Editor: Kaori Hương - LQĐ
“Em lấy từ chỗ nào?” Tống Ý Nhiên tò mò đi lại gần.
Nhìn thấy lông mi dài của anh ta tưởng chừng như muốn chợt hiện ra trước mắt cô. Lâm Khả Tụng vội lùng lui nửa bước về phía sau, tránh thoát.
“Dù sao cũng không phải là bán thân hay bán thận, hợp pháp là được! Anh quản nhiều thế!”
Lâm Khả Tụng khoá trái cửa phòng ngủ, thay quần áo, đi đến phố đối diện ăn Ma Lạt Thang với Tống Ý Nhiên.
Tống Ý Nhiên không hỏi 1000 Đô-la lấy từ đâu, ngược lại vừa gắp một miếng củ cải khô vào chén vừa hỏi cô: “Em nói có lẽ em cũng đi Newyork Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cũng là đi du học sao?”
“Em đâu có tốt số như anh. Em đi giúp nhà hàng người Hoa của chú em một tay. Nếu như có thể góp đủ tiền, có lẽ sẽ suy tính học lên thạc sĩ.”
“Ồ, vậy thì cố gắng chọn học cùng trường với anh đi! Như vậy anh có thể bảo vệ em rồi!”
“Thôi đi, thật ra anh nghĩ là em học cùng chuyên ngành với anh, sau đó anh có thể sao chép bài tập của em chứ gì! Nhưng mà anh thật sự cảm thấy em nên đồng ý lời mời của chú em không?”
“Hiện tại sinh viên rất nhiều. Em muốn xinh đẹp cũng không xinh đẹp, muốn vóc người cũng không có vóc người, cũng không thể tự khen mình giỏi giang, nào có dễ để người khác nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của em? Nếu như có điều kiện, đi ra xem một chút về thế giới bên ngoài cũng là chuyện tốt, có lẽ sẽ làm thay đổi vận mệnh cuộc sống của em. Hơn nữa em tới đó giúp chú em một tay, là kiếm tiền, chứ không phải là tiêu tiền. Em còn trẻ, cảm thấy nơi đó không thích hợp với mình hoặc là không không đến nơi đến chốn vài thứ rồi trở về, cũng không muộn. Nói không chừng đến thời điểm đó, suy nghĩ của em cũng chín chắn hơn, cũng sẽ không đến ba ngày hai bữa công ty đã đuổi việc em, mà là em đuổi việc công ty rồi.”
Tống Ý Nhiên luôn dùng giọng điệu tuỳ ý nói chuyện quan trọng với người khác.
Nhưng là Lâm Khả Tụng biết, anh rất nghiêm túc.
Sau khi hai người ăn uống no nê, Lâm Khả Tụng đi ngân hàng đổi tấm chi phiếu kia.
Tống Ý Nhiên cảm thấy giá quy định rất thích hợp, để cho Lâm Khả Tụng lấy tiền vừa mới đổi ra, gửi vào trong thẻ.
Khi Lâm Khả Tụng bỏ thẻ vào trong túi tiền, Tống Ý Nhiên chợt giữ tay cô lại.
“Tay em sao thế?”
“À? Cái này à? Không có gì! Ngày hôm qua không cẩn thận ngã xuống, bàn tay chà nhằm đất bị rách da!”
Ngóm tay của Tống Ý Nhiên ấm áp, xuyên qua da thịt, cô có thể cảm nhận rõ ràng độ mạnh yếu của đối phương.
Máu không kiềm được kích động, giả vờ bình tình rút khỏi ngón tay của Tống Ý Nhiên.
“Em đúng là không cẩn thận.” Tống Ý Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Em như vậy, nếu thật sự đi giúp chú em một tay, cũng đừng làm rơi mâm rơi chén.”
“Vậy cũng tốt hơn cái người chưa rửa qua chén đĩa như anh.”
Vừa lúc đó, điện thoại của Lâm Khả Tung vang lên. Điện thoại di động của không có hiện lên tên người gọi.
“Điện thoại quấy rối sao.” Đầu của Tống Ý Nhiên sáp lại gần hỏi.
Một nửa cổ trắng nõn nằm ngay trước mắt Lâm Khả Tụng, cô theo bản năng nuốt nước miếng, đang muốn đẩy đầu đối phương ra, Tống Ý Nhiên lại nói: “Quả thật em có thể cúp, đây là số của Sở Đình.”
“Cái gì?” Lâm Khả Tụng hơi sửng sốt, “Nếu như là Sở Đình, nhất định em phải nhận.”
Hai tay Tống Ý Nhiên ôm vào nhau nhíu mày lại, “Em mà nhận thì phỏng chừng bịt lỗ tai đi.”
“Nếu như cô ấy chạy tới làm ầm ĩ nhà em, cả nhà em đều sẽ bịt hết lỗ tai.”
Lâm Khả Tụng nhận cuộc điện thoại, “Alo, tôi là Lâm Khả tụng, xin hỏi đầu dây là ai?”
“Ngay cả giọng nói của tôi cô cũng không nghe ra sao!”
Hừm, cơn tức vẫn còn lớn.
“A, Sở Đình à? Chuyện gì?”
“Bây giờ không phải là cô đang vô cùng vui vẻ ở chung một chỗ với Tống Ý Nhiên à ? Cái con hồ ly tinh này! Cô chọc tới Sở Đình tôi, nhà họ Sở chúng tôi chắc chắn sẽ không để cho cô sống tốt!”
“Đừng như vậy, cô yêu đương với anh ấy, lôi tôi vào làm cái gì? Thực sự là tôi ở chung một chỗ với Tống Ý Nhiên, chúng tôi vừa mới ăn Ma Lạt Thang !”
“Cô. . . . . . Cô. . . . . Lần trước còn nói với tôi, cô không có ý nghĩ gì khác với anh ấy! Cái con hồ ly tinh này! Cô. . . . . .”
“Chờ một chút, Sở Đình, bản thân cô sờ lại lương tâm mình mà hỏi xem, Lâm Khả Tụng tôi có vốn mà làm hồ ly tinh sao?”
Lâm Khả Tụng mở hình thức loa ngoài ra, Tống Ý Nhiên ở bên cạnh cười đến mắt cũng có thể chảy ra nước.
“. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy cô nói đi!”
“Sở Đình, với Tống Ý Nhiên mà nói, tôi chính là một thùng rác. Cô cho rằng mỗi lần anh ta mời tôi ăn cơm, đó chỉ là vì ăn cơm sao? Rõ ràng anh ta đang châm chọc tôi đó!”
“Châm chọc cái gì?”
“Châm chọc bạn gái của mình ra cửa luôn luôn diện đồ mất hai giờ, tới trễ cũng chưa bao giờ nói xin lỗi, rất thích mặc váy ngắn và giày cao gót. . . . . .”
“Váy ngắn và giày cao gót. . . . . . Là sao?”
“Cô là bạn gái của Tống Ý Nhiên, những thứ này cô cũng không biết ư? Nếu cô làm bạn gái anh ấy, nên ăn mặc bảo thủ chứ sao. Váy ít nhất phải đến đầu gối á! Nếu không bạn gái của anh ấy bị người khác nhìn thấy hết, chuyện như thế một người đàn ông như anh ấy sao có thể chịu được trong lòng?”
“Cô nói láo! Ý Nhiên không phải loại người truyền thống như vậy!”
“Chuyện này có quan hệ gì với truyền thống. Cô đi hỏi một người đàn ông bên cạnh cô, có người nào trong bọn họ thích vợ mình cùng con gái mặc váy áo cực ngắn sáng chói ở bên ngoài đây? Người phụ nữ khác nhìn thì đẹp mắt, người phụ nữ của mình sao có thể vui mừng cho được? Còn có giày cao gót. . . . . . Cô cũng không biết chứ, lúc anh ấy học năm đầu cao trung thì có bạn gái đầu tiên, đối phương tuổi lớn hơn anh ấy, cả ngày đi một đôi giày cao gót. Ngày Tống Ý Nhiên thi lên đại học thì chia tay với cô ta, cô ta hung hăng dùng giày cao gót giẫm ở trên bàn chân Tống Ý Nhiên. Ặc —— bây giờ tôi nhớ lại cũng cảm thấy đau! Cô vẫn luôn đi giày cao gót trước mắt anh ấy, đây không phải là cố tình vạch trần tâm lý ám anh của anh ấy sao?”
Lâm Khả Tụng nói dối quá xuôi dòng, ngay cả chính cô cũng không tin đó là giả.
Mà Tống Ý Nhiên vẫn rất hứng thú nhìn Lâm Khả Tụng, trong đôi mắt hình như muốn nói: Anh xem em có thể nói dối đến trình độ nào.
“Thế nhưng anh ấy chưa bao giờ nói qua. . . . . .”
“Cô chắc chắn anh ấy chưa nói qua? Hay là nói xong nhưng cô vẫn không để trong lòng? Giả sử như cô đến trễ, anh ấy có thể cười nói với cô không sao, lần sau sớm một chút là được rồi. Sau đó cô tự động cho anh ấy là không thèm để ý?”
“. . . . . . Là như vậy à. . . . . .”
Khí thế của Sở Đình rõ ràng yếu đi, thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình.
“Đương nhiên là như vậy. Nếu không gia thế của cô tốt hơn tôi, nhan sắc xinh đẹp hơn tôi, biết cũng nhiều hơn tôi, đầu óc của anh ấy cũng không phải cái hố, làm sao có thể sẽ thích tôi?”
Đúng vậy nhỉ. . . . . . Nếu như đầu óc anh ấy không phải cái hố, làm sao có thể sẽ thích tôi. . . . . .
Cho nên vẫn nên làm anh em là được rồi.
“Vậy tôi nên làm cái gì đây? Tôi nên nói lời xin lỗi với anh ấy sao? Cô nói với anh ấy giùm tôi đi, về sau tôi sẽ không đến trễ nữa, sẽ không mặc váy ngắn nữa. . . . . . Cũng sẽ không đi giày cao gót nữa! Tôi có khuyết điểm nào, chỉ cần anh muốn thay đổi, tôi cũng sẽ sửa lại, có được hay không?”
Lâm Khả Tụng sợ nhất là phụ nữ như vậy.
“Sở Đình, trong mắt của tôi cô không có khuyết điểm gì lớn, chỉ là lòng tự ái của cái tên Tống Ý Nhiên này quá mạnh mẽ mà thôi. Hôm nay cô nguyện ý thay đổi vì cô, ngày mai anh ta sẽ được voi đòi tiên yêu cầu nhiêu hơn. Lúc anh ta đòi chia tay bạn gái trước kia, cô biết cô ta nói gì không?”
“Nói gì?” Sở Đình đã bị Lâm Khả Tụng nắm mũi dẫn đi.
“Cô ta nói, thích Tống Ý Nhiên giống như đái dầm.”
“À?” Sở Đình cảm thấy như mình nghe lầm.
Tống Ý Nhiên vươn tay ra bóp mặt của Lâm Khả Tụng, lại bị cô nàng tránh khỏi.
“Ấm trong chốc lát, mỗi lần bị lạnh đến chết.”
Lâm Khả Tụng hung hăng trừng mắt về phía Tống Ý Nhiên, Tống Ý Nhiên lại da mặt dày giơ ngón cái về phía cô, giống như rất hài lòng về tổng kết này của cô.
“Cho nên Sở Đình, nếu như cô thật sự thích anh ta như vậy, cảm thấy vô luận bị anh ta nói như thể nào cũng chịu được, cô cũng không ngại đi Newyork cùng anh ấy, cùng nhau đi học, bỏ xuống lòng tự tôn quấn quanh anh ta, không để cho người phụ nữ khác đến gần anh ấy. Nếu như vậy, đến cuối cùng anh ấy sẽ chọn cô.”
Đây là lời nói thật lòng của Lâm Khả Tụng.
Mà cô cũng thật lòng cảm thấy như vậy, trên thế giới này nhất định sẽ có một cô gái như vậy, dù là bị người khác khi dễ bị người khác nói không đáng giá, cũng nguyện ý ở bên cạnh cái tên Tống Ý Nhiên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa này.
Cúp điện thoại, Lâm Khả Tụng thở ra một hơi .
Tống Ý Nhiên lại nâng tay lên vỗ, lại sáp đầu lại gần: “Này, anh nói, cái gì gọi là ‘thích Tống Ý Nhiên giống như đái dầm, ấm trong chóc lát, mỗi lần bị lạnh đến chết’?”
Bờ môi của anh rất đẹp, trong lúc khép mở có một loạt hấp dẫn đặc biệt.
Lâm Khả Tụng dùng di động gõ trên đầu anh một cái, cảnh cáo nói: “Lần sau bất kể anh muốn bỏ rơi cô gái nào, còn dám lấy em làm bia đỡ đạn, em sẽ nhấn mặt anh vào trong bồn cầu!”
“Ồ, tại sao là bồn cầu?”
“Không phải anh luôn nói thiếu gia họ Tống anh hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở bồn cầu cũng sửa chữa sao!”
Trong lòng Lâm Khả Tụng trống rỗng.
Cô cảm thấy, chỉ cần mình không bao giờ trắng trợn nhắc đến, thì sẽ không bao giờ trở thành Sở Đình.
Tống Ý Nhiên nhấc cánh tay lên, vuốt đầu Lâm Khả Tụng: “Này, anh nói thật, đi Newyork cùng anh đi. Anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
“Cái gì mà gọi là đi Newyork chung với anh hả? Hai chúng ta có thể như nhau sao? Anh là đi học, em là đi làm! Còn cái gì mà anh sẽ chiếu cố em thật tốt! Em nói cho anh biết, về sau để giấy ăn trong túi tiền của mình!”
“Không sao! Không sao! Trăm sông đổ về một biển!”
“Về cái đầu anh á!”
Lâm Khả Tụng về đến nhà hết sức cẩn thận suy nghĩ nghiêm túc về việc này. Cái gì mà nàng làm quản lý quán rượu chuyện nghiệp, đúng là công việc khó tìm. Hiện tại khách sạn, nhà hàng, trong phòng ăn cần rửa chén bát đĩa còn hơn cái gọi là quản lý quán rượu chuyên nghiệp. Đã như vậy, thật đúng là không bằng cô đi Newyork lau cái mâm. Có lẽ sẽ rất vất vả, có lẽ không tốt đẹp giống như mình tưởng tượng. Nhưng nếu quả thật giống như Tống Ý Nhiên đã nói, mình làm việc ở trong nhà hàng có thể kiếm thêm tiền đi học, không phải là một việc không tốt. Nếu như thế giới bên ngoài tàn khốc hơn so với tưởng tưởng của mình, đầu cô máu chảy trở về nước, có lẽ cũng sẽ không tâm khí cao ngạo như bây giờ, ngược lại có thể an phận mà làm việc.
Vì vậy cô đồng ý sắp xếp của bố mẹ, quyết định đi Newyork giúp nhà hàng của chú một tay.
Biết mình phải đi nơi nào hơn nữa sau này muốn làm gì, cuộc sống của Lâm Khả Tụng trở thành có mục tiêu.
Cô bắt đầu học Anh ngữ dựa vào phim, tận lực để cho phát âm của mình trở nên mượt mà.
Cô tìm kiếm các trang web, tìm kiếm sinh hoạt hằng ngày ở Newyork, chuẩn bị các đồ vật sinh hoạt cần thiết.
Ngược lại cái người Tống Ý Nhiên này, trình độ đáng đánh đòn càng nghiêm trọng hơn.