Chung Tình im lặng.
Nam chủ này, lòng phòng bị quá nặng, không dễ nói chuyện.
Cũng may đối phó với đứa bé, cô cùng biết chút ít.
Đầu tiên dùng khí thế trấn áp hắn.
Vì thế Yến Việt thấy nữ nhân kỳ quái kia nhoẻn miệng cười.
Cô cũng không vội vã trả lời vấn đề của mình, mà bước chân nhẹ nhàng, Yến Việt có thể thấy dưới góc váy trắng bạc, đồng dạng là giày thêu hoa Mẫu đơn.
Chung Tình chậm rãi đi đến ghế dựa bên bàn, tùy ý ngồi xuống.
Mặc dù là động tác đơn giản, cô làm đều có hương vị nước chảy mây trôi.
Yến Việt cảm thấy nữ nhân này, trên người không có chỗ nào không hoàn mỹ, một chút đều không giống người thường.
Cũng đúng, cô ta vốn dĩ không phải người.
Chung Tình chậm rì rì ngồi xuống, cuối cùng ngẩng đầu lên, tầm mắt đánh giá Yến Việt từ đầu đến chân.
Dù cao cũng là tiểu hài tử, bị người khác dùng ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân, đặc biệt đố phương còn là nữ nhân xinh đẹp, cả người hắn đều không tự nhiên.
“ Ngươi đang nhìn cái gì?”
Trong lòng Chung Tình cười thầm, trong lòng nói, nhóc con xem ta trị được đệ hay không!
Cô cười khẽ một tiếng, giọng nói dịu dàng: “ Đệ gọi Yến Việt, Mẫu thân trước kia là chủ nhân Triều Hoàng Cung. Trước 5 tuổi, nhận sự dạy dỗ dành cho Trữ quân, không sai đi?”
Yến Việt biến sắc.
Đây là vết sẹo của hắn, bị người ta bóc ra nhìn, xé rách hung hăng cười nhạo.
Hắn mím môi không nói.
Giọng nói Chung Tình trở nên lương bạc: “ 5 năm được dạy dỗ cho Trữ quân, đệ cũng chỉ biết đến cách trả thù thấp kém này thôi sao?”
“ Tìm người giết Phụ hoàng, giết Quý phi, giết những người làm tổn thương đệ. Chuyện này, một tên lỗ mãng sống ở ngoài đường cũng đều làm được.”
“ Mặc dù ta giúp đệ làm những điều này, sau đó thì sao?”
Giọng nói cô đề cao, đánh mạnh vào trong lòng hắn: “ Sau đó các huynh đệ khác sẽ cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, vị trí tôn quý kia sẽ đổi người. Đệ đâu? Thái tử bị phế vĩnh viễn là cái đinh trong mắt mọi người. Đệ cảm thấy, lúc đó tình cảnh của mình tốt hơn hiện tại ư?”
“ Cái gọi là dạy dỗ Trữ quân, chính là dạy dỗ đệ trở nên ngu xuẩn vậy?”
Yến Việt há mồm, hắn muốn phản bác, lại không biết nói cái gì.
Không có ai dạy hắn làm thế nào mới tốt, hắn chỉ đơn thuần nghĩ không muốn buông tha những người đó thôi.
Chung Tình nhìn vẻ mặt chấn động mờ mịt của đứa bé, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Trên mặt vẫn mang theo ý cười đầy cao thâm khó đoán, dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “ Ta sẽ không giúp đệ giết người, Yến Việt.”
“Đệ ngẩng đầu lên.”
“ Ta có thể dạy dỗ đệ học, kinh, sử, tử tập, dạy dỗ đệ về nghiệp bá vương, dạy đệ bố binh bài trận, dạy dỗ đạo trị quốc, dạy dỗ đệ về lòng người......”
Lời nói cô mềm nhẹ, như là trận gió, chậm rãi, từng chút thấm vào trong lòng hắn.
“ Những cái đó, đều là vũ khí của đệ, Yến Việt, làm bản thân cường đại lên, đem những người từng tổn thương đệ dẫm nát dưới chân, chờ đệ có tất cảm lúc đó sẽ phát hiện kẻ thù của mình không chịu nổi một đòn.”