Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 44: Chương 44: Chương 42: Tôi thích em




Editor: Trà sữa trà xanh

“Tiếp tục.”

“Những việc cần chuẩn bị: tăng nhiệt độ lò nướng tới 2000. Bỏ bí đỏ vào lò nướng nướng từ 30 tới 40 phút, cho đến khi bí đỏ mềm đi.”

“Khả Tụng, tại sao lại dùng lò nướng đun nóng bí đỏ?”

Lâm Khả Tụng suy nghĩ một chút, trong đầu tưởng tượng bí đỏ bị nướng chín đỏ, bỗng nhiên hiểu ra: “Vì để bí đỏ tươi ngon và mềm. Như vậy thì có thể tránh bí đỏ không bị hư hay mất vị ngon khi bị đun nóng quá độ.”

“Cho nên?” Giang Thiên Phàm nhàn nhạt hỏi.

Trong một khắc kia, Lâm Khả Tụng nghĩ đến một chuyện.

“Cho nên canh cà rốt có vị nồng đậm như thế! Tôi nên cho cà rốt rán sơ qua bơ rồi cho chúng vào lò nướng nướng đến khi mềm đi!”

“Ừ.” Giang Thiên Phàm chậm rãi nghiêng mặt sang một bên, “Khả Tụng, muốn học nấu ăn, thật ra thì rất dễ dàng. Chỉ cần cho cô một thực đơn, hoặc là biểu diễn trước mặt cô một lần, lấy trí nhớ của cô sẽ có thể học được. Món ăn của Bruce có ngon đi nữa, nhưng cũng chỉ là lặp lại quá trình nấu nướng của lão sư dạy cậu ấy mà thôi.”

Đây là đang phân tích đối thủ cho cô nghe sao?

“Nếu như gặp món cô chưa từng nấu qua, hoặc là căn bản không biết gì quá trình nấu nướng ra sao, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm được, cô biết mình nên làm gì chưa?”

“Tôi không biết.”

“Bước đầu tiên, chính là phân tích vị giác ở đầu lưỡi. Nếu tìm ra nguyên liệu nấu ăn bằng thị giác, cũng không thể khiến cô bỏ rơi những đối thủ cạnh tranh được. Ngược lại, nếu dựa vào thị giác không thể nào nhìn ra nguyên liệu món ăn, chỉ còn cách dựa vào vị giác của mình. Về điểm này, cô mạnh hơn Bruce nhiều.”

Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, Giang Thiên Phàm là đang khen cô sao?

“Bước thứ hai, là phân tích quá trình nấu nướng. Mỗi một nguyên liệu muốn dung hòa được đều có những phương thức riêng, trừ quan sát hình thái màu sắc bên ngoài của nguyên liệu, còn đòi hỏi cô phải biết phân biệt là rán chiên, là nướng, hay là nung nóng…. Mỗi một nguyên liệu được thêm vào làm nguyên liệu chính hay phụ trợ đều cần cô tỉ mỉ thưởng thức. Trừ đầu lưỡi của cô ra, cô cần có năng lực suy tư, suy một ra ba, thậm chí cần kinh nghiệm. Nếu như chỉ dạy cô nấu ăn, mà không để cô suy nghĩ tại sao phải làm như vậy, cô vĩnh viễn chỉ biết nấu những món ăn cố định, cô sẽ thiếu năng lực tìm hiểu. Trên thế giới này cách phối hợp nguyên liệu có hằng hà vô số, chẳng lẽ nói tôi không dạy cô nấu món ăn, cô sẽ không làm được sao?”

Cho nên, Giang Thiên Phàm muốn nói, anh đối với cô loại này gần như đang giải thích sách lược dạy học để cho cô tự mình suy nghĩ sao.

Bruce nhìn như ưu tú, chẳng qua là anh ấy chỉ làm theo quá trình nấu ăn của lão sư thôi.

“Bước thứ ba, là nắm chắc trình độ. Món ăn nào đó, mọi người cảm thấy ăn ngon, là bởi vì mùi vị thăng bằng cùng với khẩu vị hài hòa. Những thứ này không chỉ cần có kinh nghiệm, còn cần nắm chắc thời gian chế biến, cách cắt gọt nguyên liệu, độ dày kích cỡ của những nguyên liệu. Những thứ này, đều cần kinh nghiệm. Cô thiếu hụt kinh nghiệm, mà những người dự thi khác cũng như vậy, các thí sinh đều cùng vạch xuất phát, càng không cần phải nói vị giác của cô nhạy bén hơn so với bọn họ, cho nên tôi hoàn toàn không hiểu tại sao cô tự coi nhẹ mình như thế.”

Anh nói cô tự coi nhẹ bản thân mình, thật ra thì đang khẳng định giá trị của cô.

“Cám ơn ngài, Giang tiên sinh.”

“Cô còn có nghi vấn nào không?”

Giang Thiên Phàm khẽ ngửa cằm lên. Gò má của anh dưới ánh sáng nhu hòa rất đẹp mắt.

Lâm Khả Tụng trầm mặc, nhưng cô không cách nào kềm chế nghi vấn kia ở trong lòng.

“Như vậy nếu như tôi thua? Nếu như tôi không lọt top 3, thậm chí không lọt vào top 6 thì sao?”

“Cô thích nấu ăn không?”

“Cái gì?”

“Ý tôi là, cũng không cần tốn hao tất cả tâm lực nhiệt tình yêu thương nó. Chỉ cần cô thừa nhận nó là một loại nghệ thuật? Cô cảm thấy bây giờ mình tôn trọng nó sao?”

“Đúng, tôi thừa nhận.”

Lâm Khả Tụng hết sức khẳng định đáp án này.

“Như vậy tôi cảm thấy rất vui mừng. Thua hay thắng cũng không quan trọng, Khả Tụng. Không người nào có thể dựa vào thắng thua của cô mà quyết định cuộc đời của tôi. Cũng không có ai có thể dựa vào thắng thua mà quyết định tài năng của cô. Nếu như cô yêu thích những chuyện cô làm, vậy thì hãy hưởng thụ nó. Nó chỉ là một việc làm cô thích mà thôi.”

“Như vậy. . . . . . Giang tiên sinh ngài thì sao?”

“Cô cảm thấy một tháng này ở bên cạnh tôi cô không hề tiến bộ sao?”

Lâm Khả Tụng không biết mình tiến bộ ở chỗ nào.

“Cô đã học xong phân tích nguyên liệu nấu ăn, năng lực này, rất nhiều đại sư nấu nướng tài năng phải dùng kinh nghiệm nhiều năm mới có thể đổi lấy, mà cô lại có thể bắt giữ trong tay. Sau khi thất bại cô đã biết cách theo đuổi sự hoàn mỹ. Ví dụ như cô nấu mì trộn nấm hương thịt băm, còn có ngày hôm qua canh cà rốt đặc. Tiến bộ lớn nhất của cô, chính là không giống một người bình thường chỉ cảm thấy món ăn ngon hay không. Ta đã dạy cô xong những quá trình đó.”

Giang Thiên Phàm nhặt khăn ăn lên, xoa xoa khóe môi, đứng dậy: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đương nhiên là phòng bếp. Bây giờ cô đã ý thức được nguy cơ, như vậy chúng ta sẽ phải quyết tâm bắt đầu học tập.”

Lâm Khả Tụng nhìn về Meire ở một bên, Meire gật đầu một cái với cô, nhận lấy máy tính bảng.

Cô đi theo anh, đi vào hành lang dài thăm thẳm. Tất cả cũng như trước đây, nhưng lại có cái gì đang lặng lẽ thay đổi.

Chỉ là một bóng lưng mà thôi, cao lớn giống như núi cao xa, khó có thể chạm tới như mây trời, nhìn như bất động nhưng đang dao động.

Chỉ cần theo phía sau anh, thì sẽ sinh ra cảm giác truy đuổi *.

Một người đàn ông như vậy, sao anh lại cố sức ôm chặt lấy cô.

Khi Giang Thiên Phàm mở cửa phòng bếp ra thì Lâm Khả Tụng mới nhớ ra mình còn một nghi vấn cuối cùng, nếu như cô không hỏi rõ ràng, vấn đề này sẽ ở trong đầu cô dời sông lấp biển, cô sẽ không thể bỏ tạp niệm này đi.

“Tại sao ngày hôm qua ngài lại hôn tôi?”

Khi cô nói ra câu này, nhịp tim đột ngột tăng vọt.

Giọng nói của cô đang vang vọng, tất cả giống như bất động.

Không chừng Giang Thiên Phàm sẽ nâng gậy dò đường lên gõ đầu của cô.

Nhưng bước tiến của anh vẫn thong dong tự nhiên như cũ.

Anh đi tới trước mặt bàn, mới xoay người lại dựa vào phía trên.

Lâm Khả Tụng rất ít khi thấy anh có tư thế thanh thản như vậy. Anh đứng ở dưới ánh đèn, không chút nào tránh hay che giấu ý tứ của mình, khuôn mặt trầm tĩnh không có bất kì cảm xúc dư thừa gì nhưng cũng khiến người ta xao xuyến.

“Bởi vì tôi chưa từng nói cho cô biết, tôi thích cô.”

Tất cả an tĩnh lại, bên tai Lâm Khả Tụng giống như có gió gào thét qua, thổi tung những sợi tóc của cô.

Lời nói của Giang Thiên Phàm, từng chữ từng câu, rõ ràng như vậy.

“Cái gì?” Cô nghiêng đầu, cảm thấy ba chữ “Tôi thích cô” này so với nụ hôn ngày hôm qua còn có uy lực hơn.

Hôn một người, chỉ là một động tác mà thôi.

Nói ra “Tôi thích cô” tựa như cái nhãn được dán lên.

“Bởi vì tôi vẫn chưa nói cho cô biết, tôi thích cô.”

Anh lại lặp lại một lần nữa.

Giang Thiên Phàm một khi nói, hiếm khi nói lại lần thứ hai. Giọng nói của anh rất hay, linh hoạt kỳ ảo mà đau khổ.

“Ngài . . . . . Làm sao có thể yêu thích tôi?”

Lâm Khả Tụng cảm giác mình đang mộng du. Cô nên hung hăng xoa bóp bắp đùi của mình!

Giang Thiên Phàm thích cô? Cái gì là thích? Thích như thế nào? Tại sao phải thích?

Lâm Khả Tụng vốn chỉ muốn được giải đáp vấn đề này, không ngờ vấn đề càng bàng trướng ra.

“So với mọi người xung quanh thì thích cô hơn. Nên bây giờ cô phải tự tin hơn nữa.”

Lâm Khả Tụng sắp khóc lên.

Logic của Giang Thiên Phàm có lúc rất đáng sợ. Giống như trọng điểm của cuộc đối thoại này là “Tự tin”, mà không phải là “tôi thích cô “. Bởi vì vô luận từ góc độ nào đi nữa, Lâm Khả Tụng cũng không tin Giang Thiên Phàm sẽ “Thích” ai đó, càng không cần phải nói người này là mình. Đó cũng không phải do cô không tự tin, mà là cô hiểu rõ anh. Thậm chí cô còn hoài nghi, rốt cuộc khối băng lớn có hiểu cái gì gọi là “Thích” không!

Giang Thiên Phàm hỏi ngược lại cô, có phải cảm thấy anh hướng dẫn không vui, nhưng giới hạn giữa thích và hôn thực sự quá lớn!

Nhưng là Giang Thiên Phàm cũng đã nói “tôi thích em “ rồi, đúng là có giúp cô có thêm tự tin!

“Giang tiên sinh! Tôi cảm ơn anh đã thích tôi! Nhưng anh không được tùy tiện hôn tôi đấy! Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, hơn nữa. . . . . . Ngày hôm qua nụ hôn kề mặt với lão sư của ngài là hoàn toàn bất đồng! Anh đây là. . . . . .”

Lâm Khả Tụng muốn nói đây là “Hành vi lưu manh”, nhưng có ai từng thấy người đẹp trai như vậy, phong cách tao nhã như vậy, hơn nữa còn mặt còn nghiêm chỉnh giống “Lưu manh” sao?

“Cô thích tôi hôn cô, không phải sao?” Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

Trong khoảnh khắc, xúc cảm từ đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm, sự bá đạo cùng lực độ của anh, thậm chí cảm giác lúc lướt qua dọc theo răng của cô khiến cô bồi hồi.

“. . . . . . Không có!” Lâm Khả Tụng không chút nghĩ ngợi liền phản bác.

“Nói dối.”

Lại tới! Lại tới! Cuối cùng khối băng lớn đã thốt ra hai chữ “Nói dối”! Giọng nói được cường điệu xuyên vào tai!

“Ngài hôn như vậy thì người ta chịu được sao?” Lâm Khả Tụng bị chọc tức nên nghiêm chỉnh kháng nghị.

Sáng sớm hôm nay lúc đánh răng môi của cô còn hơi sưng đấy.

“Nếu như không nói như vậy, nhất định bây giờ cô còn nghĩ mình không bằng Bruce, hoặc là sẽ rút lui khỏi cuộc so tài. Ít nhất bây giờ cô chỉ nghĩ về chuyện tôi hôn cô, mà không phải ý nghĩ lung tung gì đó.”

Giang Thiên Phàm đã xoay người sang chỗ khác, đi tới trước tủ lạnh, chọn lựa thịt bò bít tết.

Quả thật, cả đêm qua cô không có nghĩ đến những lời nói của Irri ti, mà là nghĩ về Giang Thiên Phàm.

Này rõ ràng còn nghiêm trọng hơn suy nghĩ về lời của Irri ti!

“Giang tiên sinh, về sau chuyện như vậy vẫn không nên xảy ra. . . . . . Tôi tin rằng mình có thể sẽ buồn bực nữa, cũng có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.” Lâm Khả Tụng cực kỳ trịnh trọng nói.

Giang Thiên Phàm nhíu chân mày lại.

“Nếu như cô thật sự tự tin, sẽ không có những suy nghĩ đó.”

Suy nghĩ gì?

“Giang tiên sinh, trọng điểm là hiện tại tôi không thích ngài!”

Lâm Khả Tụng là người dứt khoát, thích là thích, không thích chính là không thích. Càng không cần phải nói Giang Thiên Phàm là lão sư của cô.

“Cô trả lời quá nhanh, nóng lòng xác định ranh giới, điều này chứng minh cô rất qua loa. Tôi không có nói muốn cô cũng thích tôi, cho nên cô nóng nảy cái gì? Thích hoặc không thích là chuyện của ngươi, không cầnphải phân chia lập trường.”

Trong khi Lâm Khả Tụng vắt hết óc muốn giải thích logic của Giang Thiên Phàm thì Giang Thiên Phàm đã thành thạo chế biến thịt bò bít tết.

Anh cúi đầu xuống, lông mi rủ xuống tạo nên góc nghiêng thần thái.

“Hơn nữa, bây giờ la hét không thích, không có nghĩa là ngày mai, cũng không đại biểu về sau. Hiện tại, bỏ chuyện tôi thích cô qua một bên, chuyên tâm làm xong chuyện của cô đi.”

Lâm Khả Tụng nhìn anh, đại não không cách nào suy tư bất cứ chuyện gì.

Khi anh bày dĩa thịt bò bít tết tuyệt đẹp đến trước mặt của Lâm Khả Tụng.

“Nếm thử, sau đó tự mình làm.”

Khuôn mặt của Giang Thiên Phàm vẫn không đổi, giống như màn “Thổ lộ” vừa rồi căn bản không phải là chuyện ghê gớm gì.

Lâm Khả Tụng hít một hơi, cô biết từ giờ, Giang Thiên Phàm đã quyết tâm phải chăm chỉ dạy cô.

Nếu cô lại suy nghĩ lung tung, thì nhất định Giang Thiên Phàm sẽ dùng gậy dò đường gõ đầu của cô.

Lâm Khả Tụng cầm dao nĩa lên, khẽ cắt đứt một phần nhỏ, đưa vào trong miệng.

“Thịt bò bít tết là món không thể thiếu trong bữa ăn tây, vô luận là đồ ăn Pháp hay là món ăn Italy, cũng không thiếu được nó. Nơi này là nước Mĩ, nếu như cô muốn được phiếu bầu của giám khảo, như vậy món đầu tiên là thịt bò bít tết. Người đi đường bên ngoài xem thịt bò bít tết chỉ đơn giản như rán thịt bò, sau đó rắc gia vị lên hoặc là hỗn hợp với một chút nước sốt là được, nhưng trên thực tế nó rất đòi hỏi năng lực của đầu bếp. Độ lửa, gia vị, thời gian, chọn nguyên liệu, chỉ cần có một sơ sót, mùi vị của thịt bò bít tết sẽ mất cân bằng.”

Giang Thiên Phàm dựa vào mặt bàn, ôm cánh tay, bộ dáng của anh đã hoàn toàn biến thành thầy giáo rồi.

Lâm Khả Tụng biết, nếu như mình còn tiếp tục rối rắm với câu “Tôi thích em” còn có nụ hôn kia, cô sẽ lãng phí phần thịt bò bít tết mà Giang Thiên Phàm làm cho mình, cũng là không tôn trọng với sự chuyên nghiệp của anh.

Cô giỏi nhất chính là tạm thời để xuống chuyện không nên đi so đo, chuyên tâm vào việc nên làm.

Cô cầm dao nĩa, khẽ cúi thân xuống, ngửi mùi vị của thịt bò bít tết.

Mùi thơm của thịt bò rất nồng đậm, nhưng không có chút mùi tanh nào.

Mùi của nguyên liệu phụ trợ cùng với mùi nồng đậm của thịt bò hòa quyện vào nhau quyến rũ lòng người, còn có như không vị chua, hình như là mùi vị của giấm.

Thịt bò bít tết đã bị cắt thành những miếng thịt lớn nhỏ.

Lâm Khả Tụng xiên một miếng thịt vào nĩa, vẻ ngoài của thịt bò được rán như cháy xém, mà thịt bên trong lại phiếm hồng, đây là tiêu chuẩn chín ba đến năm phần.

Thịt bò đưa vào trong miệng va chạm với răng, rất đàn hồi, vị giác còn có từng lớp thứ tự.

Lâm Khả Tụng cẩn thận phân biệt nguyên liệu trong đó.

Có Mê Điệt Hương, một ít muối, hạt tiêu đen, còn có mùi vị giấm nào đó. Loại dấm này không phải là giấm trắng mà Lâm Khả Tụng biết hay là dấm sủi cảo, mà là một mùi vị khác.

Trong món ăn còn sử dụng mè vừng, còn có chút pho mát.

Lâm Khả Tụng cẩn thận thưởng thức, đến lúc không cần mùi vị của nguyên liệu nào nữa.

Nói cách khác, phần thịt bò bít tết này cũng không có thủ pháp khó tưởng tượng gì, cũng không có quá nhiều nguyên liệu cùng gia vị.

Nó rất ngon, là vì kỹ thuật nấu nướng cao siêu của Giang Thiên Phàm đã giữ được những tinh túy của nguyên liệu, gia vị được cho vào đúng lúc cùng với nắm chắc độ lửa. Cô tỉ mỉ quan sát độ dầy của thịt bò bít tết, cùng với sắc màu bên ngoài của nó, cô phải nhớ kỹ, nếu như muốn đạt tới mùi vị này, miếng thịt bò có màu sắc như vậy thì cô phải có chừng có mực.

Cô đi tới trước những hủ gia vị, cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí nhấm nháp, căn cứ vào trí nhớ của mình, tìm được sữa đặc Palma cùng với dấm chua Italy.

Tiếp, cô lựa thịt bò. Căn cứ vị thịt bò, cô biết khối thịt bò này có hàm lượng mỡ rất ít, hoa văn nhẵn nhụi. Cô quan sát thịt bò trong tủ lạnh, cuối cùng chọn một khối thịt sườn bò.

Khi cô bắt đầu ướp gia vị thịt bò bít tết, cô có chút khẩn trương, không biết mình có bỏ sót cái gì không.

Giang Thiên Phàm mở miệng, bảo cô kiên định.

“Cô tìm được tất cả nguyên liệu làm ra ngón này, bước đầu tiên, cô đã làm đúng rồi.”

Điều này làm cho Lâm Khả Tụng thở phào nhẹ nhõm. Cô ướp thịt bò bít tết, thả vào trong nồi rán, cho gia vị vào, cuối cùng bưng lên.

Cô cắt thịt bò, ăn một miếng. Bởi vì thịt bò bít tết bị dính nồi, có chút khét, ảnh hưởng đến hương vị.

Cô không biết là do mình đã dùng ít dầu ô liu, hay là cô nên trét bơ lên thịt bò?

Lâm Khả Tụng lại làm thí nghiệm mấy lần nữa, đều thất bại.

Mà Giang Thiên Phàm vẫn an tĩnh ngồi ở một bên, hoàn toàn không quấy rầy cô thí nghiệm.

Cho đến ba bốn lần sau, Lâm Khả Tụng thử phương pháp mới, đổ dầu ô liu trên thịt bò bít tết cùng với ướp Mê Điệt Hương vào, cuối cùng đã thành công không dính nồi.

Chỉ là khi cô nếm mùi vị, cảm giác còn chưa đủ ngon miệng, nhưng cô xác định thời gian mình ướp đã đủ lâu.

Cô không ngừng hồi tưởng những phương thức xử lý thịt bò trong sách nấu ăn và nhìn thấy trong hậu trù, cô mới nhận ra mình nên ở ướp gia vị thịt bò bít tết trong bao ni-lon bọc thức ăn, khiến hương liệu cùng với dầu ô liu cùng thịt bò bít tết tiếp xúc đầy đủ nhất.

Khi cô thí nghiệm lại lần nữa, cô cảm thấy nước sốt không đủ đậm đặc.

Trong lúc thí nghiệm cho sữa đặc vào trong nồi hay sau khi bỏ dấm chua vào, vẫn không có cảm giác đó.

Cô đã sắp dùng tới thịt bò dùng để dự trữ, không thể tiếp tục lãng phí nữa.

Lâm Khả Tụng chống mặt bàn, nhìn nồi rồi suy tư.

Cô có chút hối hận mới vừa rồi không có nghiêm túc nhìn Giang Thiên Phàm nấu nướng, lại suy nghĩ chuyện không đáng.

“Không nên để thứ tinh hoa nhất bị rán trong nồi.”

Giang Thiên Phàm vẫn trầm mặc đã lên tiếng.

Lâm Khả Tụng nhìn tới, cô không ngờ Giang Thiên Phàm vẫn ở nơi đây.

Cô đã làm nhiều phần thịt bò bít tết thất bại rồi, chắc là đã rất lâu rồi, Giang Thiên Phàm vẫn không buồn chán sao?

Lâm Khả Tụng nhìn anh, gò má của người đàn ông này trừ lạnh lùng ở ngoài, càng có một cảm giác thoát tục không quan tâm hơn thua.

“Chuyên tâm, Khả Tụng.”

Nhắc nhở của anh không có bất kỳ xa vời gì. Giống như lúc cô đang tự học anh là người bạn cùng bàn ngồi ở một bên, khi cô uể oải thì lấy cùi chỏ đụng vào cô mà thôi.

Lâm Khả Tụng thu hồi ánh mắt của mình, nhìn nồi rán.

Đáy nồi là một tầng nước thịt mong mỏng, đó là nước từ trong thịt bò thấm ra ngoài khi bị rán.

Lâm Khả Tụng bừng tỉnh, dùng thìa múc hai ba muỗng nước tinh khiết, vét sạch nước canh dưới đáy nồi, để lửa nhỏ, tránh cho cạn nước. Khi nước thịt trở nên nồng đặc, cô cho mè vừng cùng với nguyên liệu vào, hợp với dấm chua cùng với pho mát Palma.

Cô nếm thử một miếng, nhẹ nhàng nhai, mùi vị này cơ hồ giống như đúc mùi vị mà Giang Thiên Phàm đã làm ra.

“Giang tiên sinh, mời nếm thử.”

“Ừ.” Giang Thiên Phàm gật đầu một cái, ưu nhã cầm dao nĩa lên.

Lâm Khả Tụng khẩn trương, cô theo bản năng níu chặt tạp dề của mình.

Giang Thiên Phàm cúi đầu xuống, tư thế giống như chim hải âu dọc theo đá ngầm ở trên mặt biển bồi hồi, kỹ càng chu đáo như thế.

“Mùi vị rất thăng bằng, thịt bò tươi ngon được bảo quản rất tốt, mùi vị hoàn mỹ chín ba đến năm phần. Cô làm vô cùng tốt, Khả Tụng.”

Một khắc kia, Lâm Khả Tụng có cảm giác kích động. Giống như mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không am hiểu hóa học cùng vật lý chợt nắm vững chúng.

“Cám ơn ngài, Giang tiên sinh.”

“Cô không cần cám ơn tôi. Trong món ăn này hầu như tôi không dạy cô cái gì, là cô dựa vào chính cô.”

Lâm Khả Tụng lộ ra nụ cười.

“Đây chỉ là một cách dấm chua kết hợp trong thịt bò bít tết mà thôi, trên sách nói. . . . . . Phương pháp chế biến này là nhập môn.”

“Nhưng mà Bruce cũng không có làm món này trong bữa tiệc sinh nhật của Mông Ca Mã Lợi sao? Bởi vì cậu ấy không có nắm chắc tự tin về độ lửa, đây không phải là dựa vào quá trình bắt chước lão sư mà có. Mà điều này cần phải trải qua vô số lần thất bại. Ít nhất bây giờ cô đã có thể đi tới trước mặt của cậu ấy.”

“Cho nên, Giang tiên sinh ngài vẫn đang giúp tôi lấy lại tự tin sao?”

“Đây không phải là tìm kiếm tự tin, mà là để cho cô biết được thiên phú của mình.”

“Được rồi, phương pháp này đối với tôi rất thực dụng.”

Ít nhất so với câu “Tôi thích cô” cùng với nụ hôn nóng bỏng thiên lôi địa hỏa kia dễ chấp nhận hơn nhiều.

“Thừa dịp bây giờ cô có cảm giác tốt, chúng ta tới thử làm đồ ngọt một lần.”

Suốt một ngày, từ sáng sớm đến hơn ba giờ xế chiều, Lâm Khả Tụng dưới chỉ điểm của Giang Thiên Phàm, trừ cách kết hợp dấm chua với thịt bò bít tết, cô còn học xong cách làm panna cotta cùng với cà cuốn Hy Lạp.

Giang Thiên Phàm căn bản không có khiến Lâm Khả Tụng nhìn thấy quá trình làm, anh chỉ để Lâm Khả Tụng thưởng thức mùi vị thành phẩm cuối cùng, mặc cho cô không ngừng lục lọi cùng thất bại.

Lâm Khả Tụng giống như là chợt tìm được niềm vui thú, làm vô số thí nghiệm để tìm ra phương pháp, cho đến khi làm ra mùi vị giống Giang Thiên Phàm nhất mới thôi.

Làm đến bốn giờ chiều, Meire nhắc nhở Giang Thiên Phàm, giờ hẹn với khách đã đến, Lâm Khả Tụng mới phát giác mình và anh thế nhưng chưa ăn cơm trưa. Tuy rằng là như thế, Giang Thiên Phàm cũng đã ăn xong thịt bò bít tết thành công của cô, cùng với một phần cà cuốn, chắc là không đói. Mà cô lại thưởng thức quá nhiều món ăn thất bại, nên cũng không đói bụng.

“Được rồi, hôm nay giảng bài đến đây chấm dứt. Cô đã học xong cách làm một món khai vị, một món chính cùng với một món điểm tâm ngọt.”

“Đúng vậy.” Lâm Khả Tụng lộ ra nụ cười, đây là niềm vui sướng nhất sau khi cô trở thành học sinh của Giang Thiên Phàm.

“Như vậy đã đến lúc thi rồi.”

“À? Cái gì?” Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.

“Dùng sở học hôm nay của cô, làm một món khai vị, món chính cùng với món điểm tâm ngọt để khoản đãi khách hôm nay của tôi.”

Giọng nói của Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, đơn giản tựa như pha một ly trà vậy. À, không đúng, ở trước mặt Giang Thiên Phàm pha trà cũng là một chuyện cần chú tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.