Sau khi Giang Thiên Phàm hoàn toàn quen thuộc bố cục của nơi này, Irri ti nghiêng người sang nói với Lâm Khả Tụng: “Mời cô thu xếp quần áo của Giang tiên sinh vào trong tủ treo quần áo, treo vào trên giá treo. Tôi và Giang tiên sinh phải đi Washington xem cửa hàng mới mở một chút, không biết sẽ trở về lúc nào. Nếu như cô muốn đi tham quan Nhà Trắng gì đó thì cứ tự nhiên.”
Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, nghĩ thầm mặc dù ý của Meire là để cô chăm sóc Giang Thiên Phàm, nhưng mà tại sao thái độ của Irri ti lại làm cho cô cảm thấy vi diệu như vậy?
Mà Giang Thiên Phàm luôn đưa lưng về phía cô.
Sống lưng cao ngất, tây trang cẩn thận tỉ mỉ, anh cầm gậy dò đường, đi về phía cửa.
Lâm Khả Tụng chợt có một loại ảo giác, bóng lưng Giang Thiên Phàm rạch ra thế giới giữa hai người.
Irri ti kéo cánh tay Giang Thiên Phàm, hai người cùng nhau rời đi.
Hơi thở lành lạnh trong phòng rốt cuộc tản đi, Lâm Khả Tụng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô mở valy hành lý của Giang Thiên Phàm ra, theo lời của Irri ti, sắp xếp tây trang và áo khoác của anh vào trong tủ treo quần áo phòng ngủ.
Những chiếc áo khoác này không màu đen thì cũng là màu xanh dương, kiểu dáng cũng rất gọn gàng đơn giản. Lâm Khả Tụng có thể tưởng tượng, nếu như người đàn ông bình thường mặc vào chiếc áo khoác này, nhất định lão luyện cứng nhắc.
Nhưng mà Giang Thiên Phàm không giống, màu đen làm anh có vẻ càng có chiều sâu hơn.
Sắp xếp quần áo, Lâm Khả Tụng xác định mình không làm sai thứ tự, cô quyết định đã đến Washington rồi, sẽ phải chơi cho vui vẻ. Cho dù là làm một khách du lịch đi tham quan.
Cũng may là buổi tối một ngày trước, Lâm Khả Tụng đã nghiên cứu ở trên trang web xong rồi.
Cô rời khách sạn, bởi vì không có hẹn trước, cho nên không thể vào bên trong Nhà Trắng, chỉ có thể chụp hình ở bên ngoài Nhà Trắng.
Mới vừa dùng di động tự chụp hai tấm, phát hiện chỉ có phần đầu của mình, bối cảnh sau lưng một chút cũng không chụp được, Lâm Khả Tụng tìm một người đi đường, rốt cuộc chụp được hai tấm hình. Sau khi rời khỏi Nhà Trắng, Lâm Khả Tụng đi quốc hội một chuyến. Nơi này ngược lại có nhiều người hơn Nhà Trắng.
Đi mệt rồi, cô đi vào trong quán cafe ở bên đường uống trà chiều.
Đều là bánh quế và trà Bá Tước* nhưng Lâm Khả Tụng lại nhíu lông mày.
(*Trà “Earl Grey” - Trà Bá tước Anh Quốc là loại trà được tiêu thụ nhiều thứ 2 trên thế giới và là một trong các loại trà phổ biến, nổi tiếng nhất ở phương Tây. Loại trà này được đặt theo tên của Earl Grey đệ nhị, thủ tướng Anh Quốc trong thập niên 1830.)
Bánh quế quá ngọt, giống như ăn một ngụm lớn đường cát. Bởi vì bên ngoài không bôi mật, sau khi nướng vỏ ngoài không đủ giòn xốp, bên trong cũng không mềm mại.
Về phần trà sữa Bá Tước thì càng làm người ta thất vọng. Vị sữa và hương trà hoàn toàn không hòa vào nhau, sử dụng vị lá trà quá xông, hoàn toàn không có cảm giác trơn mềm như trà Bá Tước lần trước.
. . . . . . Đợi chút, cô đang kén chọn sao?
Cái này nếu vào lúc trước, cô đâu có suy nghĩ bên ngoài bánh quế có bôi mật rồi nướng? Rốt cuộc chất lượng lá trà sữa Bá Tước thì đâu có liên quan gì chứ, đau khổ quá!
Ai da! Xong rồi xong rồi! Cô đây là đi theo bên người Giang Thiên Phàm quá lâu, lây bệnh “chứng hệ thống lại chủ nghĩa hoàn mỹ” của anh rồi!
Sau này còn có thể vui vẻ thoải mái ăn không đây!
Trong lúc vô tình, bầu trời chậm rãi tối lại.
Lâm Khả Tụng ý thức được, đây hơn phân nửa là trời muốn mưa.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thời gian vẫn còn sớm. Lâm Khả Tụng trả tiền, lấy tay che đầu, chạy đi cửa hàng tổng hợp to lớn ở đối diện quán cafe.
Lâm Khả Tụng mất hết hứng thú đi dạo, nhân viên bán hàng đều rất tao nhã lễ độ, nhưng mà cô cũng không có suy nghĩ mua bất cứ thứ gì.
Cũng không phải bởi vì cô cảm thấy vật phẩm nơi này quá đắt, mà bởi vì kiểu dáng và kích cỡ hoàn toàn không thích hợp.
Cô có khung xương nhỏ, vóc người theo như cách nói của Tống Ý Nhiên, che kín mặt, mặc kệ nhìn từ phía trước, phía sau, bên trái, bên phải, đều nhìn không ra là một phụ nữ. Cho nên quần áo giày ở nơi này thích hợp với Lâm Tiểu Tuyết một cô gái xinh đẹp hấp dẫn.
Mà lúc này, ở trong một nhà hàng Trung cao cấp, Giang Thiên Phàm và Irri ti ngồi đối diện nhau, bọn họ dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ bị mưa dội vào giống như hình ảnh trong phim.
Giang Thiên Phàm gắp một ít măng tây trong đĩa lên, đưa vào môi động tác rõ ràng không có bất kỳ dư thừa nào, lại có vẻ khiêm tốn mà nội liễm, tự có một loại thần bí tao nhã dọc theo tầm mắt lặng lẽ lan tràn. Hơn nữa ngón tay của anh vốn dài, tư thế nâng đũa câu nệ thiếu đi tác phong tao nhã.
Khi anh nuốt xuống thức ăn thì đường cong giữa cổ phập phồng, làm cho người mộng tưởng, đặc biệt hấp dẫn.
Irri ti nhìn anh, kéo ra nụ cười: “Thật may mắn con mắt của anh không nhìn thấy.”
Cô và Giang Thiên Phàm khác nhau, bởi vì không am hiểu sử dụng đũa, cho nên dùng dao nĩa.
“Tôi không biết đây là một chuyện đáng để ăn mừng.”
Giọng nói của Giang Thiên Phàm, giống như hòa tan nước tuyết, ung dung phiêu bạt dọc theo dãy núi, lại vẫn lạnh buốt như băng.
“Như vậy, kiểu say sưa nhìn thẳng người của anh cũng sẽ không cảm thấy lúng túng.”
Giang Thiên Phàm không trả lời Irri ti, mà chậm rãi nghiêng đầu, khẽ rũ tầm mắt xuống.
Sau mười mấy giây yên tĩnh, Irri ti cười khẽ một tiếng: “Lần trước tôi và anh gặp nhau lúc trời mưa, anh cũng mang vẻ mặt này. Anh có thể nghe được cái gì từ trong tiếng mưa ư?”
“Không có gì.” Giang Thiên Phàm cúi đầu lần nữa, cắt xuống một phần nhỏ cá pecca*, “Hiện tại mấy giờ rồi?”
(*Cá pecca: là một loại cá được tìm thấy ở châu Âu và châu Á, trong một số khu vực được gọi là cá pecca Anh hoặc pecca vây đỏ)
“Bốn giờ rưỡi chiều, sao vậy?”
“Trận mưa này hẳn sẽ kéo dài thật lâu.”
“Cho nên chúng ta không vội rời đi, có thể từ từ thưởng thức.”
Giang Thiên Phàm chỉ dùng một miếng món ăn trước mặt, anh đã đặt đũa đặt ở trên kệ cẩm thạch trắng.
“Sao vậy? Món súp măng tây này không ngon sao?”
“Trong thức ăn Trung Quốc, trong súp thường dùng một loại gia vị. Dưới tình huống bình thường, sử dụng thịt nạc, gà cùng với chân giò hun khói để nấu nước súp.”
“Vậy nước súp này có vấn đề gì? Tôi cảm thấy rất ngon.”
“Là tỷ lệ chân giò hun khói trong súp hơi nhiều. Bản thân măng tây đã có mùi vị thanh hòa với rau dưa, phân lượng chân giò hun khói hơn nhiều, sẽ phá hỏng thứ mùi vị này.”
Irri ti lộ ra vẻ mặt suy tính, lại ăn một hớp, ngay sau đó gật đầu một cái: “Đúng là như vậy.”
Lúc này Giang Thiên Phàm chậm rãi đứng dậy: “Đi thôi, tôi muốn trở về khách sạn.”
“Sao vậy?”
“Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Irri ti cau mày lại, “Vậy thì anh đang lo lắng Lâm Khả Tụng có thật sự đi tham quan Nhà Trắng hay không, phải không?”
“Cô ấy đi tham quan Nhà Trắng và lo lắng của tôi thì có loggic liên quan gì sao?” Giọng nói của Giang Thiên Phàm lành lạnh, ngay cả vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
“Bởi vì trời mưa, anh lo lắng cô ấy bị ướt. Bởi vì nơi này không phải Newyork, anh lo lắng cô ấy lạc đường. Cho dù cô ấy không đi ra ngoài đi dạo mà yên tĩnh đợi ở trong phòng, hiện tại cũng sắp đến bữa tối rồi, anh hi vọng người ngồi đối diện ở bàn ăn là cô ấy.”
Irri ti ngồi ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn Giang Thiên Phàm.
“Tôi muốn về khách sạn, không phải đi tìm cô ấy.” Giang Thiên Phàm khẽ dừng lại bước chân, “ Mặc khác, Irri ti, suy đoán tâm tình của người khác, cô chưa chắc thật sự am hiểu. Nhưng mà nghe hiểu tâm tình của người khác, tôi lại rất am hiểu.”
“Vậy sao? Anh nghe được sùng bái và ngưỡng mộ của Lâm Khả Tụng với anh rồi ư?”
“Không phải vậy. Tôi nghe hiểu cô bất mãn và khinh thường Khả Tụng. Cô cảm thấy cô ấy là một người hoàn toàn không hiểu nấu nướng thậm chí không có chút nào thưởng thức với cửa nghệ thuật này. Cô bởi vì cô ấy hoàn toàn không đáng để tôi hao tổn tâm tư, cũng không thể trổ hết tài năng ở lĩnh vực này. Cô càng thêm không cho rằng, tôi thật sự xem cô ấy là đệ tử mà dạy dỗ.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Irri ti cười khẽ một tiếng: “Đến hiện tại, cô ấy học được cái gì rồi? Tôi thừa nhận rằng cá hồi, thịt bò bít tết cô ấy đều cắt rất tốt, nhưng vậy thì sao? Thời gian cô ấy ở bên cạnh anh, nếu như đổi thành một người đầu bếp bất kỳ trong khu bếp của chúng ta, lấy được chỉ điểm của anh, cũng sớm đột nhiên tăng mạnh rồi.”
“Cô nói kỹ thuật cắt nhỏ cá hồi và thịt bò bít tết ư, Bội Phách học một tuần nhưng Khả Tụng chỉ cần một ngày.”
“Được rồi, coi như cô ấy thật sự có thiên phú như vậy, sao anh có thể nắm chắc chỉ trong ba tháng là có thể để cô ấy thắng đến cuối cùng trong trận đấu?”
“Tôi chưa bao giờ nói qua muốn cô ấy thắng.” Giọng nói của Giang Thiên Phàm lạnh nhạt như mặt nước phẳng lặng.
Nhưng ngược lại ở trước mặt Irri ti anh lại có vẻ hết sức nôn nóng.
“Như vậy anh để cô ấy ở bên cạnh mình là có ý gì?”
“Một người, muốn có tư cách ở trong một lĩnh vực nào đó, điểm đầu tiên là phải tiếp nhận nó, hơn nữa yêu nó. Đây là một khởi điểm quan trọng.”
Irri ti ngây ngẩn cả người.
Chậm rãi, trên mặt của cô lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: “Cho nên. . . . . . Anh thật sự định nhận cô ấy là học trò của anh?”
“Tôi thấy được cô ấy có vị giác hoàn mỹ nhất.”
Nói xong, Giang Thiên Phàm liền nhẹ nhàng gõ gậy dò đường, đi về phía cửa.
Trong nháy mắt cửa mở ra, mưa bụi theo gió bay tới, hòa cùng một thể với mùi hương trong lành, giống như trời đất cũng rộng lớn hơn.
Khi Giang Thiên Phàm trở lại bên trong phòng khách sạn, tất cả rất an tĩnh.
Anh mở tủ treo quần áo ra, chậm rãi đưa bàn tay dài tới, đầu ngón tay chạm lên quần áo bên trong.
Irri ti đi tới bên cạnh anh, nhìn một chút nói: “Cô ấy không có sắp xếp sai quần áo. Là thứ tự trước sau như một của anh.”
“Cám ơn.” Giang Thiên Phàm nói xong thì ngồi trở lại trên ghế sofa.
“Cần tôi đọc tin tức cho anh không?” Irri ti hỏi.
“Không cần. Ngày mai gặp.”
Irri ti há miệng, vốn muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng.
Mà lúc này Lâm Khả Tụng, đã ngồi trên ghế chân cao ở Starbucks nhìn mũi chân của mình chán đến chết.
Không biết hiện tại Giang Thiên Phàm đã trở lại khách sạn hay chưa.
Hẳn là anh ấy sẽ cùng nhau dùng bữa ăn tối với Irri ti.
Cho dù bọn họ trở lại trong khách sạn, chắc chắn cũng cùng trò chuyện với Irri ti về các loại nguyên liệu phối hợp nấu ăn hoặc là phương pháp nấu ăn mới.
Cô chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi.
Thật sự không muốn trở về chút nào!
Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được Giang Thiên Phàm lạnh lùng với cô. Nếu như nói Irri ti ở bên cạnh Giang Thiên Phàm rất hoàn hảo. Nếu như trong phòng chỉ còn lại Lâm Khả Tụng và anh, vậy thật quá lúng túng.
Suy nghĩ một chút, cả ngày hôm nay, anh và mình chưa nói với nhau được ba câu. . . . .
Rốt cuộc cô trêu chọc anh ở chỗ nào chứ?
Trời ơi, cho dù chết, cũng không thể chết không minh bạch như vậy!
Mưa vẫn đang rơi, cửa hàng tổng hợp cũng sắp đóng cửa.
Lâm Khả Tụng không thể không đi đến cửa cửa hàng tổng hợp, đón một chiếc xe, trở về khách sạn.
Cô nghĩ thầm, đã trễ thế này, chắc Giang Thiên Phàm cũng đã ngủ rồi.
Khi cô trở lại trong phòng, khoảng không gian cả căn phòng đều đen kịt.
dluck!
Lâm Khả Tụng không mở đèn, chỉ sợ một chút xíu tiếng vang nhỏ xíu đánh thức Giang Thiên Phàm trong phòng ngủ.
Khi cô rón ra rón rén đi về phía gian phòng của mình thì giọng nói lạnh lẽo trong bóng đêm dọc theo tuyến thần kinh đâm vào chỗ sâu trong đại não cô.
“Cô chắc chắn mình không cần mở đèn?”
Rõ ràng là câu hỏi, lại dùng giọng điệu trần thuật.
Trừ Giang Thiên Phàm, cô không thể nghĩ đến người khác.
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, bả vai cứng ngắc. Cô cũng không biết tại sao mình phải kiêng kỵ Giang Thiên Phàm như vậy, loại tâm tình này hoàn toán khác với lúc trốn học gặp phải giáo viên.
Hai ba giây sau, Lâm Khả Tụng trở lại trước cửa, mở đèn lên.
Giang Thiên Phàm ngồi ở trên sofa vẫn mặc bộ tây trang kia, cúc áo ở cổ áo sơ mi được cài chặt làm Lâm Khả Tụng cảm giác cổ bị ghìm chặt đó không phải đối phương mà là cổ của mình. Hai tay của anh phủ lên cây gậy dò đường, tư thế ngồi sừng sững mà không động càng tăng thêm vài phần cảm giác bị áp bức.
“Giang tiên sinh. . . . . . Ngài vẫn chưa ngủ sao?” Lâm Khả Tụng không chắc chắn hỏi.
Chẳng lẽ Giang Thiên Phàm đang đợi cô?
“Cô cảm thấy Washington là địa phương có trị an giống như thiên đường, không nhặt của rơi trên đường ư?”
Lâm Khả Tụng lắc đầu một cái.
“Như vậy cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Mỗi một câu của Giang Thiên Phàm cũng không dài, lại tự có một sức mạnh.
“Mười giờ hai mươi.”
“Tôi cũng không biết cảnh trong mưa ở Washington mê người như vậy, đủ để cho cô lưu luyến quên về.”
Ý tại ngôn ngoại của Giang Thiên Phàm vô cùng rõ ràng. Đó chính là rõ ràng bên ngoài mưa, Lâm Khả Tụng cô không vội vàng trở lại mà lo mò mẫm đi bộ ở chỗ nào?
“Tôi không mang dù, cho nên chờ ở trong một cửa hàng tổng hợp đến khi trời tạnh rồi trở về. . . . . . Nhưng không nghĩ đến mưa vẫn rơi, không ngừng. . . . . .”
“Cô cảm thấy nói dối ở trước mặt tôi sẽ không bị vạch trần, phải không?”
Giọng nói của Giang Thiên Phàm lạnh đến thấu xương.
Lâm Khả Tụng lại cảm thấy cực kỳ nén giận.
Bên ngoài mưa, cô dạo chơi bên ngoài không trở lại đó không phải là ý của người đàn ông trước mặt này sao?
Anh không vạch trần lời nói dối của người khác sẽ chết sao?
Cũng bởi vì không nhìn thấy, cho nên cũng không biết cái gì gọi là “mở một con mắt, nhắm một con mắt” ư?
“Dù sao ngài cũng không muốn gặp lại tôi... Tôi ở bên ngoài đợi không phải hợp ý ngài ư? Giang tiên sinh, nếu như mà tôi có làm gì để ngài cảm thấy bất mãn tính, mời nói thẳng!”
Con người này quá lạnh lùng rồi, nếu như lại dùng sức mạnh lạnh lùng đối xử với người khác, nhất định là hai tầng áp bức.
“Tôi bị suy nhược thần kinh, xin lỗi vì để cô khó chịu.”
Lời nói của Giang Thiên Phàm rất ngắn, lại sinh ra một đao hiệu quả trí mạng.
Lâm Khả Tụng chợt hiểu rõ ra, anh thật sự nghe được cuộc điện thoại của mình và Tống Ý Nhiên ngày đó.
Nhưng cô chỉ châm chọc mà thôi, đi xa như vậy cũng bị anh nghe thấy? Đây rốt cuộc là dạng thính lực gì chứ!
Giang Thiên Phàm đã đứng dậy, đi về phía phòng ngủ của anh.
Lâm Khả Tụng đi theo theo bản năng, nhưng đợi đến khi đi vào trong phòng ngủ đối phương mới phát giác cực kỳ lúng túng.
Cô muốn nói gì? Thật xin lỗi, tôi không nên nói anh bị suy nhược thần kinh? Hay là nói thật xin lỗi, tôi hiểu lầm anh, thật ra thì anh không bị suy nhược thần kinh? Hay hoặc là thật ra thì suy nhược thần kinh chính là tôi, xin anh đừng để ý?
Haizz! Suy nhược thần kinh hại chết người mà!
Lúc này Giang Thiên Phàm đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng, mở nút áo tây trang, cởi áo khoác xuống, chậm rãi đi về phía tủ treo quần áo.
Lâm Khả Tụng biết mình nên tiến lên giúp anh treo áo, nhưng cô không biết nên hoạt động bước chân của mình như thế nào.
“Cái đó. . . . . . Tôi biết thính giác của anh rất nhạy cảm. Mà thính lực của người bình thường rất nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi hoặc suy tính âm thanh đối với anh mà nói. . . . . . Thật ra thì rất lớn tiếng. Tuy tôi biết, nhưng tôi không có biện pháp cảm nhận. . . . . . Cho nên tôi. . . . . . Tôi cũng không phải thật sự cảm thấy anh bị ‘suy nhược thần kinh’. . . . . . Tôi chỉ đang nói đùa với bạn bè mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không tìm được từ nào hình dung thích hợp hơn nên. . . . . . Tôi cũng không chán ghét anh hoặc không tôn trọng anh. . . . . . Thậm chí đối với việc anh theo đuổi vị giác hoàn mỹ kia, tuy tôi cảm giác mình không làm được, nhưng mà tôi lại rất kính nể anh. Cho nên thật xin lỗi.”
Lâm Khả Tụng nói một đoạn dài, đợi đến khi cô nói xong, mới phát giác trong đầu mình trống rỗng hoàn toàn.
Cô thậm chí không nhớ rõ mình nói cái gì, trừ một câu “thật xin lỗi” cuối cùng kia.
Giang Thiên Phàm không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này làm cho Lâm Khả Tụng thấp thỏm. Tại sao anh không nói lời nào, tại sao không phản ứng gì?
Hay là lúc nãy mình nói gì đó ngược lại càng chọc cho anh tức giận hơn?
Chẳng lẽ không chỉ nói “suy nhược thần kinh”?
A! Xong rồi! Người bác sĩ tâm lý kia nhất định nói cô với Giang Thiên Phàm rồi!
Cái gì mà gọi là “giữ kín như bưng”! Bình đã sớm rơi vỡ rồi!
Không trách được Giang Thiên Phàm luôn lạnh lùng, nhất định là ghi hận cô rồi!
“Cái đó. . . . . . Thật ra thì thích sạch sẽ còn có chứng cường ép thật ra cũng không có gì lớn lắm! Thích sạch sẽ là chuyện tốt mà!” Lâm Khả Tụng liều mạng nghĩ tới rốt cuộc mình phải nói thế nào mới có thể làm cho Giang Thiên Phàm cảm thấy rốt cuộc cô đã “cảm nhận” được.
Ánh mắt của Giang Thiên Phàm chỉ có thể phân biệt ánh sáng và bóng dáng sự vật, đại đa số thời điểm, cảm giác một sự vật, trừ dựa vào xúc giác, thính giác và khứu giác ra, hay là tưởng tượng được thành lập dựa trên những cảm giác này. Anh không cách nào cảm giác triệt đệ được thế giới, sâu trong nội tâm có lẽ là có không tin tưởng nào đó. Loại không tin tưởng này, làm anh theo đuổi đơn thuần và sạch sẽ.
“Thật ra thì anh cũng không thật sự thích sạch sẽ. Anh chỉ cần có người để anh tin tưởng mà thôi. Chỉ cần sau khi trái tim của anh buông ra, trình độ dễ dàng tha thứ cho xung quanh của anh thậm chí còn cao hơn cả tôi.”
Ví như ngày đó cô lôi kéo anh, chen lấn qua đám người, ở trong tàu điện ngầm tràn đầy các loại mùi vị, cùng va chạm với các loại hành khách trong tàu điện ngầm, Giang Thiên Phàm là lạnh nhạt, đến mi tâm cũng chưa từng nhíu lên.
“Còn có chứng cưỡng ép theo đuổi vị giác hoàn mỹ, thật ra thì đó không phải là chứng cưỡng ép. Bất kỳ một bậc thầy nào đã đạt tới đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, bọn họ đều theo đuổi hoàn mỹ. Loại này so với người bình thường thì cố chấp hơn nhiều, bọn họ càng muốn nơi cao hơn so với người bình thường. Mà tôi, chỉ là một người bên trong đám người bình thường đó, cố chấp của anh làm tôi xấu hổ ở trong lòng. . . . . . Mặc dù tôi không biết loại xấu hổ này từ đâu tới. . . . . . Cho nên tôi chán ghét sự cố chấp của anh, bệnh hoàn mỹ của anh. Nhưng tôi lại kính nể anh hơn tất cả.”
Lâm Khả Tụng mím môi, nghĩ thầm tối đa thì mình cũng chỉ bị Giang Thiên Phàm đuổi ra khỏi cửa mà thôi.
Chỗ nào có học trò phê bình thầy của mình”suy nhược thần kinh” , “thích sạch sẽ” , “chứng cưỡng ép” hay sao?
Cũng may, cô còn chưa nói “Chứng quái gở“.
Chỉ mong Giang Thiên Phàm tự động đỏ quên chuyện nay.
“Vốn là tôi cho rằng, tôi ở trong lòng cô là bệnh nhân ‘suy nhược thần kinh’. Bây giờ mới biết, thì ra là tôi còn chứng bệnh thích sạch sẽ và cưỡng ép nữa.”
Trong lòng Lâm Khả Tụng lộp bộp một tiếng.
Cái gì? Bác sĩ Tạ chưa nói những chuyện này?
Nếu như không có, vậy tại sao lúc nãy Giang Thiên Phàm im lặng không nói lời nào?
Đây là cố ý đào hầm để cho cô nhảy sao?
Sao cô lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?
“Chỉ là những lời cô vừa nói, đối với cô mà nói là lời thật.”
Lâm Khả Tụng cứng tại chỗ, nhìn Giang Thiên Phàm cởi từng nút áo sơ mi.
Đường cong cổ thon dài của anh càng rõ ràng.
Lồng ngực phập phồng khi khẽ mở áo sơ mi lại có một loại hấp dẫn thần bí.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Lâm Khả Tụng trừ câu này, trong đầu đã rỗng tuếch rồi.
“Nếu như cô thật sự xin lỗi tôi, vậy thì không cần nói xin lỗi. Sau này, không cần đợi ở bên ngoài đến trễ như thế mới về nhà. Càng không cần phải nói, khi ở một thành phố xa lạ này.”
Lúc này Lâm Khả Tụng mới rõ ràng, Giang Thiên Phàm thật sự ngồi ở trên ghế sofa chờ cô trở lại.
“Cô còn đứng đây làm gì?”
“Hả?”
Khi Giang Thiên Phàm hoàn toàn cởi áo sơ mi ra, lộ ra sống lưng dôi dào cảm giác độ mạnh yếu nhưng cũng không khoa trương thì cô mới phản ứng được đối phương muốn đi tắm.
“Ngủ ngon, Giang tiên sinh!”
Lâm Khả Tụng vội vàng bước nhanh đi ra, đóng cửa lại.
Dựa vào cửa phòng, cô ngẩng đầu lên thở ra một hơi.
Cũng may, cô không bị Giang Thiên Phàm ghét.
Chẳng qua là khi cô mới đi ra từ trong phòng tắm, điện thoại trong phòng đã vang lên.
“Alo?”
“Lâm Khả Tụng, tới đây đọc tin tức.”
Giọng nói lạnh như băng, giọng điệu y hệt như là chuyện hiển nhiên, trừ Giang Thiên Phàm ra còn có thể là ai?
“Cái gì?” Lâm Khả Tụng cảm thấy có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không. Hay cô nghe nhầm?
Hiện tại cũng đã mười một giờ đêm rồi, Giang Thiên Phàm không đi ngủ còn đọc tin tức cái gì?
Cô còn chưa kịp hỏi rõ ràng, điện thoại đã cúp.
Lâm Khả Tụng ngồi ở đầu giường, sững sờ hai giây, dùng sức nện một cái —— thật sự là bệnh thần kinh! Bệnh thần kinh!
Sau này cô sẽ không thu lại những đánh giá về anh nữa!
Lâm Khả Tụng ôm máy tính bảng Meire giao cho cô, gõ cửa phòng Giang Thiên Phàm.
“Vào đi.”
Lâm Khả Tụng cẩn thận từng li từng tí đi vào. Chỗ chính giữa chiếc giường đôi, Giang Thiên Phàm mặc áo tắm trắng phao ngồi dựa vào đầu giường. Tóc của anh còn chưa hoàn toàn thổi khô, anh ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc mái lên, lộ ra cái trán cao của anh. Lông mi khẽ rủ xuống, giống như lặng lẽ đợi một cuộc bão táp cánh ve.
Vốn cổ áo tắm tương đối rộng, có thể thấy rõ đường cong xương quai xanh của anh.
Tất cả đó chiếu vào trong đôi mắt của Lâm Khả Tụng, mái tóc ướt át của đối phương, ngón tay thon dài, thậm chí bờ môi mím lại cũng trở nên hấp dẫn dị thường.
“Giang tiên sinh, anh cần nghe tin tức gì?”
Lâm Khả Tụng biết, cho dù mình nhắc nhở anh bây giờ đã khuya lắm rồi, đối phương cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Hơn nữa khó khăn lắm giữa “chiến tranh lạnh” giữa bọn họ mới kết thúc.
“Cô mở ra trang đầu của《người sành ăn》, tìm tòi tất cả đánh giá về ‘khách sạn Tinh Nguyệt’.”
“À, vâng.”
Lâm Khả Tụng tìm kiếm tin tức xong, phát hiện có ba bài bình luận. Mở ra bài đầu tiên, phát hiện thế nhưng có chừng bảy tám trang, mỗi một món ăn bên trong quán, thậm chí thức ăn nguội cũng phát biểu đánh giá.
Lâm Khả Tụng len lén liếc nhìn Giang Thiên Phàm một cái, nghĩ thầm đọc như vậy, rốt cuộc phải đọc tới khi nào?
Tối hôm nay nhất định lại không thể ngủ ngon sao?
Hoặc là đây thật ra là phương thức trừng phạt mà Giang Thiên Phàm mới phát minh ra, tác dụng cùng cấp với với tám chén canh cải trắng Bạc Hà?
Lâm Khả Tụng mở bình luận tiếp theo, còn là vừa thúi vừa dài. . . . . .
Những nhà bình luận này rốt cuộc là đánh giá thức ăn ngon hay đánh giá điện ảnh?
“Đọc đi.” Giọng nói của Giang Thiên Phàm vang lên.