Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 15: Chương 15: Chương 14: Món canh địa ngục




Editor: tu tai

Các giám khảo nhìn món canh này, cúi thấp xuống ngửi một cái, hình như vẫn còn đang phân biệt xem trong canh dùng những nguyên liệu gì.

Chủ biên tạp chí “Nhà ẩm thực” Winston là giám khảo trẻ tuổi nhất trong ba giám khảo.

Bề ngoài của anh nhìn qua rất ôn hòa, sóng mũi cao, đôi con ngươi màu lam thâm thúy, lúc mỉm cười với Lâm Khả Tụng cũng rất có phong độ.

Winston cầm giấy báo danh của Lâm Khả Tụng lên liếc mắt nhìn một cái nói: “Cô đến từ Trung Quốc?”

“Éc. . . . . . Đúng vậy. . . . . .”

“Đừng khẩn trương, chúng tôi đều không phải là người xấu, chẳng qua có chút nghiêm túc quá đáng đối với thức ăn mà thôi.” Winston dùng cái muỗng khuấy nhẹ món canh của Lâm Khả Tụng, “Giới thiệu một chút về món canh cô làm đi.”

Lâm Khả Tụng ho nhẹ một tiếng nói: “Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, cho nên tôi muốn mời bạn của tôi dùng tiếng Anh giải thích cho ba vị giám khảo.”

Winston gật đầu một cái, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Ý Nhiên.

Tống Ý Nhiên giải thích một cách lưu loát bằng tiếng Anh: “Món canh này tên là súp đỏ, là do một dân tộc thiểu số của Trung Quốc chúng tôi dùng trái cà chua cùng trứng gà thêm vào mấy chục loại hương liệu nấu chín mà thành. Nó cũng không phải chỉ đơn giản là nấu chín mà thôi, mà còn cần thêm vào những loại hương liệu khác nhau vào những thời điểm khác nhau, một khi thứ tự thêm vào nguyên liệu không đúng, sẽ biến vị. Loại canh này, chỉ có vào thời điểm gia đình có con gái lấy chồng, người mẹ mới có thể nấu. Cho nên có thể nói, cả đời mỗi cô gái chỉ có thể uống món canh này một lần. Bởi vì văn hóa của những dân tộc thiểu số này suy tàn, nên món canh này cũng dần dần thất truyền. Mà bạn của tôi lại đúng là người của dân tộc thiểu số này, món canh này cũng được truyền từ bà ngoại của cô ấy đến mẹ cô ấy rồi truyền tới cô ấy.”

Đây thật là đồng đội tốt! Nói đến đoạn này, mặt không biến sắc tim không đập!

Tống Ý Nhiên không nên đi học tài chính gì đó, đích thực một tinh anh của giới quảng cáo! Thế giới quảng cáo thiếu mất một anh tài như anh, là tổn thất đến cỡ nào!

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả giám khảo đều tràn đầy hứng thú với món canh trước mặt. Chủ tịch hiệp hội Mỹ Thực Davy thậm chí còn làm động tác khẽ liếm môi một cái.

Ăn đi ăn đi ăn đi! Bảo đảm cho các người thể nghiệm không tầm thường!

“Vậy hãy để cho chúng tôi nếm thử món súp đỏ này đi.”

Ban giám khảo múc canh, chậm rãi đưa vào trong miệng, một dáng vẻ chuẩn bị thưởng thức mỹ vị thế gian.

Đầu tiên là nhà giám định thức ăn Luke bỗng phun một ngụm ra ngoài.

“Đây là cái đồ quỷ gì vậy! Cô muốn hủy diệt đầu lưỡi của tôi sao!”

May là Tống Ý Nhiên đã sớm chuẩn bị, đứng hẳn sang một bên, nếu không thì anh không thể không trúng chiêu.

Mà chủ tịch hiệp hội mỹ thực Davy thì cúi đầu xuống liều mạng ho khan, gương mặt cũng đỏ lên.

“Oh my God! Đây quả thực là một tai họa! Cho tôi nước - mau cho tôi nước!”

Ngược lại, Winston chậm rãi nuốt ngụm canh xuống, không nhanh không chậm bưng chén nước lên, uống một hớp.

“Mùi và vị cô cùng đặc biệt. Tôi có thể tưởng tượng ra tại sao người mẹ lại muốn cho con gái uống loại canh này trước khi về nhà chồng. Nếu như ngay cả loại canh này cũng có thể nuốt xuống được, thì trong cuộc sống hôn nhân còn có cái gì không thể chịu được chứ?”

Uống hết một ly nước, chủ tịch hiệp hội mỹ thực Davy thở ra một hơi: “Chỉ mong các cô gái ở nơi đó của các người cả đời chỉ phải gả ra ngoài một lần!”

Luke dùng giọng nói hết sức nghiêm nghị thậm chí gần như gầm thét đối với Lâm Khả tụng nói: “Cô có biết món súp đỏ này là món đứng đầu trong tất cả đồ ăn mà tôi đã ăn ba năm qua sao? - Món khó ăn nhất!”

Winston lấy khăn ăn lau miệng, nói ra kết luận cuối cùng: “Lâm tiểu thư, món súp đỏ này không hề có kỹ năng nấu nướng gì có thể nói, chỉ là cho loạn nguyên liệu vào hầm cùng nhau. Thức ăn ngon là khiến người ta cảm thấy vui thích, nhưng canh của cô lại khiến người ta cảm giác như ở địa ngục. Tôi thực sự ky vọng, cõi đời này ngoại trừ bà người chúng tôi ra sẽ không còn có người thứ tư ăn được loại thức ăn này nữa.”

Lâm Khả Tụng thầm nói trong lòng, cô có muốn làm thêm một phần nữa cũng không có khả năng. Bởi vì cô hoàn toàn không nhớ rõ cũng không biết mình cho những gia vị nào vào.

“Hẹn gặp lại.” Winston làm một thế tay “Mời rời đi “ .

Lâm Khả Tụng cùng Tống Ý Nhiên sảng khoái rời khỏi hội trường thi đấu, cô còn lo lắng nếu mình không đi nhanh, ban giám khảo bất chợt đột phát ý tưởng gọi cô lại uống ba chén canh này vào!

Mới vừa đi ra khỏi cửa, Lâm Khả Tụng liền cười đến vỡ bụng.

“Này, anh thấy chưa? Anh thấy rõ nét mặt của cái ông Davy đó sao? Em rất sợ ông ta bị cao huyết áp!”

Tống Ý Nhiên đút tay vào túi, nhìn cô ôm bụng cười, “Không phải em nói là không muốn chơi sao? Anh thấy em còn chơi rất nhập vai đâu. Lúc Winston nói em, vẻ mặt em như muốn khóc đến nơi.”

“Đó là em đang nén cười có được không!”

“Bây giờ em không cảm thấy so với những thí sinh khác thì mình không đủ nghiêm túc sao?” Tống Ý Nhiên hỏi.

“Không cảm thấy.” Lâm Khả Tụng lắc đầu một cái.

“A, tại sao?”

“Ăn gì đó phải là một chuyện rất đơn giản. Bọn họ lại luôn mang tâm tình phán xét đi ăn món ăn mà người khác tỉ mỉ làm ra được, điều này sao không phải là một sự thiếu tôn trọng chứ? Ăn món canh địa ngục của em rồi, không biết bọn họ còn có thể ăn ra được mùi vị nào khác nữa hay không?”

Tống Ý Nhiên cười khẽ một tiếng, túm lấy cổ áo Lâm Khả Tụng kéo đi.

Qua hôm nay, Lâm Khả Tụng sẽ phải bắt đầu làm việc ở nhà hàng Lâm Ký của chú rồi.

Trước kia, Lâm Khả Tụng đã nghe nói qua mở nhà hàng ăn là rất cực khổ. Rõ ràng buổi trưa khoảng mười một giờ mới có thể bắt đầu buôn bán, nhưng phía sau nhà hàng đã bắt đầu bận rộn từ 4,5 giờ sáng rồi.

Cũng may, chú cũng không định để Lâm Khả Tụng giúp đỡ ở bộ phận hậy trù, mà muốn cô học tập công việc thu ngân. Vốn dĩ thu ngân có hai người luân phiên.

Một người làm từ đầu tuần đến thứ sáu, một người khác là sinh viên làm cuối tuần vừa đúng là em họ của tiểu Tuyết. Bác gái vốn phụ trách công việc từ thứ hai đến thứ sáu bởi vì con gái mang thai cho nên phải nghỉ việc một thời gian, Lâm Khả Tụng thay thế vào chỗ của bác ấy.

Nhìn qua có vẻ như thu ngân chỉ là đặt tiền vào trong thùng, còn máy tính sẽ tự động tính toán khách hết bao nhiêu tiền, trên lý thuyết thì rất đơn giản, nhưng làm việc thực tế cũng luống cuống tay chân.

May mắn là quầy thu ngân trong nhà hàng so ra vẫn kém quầy thu ngân của ngân hàng, nếu không cùng một nghiệp vụ giống nhau, Lâm Khả Tụng có thể tưởng tượng chỉ một lát cô cũng choáng váng.

Vì vậy, Lâm Khả Tụng đang giãy giụa giữa hệ thống thu ngân cũng tiền mặt ở nhà hàng “Hoài cựu bản”, hoàn thành ngày làm việc đầu tiên.

Cô rất buồn ngủ, đầu váng mắt hoa, cảm giác giống như trong vòng một ngày đã tham gia ba lượt thi tốt nghiệp trung học.

Vội vã tắm rửa sạch sẽ, Lâm Khả Tụng nằm sấp vào giữa giường, vừa muốn nhấc chăn lên thì có tiếng gõ cửa truyền đến.

“Thúc thúc?” Lâm Khả Tụng dụi dụi con mắt, không phải là cô thu tiền đã xảy ra lỗi gì đó chứ?

“Là tôi. . . . . . Claire.”

Lâm Khả Tụng bỗng dưng nhớ tới vừa rồi cô dùng xong phòng vệ sinh còn quên chưa dọn dẹp tóc rụng, Lâm Tiểu Tuyết sẽ không tức giận chứ?

Cô mau chóng đi dép vào ra mở cửa.

“Tiểu Tuyết, em muốn dùng phòng vệ sinh, chị dọn dẹp tóc rụng một chút.”

“À. Cái đó. . . . . . Cuối tuần này em và bạn học muốn tổ chức một bữa tiệc nướng. Chị có thể đưa bạn đến.”

Lâm Khả Tụng ngẩn người. Từ lúc cô đến đây tới bây giờ, em họ vẫn luôn đối với cô tương đối lạnh nhạt, làm sao bỗng nhiên lại nghĩ đến việc mời cô tham gia tiệc nướng chứ?

Nếu như ở trong nước, đầu óc Lâm Khả Tụng sẽ xoay chuyển tương đối nhanh, nhưng đối mặt Lâm Tiểu Tuyết, cô vẫn là phản ứng ba giây. Lâm Tiểu Tuyết trọng điểm không ở trên người chị họ là cô, mà là “bạn” của chị họ.

Trong lòng Lâm Khả Tụng thở dài một cái. Này hơn phân nửa là vì Tống Ý Nhiên rồi. Quả nhiên có một vẻ ngoài tốt đẹp là không giống với, xe gặp xe chở hoa thấy hoa nở, Lâm Tiểu Tuyết thấy anh cũng khác hẳn.

Mặc dù là thần nữ có lòng, nhưng Tương Vương thì không. Dù thế nào đi nữa Lâm Tiểu Tuyết cũng là người nhà của cô, cô không thể để Tống Ý Nhiên gieo họa đến em ấy được.

“Chủ nhật sao? Chủ nhật chị cũng phải làm thu ngân trong nhà hàng rồi.”

“Chị có thể đến sau khi kết thúc công việc.” Trong đôi mắt của Lâm Tiểu Tuyết mang theo hi vọng.

Mà Lâm Khả Tụng cố ý lộ ra biểu tình khổ sở nói: “Tiểu Tuyết, chờ chị hết ca, cũng mười một giờ đêm rồi. Trễ như vậy, tiệc nướng của em cũng gần như đã kết thúc rồi?”

“Tùy chị vậy!” Nói xong, Lâm Tiểu Tuyết liền đóng cửa vào phòng. Cô tức giận, nhưng lý do của Lâm Khả Tụng rất hợp lý, cô không thể xoi mói được gì.

Lâm Khả Tụng khẽ thở ra một hơi .

Một tuần sau, Lâm Khả Tụng nhanh chóng thích ứng với công việc thu ngân, cho dù là trong giờ cao điểm cũng có thể làm được vội mà không loạn.

Thỉnh thoảng những lúc hậu trù bận tối mày tối mặt, Lâm Khả Tụng cũng sẽ đi giúp một tay, chẳng qua cô không giúp còn may, vừa giúp đỡ liền hoàn toàn bị xem như đàn ông mà sai sử.

“Khả Tụng! ! Giúp tôi một tay khiêng mấy bao gạo này vào!”

“Khả Tụng, cô mau đến xem giúp sao bóng đèn này lại không sáng ?”

“Khả Tụng, bồn rửa rau bị tắc, mau tới thông giúp!”

Lâm Tiểu Tuyết đeo túi xách đi ra, nhìn dáng vẻ đầm đìa mồ hôi của cô không khỏi giật giật khóe miệng.

“Ba em mời chị tới không phải để trông coi những người này và làm thu ngân sao? Sao chị lại để bọn họ sai bảo như vậy?”

Lâm Khả Tụng ngẩn người, Lâm Tiểu Tuyết đã đeo túi xách đi qua người cô.

Nhưng nếu như cô thật sự chỉ ngồi trên quầy thu ngân, nhìn những người khác bận rộn, thì bản thân cô cũng thấy áy náy.

Nhưng không yên tâm hơn chính là cái kẻ điên Tống Ý Nhiên kia.

Xế chiều hàng ngày, chỉ cần không có khóa, đúng bốn giờ rưỡi anh ta sẽ ngồi vào trong phòng ăn.

“Lâm Khả Tụng, rót cho anh ly nước.” Còn đặc biệt thể hiện khí khái của thiếu gia dùng ngón tay gõ cái bàn.

“Anh không thấy em là nhân viên thu ngân sao?”

“Em không nhìn thấy chỉ có mình em nhàn rỗi thôi sao?”

“. . . . . .”

Bình thường anh cũng chỉ gọi một vài món thanh đạm. Mặc dù người này rất nhiều tiền, nhưng cũng không có thói xấu lãng phí, bình thường đều là ăn bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu. Đợi đến hơn bảy giờ, thời điểm phòng ăn đạt tới lượng khách cao nhất, Lâm Khả Tụng sẽ cố ý đi tới gõ gõ bàn của anh: “Này, hãy dọn ra một bàn trống đi!”

“Anh vẫn chưa ăn xong.”

Người này cố ý để lại một hớp cháo, dùng máy tính bảng xài chùa wifi của nhà hàng.

Kỳ quái nhất chính là, mỗi lần anh chỉ tiêu phí khoảng năm Đô-la mà chiếm đoạt một cái bàn, nhưng bất kể là nhân viên nhà hàng hay là chú cũng không hề có ý muốn đuổi anh đi, thậm chí chú lại còn cảm ơn anh, về sau anh tới phòng ăn ăn cái gì đều miễn phí.

“Tại sao vậy?” Lâm Khả Tụng hoàn toàn khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.