Edit: Thố Lạt
Vẫn đang nếm thử, chủ tịch hiệp hội ẩm thực Davy xuất hiện trên màn hình lớn.
“Tuy rất ngon, nhưng độ mặn bị thiếu vẫn không có cách nào bù lại... Thật sự quá đáng tiếc...”
Davy lắc đầu tiếc nuối.
Những nhà phê bình khác tuy thừa nhận trình độ nấu nướng của món soup hải sản này, nhưng sự không cân bằng của vị giác khiến không ai có thể có cảm giác thỏa mãn.
Món này của Victor chỉ nhận được 7 điểm, rơi khỏi hạng một.
Khán giả không hẹn mà cùng thở dài, cảm thấy tiếc hận vì cậu ta.
Anna Lisi đi đến trước mặt Victor an ủi: “Không sao đâu Victor, cuộc thi vẫn đang tiếp tục, không ai biết chủ đề của trận đấu tiếp theo sẽ là gì. Mọi chuyện đều có thể xảy ra!”
Nụ cười của Victor mất đi vẻ rực rỡ trước đó, vẻ mặt chịu đựng quan sát cố nén nước mắt khiến người ta xúc động.
Anna Lisi đi đến trước mặt Hậu Đằng Tín, vỗ tay nói: “Phương pháp của cậu hiệu quả rồi, thứ hạng của Victor rớt xuống vị trí thứ ba.”
“Chuyện này, sớm muộn cũng xảy ra.” Hậu Đằng Tín lạnh nhạt nói.
Dường như khán giả không hiểu ý trong câu nói của Hậu Đằng Tín, Anna Lisi lộ ra nụ cười suy ngẫm: “Hả? Cậu đang chỉ điều gì?”
“Tuổi trẻ đắc chí. Cho rằng thế giới chuyển động xung quanh cậu ta, muốn gì có nấy.” Vẻ mặt của Hậu Đằng Tín không hề thay đổi.
Khán giả lộ ra vẻ mặt khác, dường như không rõ vì sao Hậu Đằng Tín lại mang địch ý rõ ràng với thiếu niên đáng yêu như vậy.
Lâm Khả Tụng lại cảm thấy, có phải Hậu Đằng Tín bị Giang Thiên Phàm ám rồi hay không? Nói chuyện thẳng thắn khiến người ta xấu hổ.
Anna Lisi lại vỗ tay, ngón tay chọc chọc bả vai Hậu Đằng Tín nói: “Điều chúng ta muốn chính là không khí cạnh tranh như vậy! Chỉ có cạnh tranh mới có thể sinh ra lửa linh cảm, khiến các thí sinh làm ra những món khiến người ra rung động!”
Không khí xấu hổ cuối cùng cũng dịu xuống. Anna Lisi thể hiện năng lực khống chế những thay đổi của không khí trường quay của bản thân.
“Cuộc thi hôm nay kết thúc. Có người hài lòng, cũng có người chưa hài lòng. Tôi muốn nhắc nhở mọi người, tất cả thành công và vinh quang đều là tạm thời, bởi vì các bạn vẫn chưa lên đến đỉnh. Ngược lại, đứng ở vị trí càng cao càng nguy hiểm, bởi vì bạn sẽ trở thành đối tượng bị chú ý trong cuộc thi tiếp theo.”
Vòng thi này kết thúc sau lời hạ màn của Anna Lisi.
Lâm Khả Tụng hiểu, thật ra Anna Lisi đang nhắc nhở cô. Nơi cao rất lạnh, từ nay về sau cô phải đối mặt với gì vẫn chưa biết được.
Sau khi tan cuộc, Lâm Khả Tụng và những thí sinh khác cùng rời khỏi.
Đến phòng nghỉ ban tổ chức chuẩn bị cho thí sinh, Lâm Khả Tụng thấy Elis ngồi trên ghế sofa như đang đợi người nào đó.
Victor chạy tới, ôm chặt lấy cô ta, giống như cuối cùng cũng về bên người nhà không cần giả vờ kiên cường nữa. Xem ra Victor không chỉ biết Elis, hơn nữa quan hệ còn vô cùng thân thiết. Nguyên nhan Elis xuất hiện trên khán đài cũng là vì Victor.
Elis vỗ lưng cậu ta, nhìn về phía Lâm Khả Tụng.
Cảm giác kim châm trong cổ họng này lại khiến Lâm Khả Tụng bắt đầu không thoải mái.
Elis là tiền bối của cô, trong ngành này, dùng cách hình dung của Trung Quốc chính là “Thiên chi kiều nữ” [1]. Lâm Khả Tụng vốn có ý muốn tránh cô ta, nhuhng7 không ngờ cô ta lại gọi cô lại.
“Hẳn là cô biết bây giờ cô có thể thắng Victor chẳng qua là do may mắn thôi?”
Nói xong những lời này, để lại cái nhìn tò mò của những thí sinh trong phòng.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy Lâm Khả Tụng không biết nên nói sao cho phải.
Những thí sinh chưa rời khỏi nhìn sang như xem kịch vui.
“Sao không nói gì?” Ánh mắt Elis dán chặt lên người Lâm Khả Tụng, giống như nhìn một kẻ thấp kém.
Bruce đi tới, chắn trước mặt Lâm Khả Tụng, nói với Elis: “Thắng thua đã định. Đầu bếp Quintin, cô lấy thân phận người đi trước đến bới móc vấn đề này, thật sự không độ lượng.”
Elis quay mặt, ánh mắt như muốn vòng qua Bruce trở lại trên người Lâm Khả Tụng: “Bruce, tôi đang hỏi Lâm Khả Tụng, không phải hỏi anh.”
Lâm Khả Tụng hít một hơi, bước sang bên cạnh một bước, đứng bên người Bruce, nhìn thẳng vào Elis, ổn định lại tâm tình của mình, gằn từng tiếng trả lời rõ ràng rành mạch: “Đầu bếp Quintin, nếu tôi lấy được nguyên liệu nấu ăn của Victor, tôi cũng nhất định sẽ chọn làm cháo hải sản. Bởi vì không có dầu, không thể làm cơm chiên. Victor thất bại vì không kiểm soát được độ mặn, đúng không?”
Elis lạnh lùng nhìn Lâm Khả Tụng, đợi xem cô muốn nói gì.
Victor cũng quay đầu nhìn Lâm Khả Tụng. Rất rõ ràng, cậu ta nghĩ mình bại dưới tay Lâm Khả Tụng là do không may.
“Victor, cậu nhớ tôm biển Hậu Đằng Tín đưa cho cậu được đặt trong cái gì không?”
“Trong túi lớn.”
Trong gói to là gì?” Lâm Khả Tụng hỏi.
Sau hai giây ngu ngơ, Victor mở to miệng như bị bắn trúng, không nói nên lời.
Các thí sinh khác cũng phản ứng được.
“Đương nhiên Victor biết trong túi to là nức biển. Nhưng từ một túi nước biển nấu ra cháo hải sản đủ muối, cô cảm thấy có thể sao?” Elis vẫn theo sát không bỏ.
“Sao lại không thể? Một ngàn gam nước biển có ba mươi lăm gam muối. Cậu ta vửa hầm cháo vửa đun muối. Khi đun muối không đổ hết cả túi nước biển vào mà đổ từng chút một vào nấu. Tuy không hẳn sẽ có đủ thời gian, nhưng ít ra cậu ta có cơ hội thắng, nhưng cậu ta không hề thử.
Lâm Khả Tụng quay sang Victoe, rất nghiêm túc nhìn ánh mắt cậu ta, “Ngược lại tôi muốn hỏi Victor, sau khi cậu ta lấy bột mì, có thể dùng trái cây và trứng gà làm gì? Quả mọng hầm trứng sao?”
Victor không chịu nổi ánh mắt của Lâm Khả Tụng, nghiêng mặt đi.
Những ánh mắt xem kịch vui trên người Lâm Khả Tụng bây giờ đã có thêm vài phần tán thưởng và kính nể.
Elis cười khẩy, ghé vào tai cô, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe được nói: “Cô cho rằng những chuyện khôn vặt này có thể chứng tỏ cô đã học được tất cả bản lĩnh của Giang Thiên Phàm sao? Cô vĩnh viễn không thể trở thành anh ấy.”
“Tôi chưa từng muốn trở thành anh ấy.” Lâm Khả Tụng bình tĩnh nhìn về phía trước, ung dung trả lời, “Tôi là lâm Khả Tụng.”
Elis dừng một chút, khẽ cười một tiếng.
“Đây chính là cách Giang Thiên Phàm dạy cô? Nếu không thắng được thì tự an ủi? Khi kết quả cuối cùng được công bố, cô thật sự cho rằng thành bại của bản thân không hề liên quan tới Giang Thiên Phàm chút nào sao? hay là, anh ấy mong cô vẫn tiếp tục ngây thơ như vậy?”
Elis nhếch môi, hất cằm quay về phía Victor, hai người rời khỏi phòng nghỉ.
Lâm Khả Tựng đứng ở chỗ cũ, nực cười vuốt mũi.
Cô hiểu Giang Thiên Phàm, anh nói trên miệng, anh nghĩ trong lòng từ trước đến nay đều như nhau. Cô tuyệt đối sẽ không dao động lòng tự tin vì hai ba câu của Elis.
Có lẽ cô thật sự không phải thiên tài, nhưng ít ra cô không tầm thường.
“Không sao chứ, Khả Tụng?” Bruce đi tới cạnh cô, thấy cô không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút lo lắng.
“Tôi không sao, tôi rất tốt! Vòng thi tiếp theo cô lên, Bruce!”
“Tất nhiên rồi!” Bruce lộ ra nụ cười sảng khoái.
Khi Lâm Khả Tụng chuẩn bị rời khỏi khách sạn, cô nhận được điện thoại của Giang Thiên Phàm.
“Cuộc thi kết thúc chưa? Anh đến đón em.”
Khi giọng nói hơi lạnh kia dịu dàng lại, có sự gợi cảm không nhẹ.
Trái tim Lâm Khả Tụng đập lỡ mất một nhịp, nhớ đến lời hẹn của mình và Tống Ý Nhiên, cô đành nói: “Trưa nay Tống Ý Nhiên hẹn em cùng ăn cơm... Hình như anh ấy có chuyện muốn bàn bạc với em. Nên là, em định...”
“Bạn bè cũng rất quan trọng. Em đi đi. Buổi tối anh muốn ăn thử trứng hun cỏ khô của em.”
“Em biết em làm gì trong cuộc thi hôm nay?”
Ánh mắt Lâm Khả Tụng sáng rực lên, không phải Giang Thiên Phàm chưa xem cuộc thi sao?
“Đương nhiên là anh biết. Bối tối gặp.”
Anh biết? Làm sao anh biết được? Có người nói cho anh biết, hay là khi cô không phát hiện, thật ra anh đang ngồi ở góc nào đó lặng lẽ nhìn cô?
“Được!”
Lâm Khả Tụng vốn cho rằng Giang Thiên Phàm sẽ không vui, nhưng anh rộng tượng hơn tưởng tượng của bản thân rất nhiều.
Tai bị người ta xách lên, Lâm Khả Tụng vừa quay sang liền đánh Tống Ý Nhiên.
“Sao hả? Hôm nay thắng xong rồi không phân rõ đông tây nam bắc nữa rồi à?” Tống Ý Nhiên nhếch môi, nụ cười kia vẫn có lực sát thương thị giác.
“Em thắng rất mạo hiểm có được không! Vòng tiếp theo nói không chừng sẽ rơi từ trên trời xuống.”
Nhớ những lời Elis nói, trong lòng ít nhiều cũng có phần không thoải mái. Cô có thể thắng, quả thật cũng vì may mắn, nếu không phải Victor cầm rượu cỏ, cô vốn không có cơ hội thắng bất ngờ.
“Vậy em có biết xem cuộc thi của em, tâm trạng anh thế nào không?”
Tống Ý Nhiên ghé lại gần cô, cô vốn tưởng rằng mình sẽ thấy trong mắt anh chút đùa giỡn giảo hoạt, nhưng không ngờ mắt anh như cát tinh dưới đáy hồ, trái tim cô cũng mềm theo.
“Tâm trạng gì?”
“Như dồn hết vốn liếng vào cổ phiếu, trong một ngày trải nghiệm từ thị trường chứng khoán tăng giá đến thị trường chứng khoán giảm giá, lại chuyển từ thị trường chứng khoán giảm giá đến thị trường chứng khoán tăng giá. may mà anh còn trẻ, không có bệnh tim mạch.”
Tống Ý Nhiên đưa tay che ngực mình, Lâm Khả Tụng cũng nở nụ cười theo anh.
Tống Ý Nhiên lái xe ra, đưa Lâm Khả Tụng đi.
Bên hàng bên kia đường, người đan ông mặt lạnh nắm gậy dò đường trong tay, trong mắt là thần sắc yên tĩnh.
Meire bên ghế lái quay đầu lại nói: “Thưa anh, cô Lâm đã đi rồi.”
“Chúng ta cũng trở về đi.”
“... Thưa anh, nghe nói Tống Gia muốn bán khách sạn Audrey.”
Tống Gia hẳn là đi qua, không đủ nhân lực và vốn liếng, hẳn là không dễ ở lại NewYork. Trò cười trong tiệc sinh nhật kia, cũng không để lại chút danh dự nào cho họ ở New York.”
“Hơn nữa Tống Ý Nhiên đã từ chối đám cưới với Sở Gia.” Meire nói thêm.
Ngón tay đặt trên gậy dò đường của Giang Thiên Phàm thu lại.
“Vậy không phải có nghĩa là anh ta đã có thực lực ngang bằng anh hai sao?” Meire thử hỏi, “Nếu Tống Gia định bán Audrey, rất có thể tài chính có vấn đề, muốn giữ khách sạn Thụy Hằng trong nước. Tống Ý Phàm nhất định mời cổ đông mới gia nhập, nếu vậy chúng ta có định...”
“Dương nhiên chúng ta sẽ gia nhập. Tống Ý Nhiên nhất định dẽ không bỏ qua cơ hội này, lấy danh nghĩa khác vào công ty mua cổ phần, đừng để người Tống Gia phát hiện.”
“Anh muốn chia nhỏ cổ phần công ty anh ta?”
“Ừ.”
“Là vì Khả Tụng sao? Bởi vì cô ấy quá để ý Tống Ý Nhiên à?” Meire không dám chắc hỏi.
“Anh cảm thấy vì Khả Tụng từng thích Tống Ý Nhiên, tôi mới đối phó anh ta sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Trung Quốc có câu giết địch một vạn tự tổn hại tám ngàn. Anh chia nhỏ cổ phần của công ty Tống Ý Nhiên, anh có lợi gì chứ?”
Giang Thiên Phàm hơi nghiêng mặt qua, ánh mặt trời dọc theo bê cửa sổ, rơi xuống bờ vai anh, dường như trong sự im lặng có chút trầm mặc lạnh lẽo.
“Tôi có thể bán cổ phần giá cao cho Tống Ý Nhiên. Anh ta nhất định mua.” Giang Thiên Phàm thu lại gậy dò đường, không nhanh không chậm đút tay vào áo, “Đây không phải tranh đấu vì phụ nữ. Đây chỉ là vỉ Giang Thị mà thôi. Nhà Quintin không an phận, gần đây họ chú ý đến kế hoạch xây dựng phố ẩm thực Trung Hoa của tôi. Hơn nữa quan hệ của nhà Quitin với thị trường New York rất tốt, bọn họ cũng nhìn ra dã tâm muốn đi vào thị trường New York của Tống Gia, không ngừng đưa cành oliu cho Tống Ý Phàm trong sinh nhật Tống Ý Nhiên. [2]”
“Nên anh... Anh lo Tống Gia sẽ cấu kết với nhà Qiuntin sao?”
“Phải, nếu tình huống như vậy thật sự xảy ra, tôi sẽ vây Ngụy cứu Triệu.”
“Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ bí mật điều tra.”
“Cảm ơn.”
Gió lùa vào qua khe hở cửa kính, Lâm Khả Tụng nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở tự do.
Rời khỏi cuộc thi căng thẳng, giờ phút này cô cảm thấy muốn bay lên trời.
“Này! Em đói! Đi đâu ăn cơm đây!” Lâm Khả Tụng lấy ta vỗ vai Tống Ý Nhiên.
“Ăn đồ cay đi.”
“Hả? cái gì?” Lâm Khả Tụng nghi ngờ nghiêng mặt qua.
Khi cô thấy rõ ý cười trên môi Tống Ý Nhiên, liền hiểu người này lại vô cớ đùa giỡn cô rồi.
“Ăn gà rán và khoai tây chiên Pháp.”
“Có yên không hả?” Lâm Khả Tụng dùng lực đẩy Tống Ý Nhiên.
“Anh đang lái xe đó, đánh người đang lái xe không khác gì tự sát. Sao hả, em định cùng chết với anh à?”
Tống Ý Nhiên nghiêng mặt qua cố ý ghé sát cô, Lâm Khả Tụng tỏ vẻ không có gì nhìn về phía trước, Tống Ý Nhiên lại được một tấc muốn tiến một thước, tai cô dường như cảm nhận được hơi thở của đối phương xẹt qua như có như không.
“Theo anh, hay là chết cùng anh?”
Vẻ mặt như vậy của Tống Ý Nhiên có vẻ cứng nhắc mà điên cuồng, dường như muốn đè nát thế giới của cô.
Lâm Khả Tụng bắt đầu sợ hãi vô cớ.
Mãi hai giây sau, cô bỗng nhớ đến một lời thoại trong phim truyền hình.
Thở ra một hơi không dấu vết, Lâm Khả Tụng chán ghét vươn tay, đẩy Tống Ý Nhiên về, “Lái xe của anh đi!”
“Vừa rời em đỏ tai.” Tống Ý Nhiên hai tay cầm lái, nhìn về phía trước, lơ đễnh nói.
lâm Khả Tụng quay mặt sang chỗ khác, mãi đến khi xe chạy xa hơn, Tống ý Nhiên vẫn không nói đi đâu. Lâm Khả Tụng chỉ nhắm mắt lại, nghiêng đầu, ngủ thiếp đi. Dù sao thì tỉnh lại là biết Tống ý Nhiên tính gì rồi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Khả Tụng dụi dụi mắt tỉnh dậy.
Xa xa dường như có thể thấy cảng biển, bờ biển dựng giá, có thể thấy đó là vòng quay khổng lồ.
Chẳng lẽ Tống Ý Nhiên điên tồi, muốn đưa cô đi ngồi vòng đu quay khổng lồ sao? Nhưng lần này phát bệnh hơi nặng, đu quay còn chưa xây xong mà! Không lẽ họ phải đu dây sao?
Xe đã dừng, trong se đầy mùi gà rán và khoai tây chiên kiều Pháp.
“Dậy rồi à? Ăn đi.” Tống Ý Nhiên dúi túi giấy thức ăn nhanh vào lòng Lâm Khả Tụng.
“Anh mua khi nào vậy?”
Cởi dây an toàn, Lâm Khả Tụng ngồi dậy.
“Khi em ngù như heo.” Tống ý Nhiên nhéo mũi cô.
“Ở đâu?”
“Đảo Staten. đây là khu hành chính ít người nhất New York. Là đồ bỏ lớn nhất trên bản đồ thế giới.”
Mở cửa xe, Tống Ý Nhiên đi ra ngoài, ôm túi giấy, ngồi lên mui xe.
Lâm Khả Tụng cũng đi theo ngồi xuống cạnh anh.
Cơn gió ấm áp mang theo hương vị biển cả, trời đất cũng như rộng lớn hơn.
“Em từng nghe nói... đây có phài vóng quay sắp thành đu quay hàng đầu thế giới không?”
“Phải. Đảo Staten không giống Manhattan hay Brooklyn vẫn luôn tồn tại trong tầm mắt mọi người, nó luôn im lặng, mãi đến khi vòng đu quay có thể sánh với tượng Nữ Thần Tự Do này xuất hiện, nó mới được coi trọng.”
Tống Ý Nhiên hơi ngửa đầu, Lâm Khả Tụng nhìn sườn mặt anh, có thể cảm nhận được niềm mong chờ của anh với cuộc sống và tương lai.
Tấm mắt của anh rất xa, giống như ở chân trời.
Tống Ý Nhiên ở nhà họ Tống như đảo Staten, luôn bị bỏ quên, một khi anh có cơ hội, anh sẽ quan sát tất cả.
Tuy cô không có kinh nghiệm xã hội, nhưng cô biết, người như Tống Ý Nhiên, sớm muộn gì cũng thành công.
“Em nói xem khi đảo Staten thành nơi du lịch phồn hoa, em có còn bên anh không?” Tống Ý Nhiên nghiêng mặt qua.
Ánh mắt anh nhìn như lỗ mãng, như tất cả tình cảm đều là cảnh tượng huyền ảo, nhưng chỉ cần bình tĩnh lại sẽ có thể cảm nhận được sự kiền chế và cố chấp.
Nếu là lúc trước, Lâm Khả Tụng sẽ trả lời rất chắc chắn: Em sẽ.
Nhưng bây giờ, cô có Giang Thiên Phàm.
Cô lưu luyến nhiệt độ của người đàn ông kia, cái ôm của anh, ngay cả ánh mắt không thay đổi của anh.
Anh khiến cô kiên định.
Cho nên cô sẽ không trả lời Tống Ý Nhiên.
“Anh sẽ không lấy Sở Đình. Anh vẫn muốn chứng tỏ ý nghĩa của mình tại nhà họ Tống, vì chứng tỏ điều này, anh đã trả giá rất nhiều. Nhưng hôn nhân của anh... tuyệt đối không thể.”
Khi cô nhìn vào mắt Tống Ý Nhiên, thấy bóng dáng mình, bỗng có suy đoán không thực tế.
Giống như trước giờ Tống Ý Nhiên đặc biệt dành cho cô. Anh có thể ngợp trong vàng son, du hí nhân gian, nhưng cuối cùng, anh luôn không quên ở lại cạnh cô, cùng nàng ăn đồ ăn ven đường, dạo phố, xem phim, làm những chuyện bình thường nhất.
Cô bỗng phát hiện ra, tất cả những việc bạn trai bạn gái sẽ làm, trừ hôn môi, anh đều đã làm với cô.
“Em cũng rất mong anh sẽ không hi sinh hơn nhân của mình. Còn nhớ khi ở trong nước, Sở Đình gọi điện thoại cho em, sau đó em lừa cô ta anh không thích con gái đi giày cao gót mặc váy ngắn không?” lâm Khả Tụng cười hỏi.
“Đương nhiên nhớ rồi.”
“Mỗi cô gái đều có quyền có được hạnh phúc, em cũng vậy, Sở Đình cũng thế. Mỗi khi có cô gái nào thật lòng với anh, anh sẽ chia tay với họ. Khác với những cô gái muốn sống xa hoa cùng anh, anh chấp nhận tất cả. Anh không thể chấp nhận tấm lòng của Sở Đình, nên hôm đó em giúp anh, cũng là giúp em. Em không muốn hạnh phúc của anh bị dùng để chứng minh ý nghĩa của anh. Ý Nhiên, anh có biết không, người anh thích cũng thích anh là chuyện tốt đẹp nhất?” Lâm Khả Tụng nghiêng đầu nói.
“Nghe như yêu ai rồi hả?: Tống Ý Phiên hỏi.
“Phải đó.”
“Giang Thiên Phàm à?” Ánh mắt Tống Ý Nhiên dời khỏi người Lâm Khả Tụng, chăm chú nhìn vòng quay trên trời.
“Ừ.”
Giữa cô và Tống Ý Nhiên không có gì giấu diếm. Cô chưa bao giờ muốn giữ bất cứ bí mật nào trước mặt anh. Trước đây là vậy, bây giờ như vậy, sau này cũng vậy.
“Em mới biết anh ta hơn ba tháng.” Tống Ý Nhiên vẫn phìn về phía xa, như đi vào cõi thần tiên vậy.
“Nói chính xác là nửa năm. Lúc trong nước em đã gặp anh ấy rồi. Chỉ là... yêu một người không liên quan đến thời gian. Nửa năm cũng được, mười năm cũng được, đó là một loại tâm tình. Anh cũng sẽ có.”
“Anh vẫn luôn có.” Tống ý Nhiên nhảy khỏi mui xe, về trước cửa xe, “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Đã về rồi à?” Không phải anh muốn bàn gì đó với em sao? Chỉ là chuyện Sở Đình à?” Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, muốn thấy rõ vẻ mặt Tống Ý Nhiên.
Nhưng đối phương như đang tránh né, luôn chỉ để cô thấy một bên mặt.
“Anh đầu tư một nhà hàng nhỏ với bạn, kết thúc cuộc thi, buốn vào bếp làm không?”
“Anh nói làm đầu bếp?”
“Phải, anh có thể điều khiển bếp.” Giọng nói Tống Ý Nhiên lơ đễnh, như sắp hòa tan trong gió.
“Em sợ nhà hàng của anh sẽ đóng cửa.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Khả Tụng có chút chờ mong.
“Chỉ dựa vào em, vẫn chưa đến nỗi khiến anh phá sản đâu.” Tống Ý Nhiên vươn ra một bàn tay, dùng lực xoa xoa đầu Lâm Khả Tụng, “Lần sau đưa em đi xem nhà hàng của anh.”
“Được đó!” Lâm Khả Tụng nhồm nhoàm ăn gà rán.
Cô thật sự đói bụng.
Trên đường trở về, Tống ý Nhiên rất chuyên chú lái xe, không nói đùa câu nào.
Ánh nắng hơi chói mắt, lâm Khả Tụng ăn uống no say lại bắt đầu mệt rã rời. Cô nghiêng mặt, muốn tránh ánh nắng mặt trời.
Tống Ý Nhiên lấy ra một cái bịt mắt, ném cho Lâm Khả Tụng, “Ngủ đi, heo!”
Lâm Khả Tụng vui vẻ đep bịt mắt, bày ra tư thế thoải mái, “Nếu là theo, vậy đương nhiên ăn no phải ngủ rồi!”
Xe đi một mạch, Lâm Khả Tụng phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Tốc độ lài xe của Tống Ý Nhiên từ từ chậm lại, cuối cùng dừng lại ven đường.
Hai tay anh nắm chặt vô lăng, chỉ hơi cúi đầu xuống, chết lỏng ấm áp rơi xuống, không thể khô lại, để lại một dấu vết.