Editor: jiongdirong
Trong phút chốc, mọi ánh nhìn đều dồn về phía Thường Tranh.
Có hâm mộ, có soi xét, có nghi hoặc.
Tiểu Lý trợn mắt há mồm nhìn chàng trai trước mặt Quách đạo.
Mới chiều hôm nay, hắn còn đang cười nhạo anh chàng mơ mộng viển vông này,
mà sao mấy tiếng thôi anh ta đã giành được vai nam chính?
Gã nghi ngờ cực độ, lẽ nào mình còn đang ngủ trưa chưa tỉnh, bây giờ còn đang nằm mơ?
Gã thậm chí còn nhéo mình một cái thật mạnh.
Đau quá!
Đây không phải là mơ?
Sau một hồi kinh ngạc, trong lòng Tiểu Lý tràn đầy sợ hãi.
Giờ anh ta nam chính rồi, liệu có ghi hận mình không?
Gã nhanh chóng nhớ lại quãng ngày quen biết và ở cùng với Thường Tranh, cuối cùng vô vọng phát hiện là -
không giải đáp được!
Tiểu Lý đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là mình, nhất định sẽ không cho qua.
Gã hoảng hốt ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thường Tranh.
Thường Tranh nhìn về phía Tiểu Lý nhe răng cười, tỏ vẻ thân mật.
Tiểu Lý rét lạnh, thôi xong, Thường Tranh chắc chắn ghim gã rồi.
Phải biết rằng, ở chung với Thường Tranh lâu như vậy, nhưng Tiểu Lý chưa từng thấy Thường Tranh cười.
Khi gã còn đang hồi tưởng, Thường Tranh đã thu hồi ánh mắt.
Chắc chắn là anh ta cố ý.
Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn khiếp sợ của Tiểu Lý, Thường Tranh chợt muốn đùa dai một phen.
Hai người cũng không có thù hằn gì, nếu trả đũa hắn vì loại chuyện
kia thì quá hèn hạ, Thường Tranh không làm được. Nhưng hù
dọa một chút, anhvẫn sẵn lòng.
Là bạn cùng phòng một thời gian, Thường Tranh biết tính Tiểu Lý.
Gã rất hay đa nghi vẽ chuyện.
anh cũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cười một cái, cũng đủ khiến gã thấp thỏm một thời gian dài.
Thường Tranh không thèm để tâm nữa, ánh mắt phiêu đãng nhìn về phía Đào yêu.
cô có mừng cho anh không?
anh đứng đối diện, nhìn vẻ mặt vui cười của cô.
Thấy nam chủ nhìn mình, ý cười trên mặt Chung Tình càng thêm rạng rỡ.
không hổ là nam chủ, là người có ý chí! Nhanh như vậy đã có phong thái nam chủ.
Vậy là nhiệm vụ có bước tiến lớn rồi.
Thấy Thường Tranh vẫn nhìn mình, Chung Tình giơ ngón cái, chúc mừng thắng lợi.
Thường Tranh ngẩn người một chốc, sau đó lại cong môi cười.
Nụ cười này khác với nụ cười cố ý hù dọa Tiểu Lý ban nãy.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, anh chưa có lúc vui vẻ như thế này.
Sau câu nói của Quách đạo, xung quanh lúng túng lặng im, Chung Tình nghĩ đoạn lẹ làng cất bước lên phía trước.
”Nhiệt liệt chào mừng vai nam chính mới của đoàn chúng ta nào, về sau cùng nhau vui vẻ hợp tác nhé!” cô mỉm cười cất lời.
Câu nói này của Chung Tình tháo gỡ không khí ngưng trệ vừa rồi, xung quanh trở nên thoải mái hơn.
Mấy vai phụ trong đoàn phim cũng theo Chung Tình niềm nở chào đón Thường Tranh, tựa như sự lúng búng ban nãy không tồn tại.
Thường Tranh biết rõ, phân nửa số người này đang coi khinh anh; anh cụp mắt, điềm nhiên chào hỏi bọn họ.
Chưa chứng minh được thực lực, bị khinh thường, bị hoài nghi, bị ghét bỏ cũng không sao, anh sẽ dùng hành động để chứng tỏ.
anh không khỏi phóng tầm mắt về phía Chung Tình – cô lại giúp anh lần nữa.