc cho bản thân không nữa?

Phong Thừa Vũ nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đang ngon giấc, trông giống như một nhành hoa xinh đẹp giữa thượng uyển. Đôi môi tự nhiên hơi hé nụ. Bất chợt không kìm lòng được mà ngậm lấy một bên cánh môi, nhẹ nhàng mút lấy, cánh môi còn lại dùng lưỡi quét qua. Chầm chậm cướp hết hơi thở của cô.

Bị trêu đùa, Hàn Giai Tuệ chỉ mơ màng cựa mình

“Thừa Vũ, đừng quấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.