Editor: Trà sữa trà xanh
Lên xe, Meire đưa cô đến một con đường đang được xây dựng, hai bên đường là kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, có mái cong, có tường ngói màu xám tro, cùng những tảng đá lót đường
“Nơi này chính phố ẩm thực Trung Hoa của Giang Thiên Phàm sao?”
“Đúng vậy. Chỉ là chưa có món ăn vặt phù hợp với yêu cầu của Giang tiên sinh, ngay cả thị trưởng cũng đang lo lắng hạng mục này sẽ tạm ngưng.”
Meire mời Lâm Khả Tụng xuống xe, hai người vừa tản bộ vừa trò chuyện.
“Thật ra thì một khi hạng mục này thành công, sẽ trở thành điểm đông người nhất thành phố New York. Không chỉ là đối với người Trung quốc, những cư dân của nước Mĩ cũng cảm thấy hứng thú với ẩm thực Trung Quốc. Giang thị được chánh quyền thành phố New York cho phép chuẩn bị hạng mục này, có thể thấy Giang thị ở trong giới ẩm thực nước Mĩ có lực ảnh hưởng như thế nào.”
“Tôi hiểu!” Lâm Khả Tụng có thể hiểu cho tâm tình của Giang Thiên Phàm, cho nên anh mới có yêu cầu hà khắc như vậy đối với món ăn vặt.
Anh hi vọng mỗi một người đến đây sẽ yêu món ăn Trung Quốc.
Vô luận là món ăn Pháp, món ăn Italy, món ăn Mexico hay là món ăn Trung Quốc, không có món ăn của nước nào có thể xưng là ngon nhất. Đó là do đầu bếp khác nhau, tiêu tốn tâm tư khác nhau, cuối cùng khi đưa vào trong miệng, đầu lưỡi nếm được những mùi vị ngon miệng khác nhau.
Giang Thiên Phàm hy vọng, mỗi một người ăn uống ở chỗ này, sẽ giống như anh theo đuổi món ăn ngon nhất.
“Bởi vì thị trưởng do dự, cộng thêm tập đoàn Quintin cũng cảm thấy rất hứng thú với chỗ này, hạng mục này rất có thể sẽ bị tạm ngưng, những tâm huyết của ngài ấy có thể bị bỏ phí. Tôi biết rõ, tiên sinh đã nói với cô, không cần cô thắng, chỉ cần cô tận hưởng cuộc thi này.”
Lâm Khả Tụng dừng bước, nghiêm túc nhìn Meire: “Meire tiên sinh, anh muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, cô đã quyết định đứng ở bên cạnh ngài ấy, phải chuẩn bị tâm thế chịu áp lực chung ngài ấy. Cuộc thi này cũng không phải là trò chơi của cô. Nếu như cô thắng, có thể tạo danh tiếng cho Giang Thiên Phàm, hấp dẫn sự chú ý của công chúng, tăng thêm nhiều lợi thế cho hạng mục này. Nếu như cô thua, tôi chắc chắn tập đoàn Quintin nhất định sẽ coi đây là cơ hội công kích Giang tiên sinh.”
Meire vẫn ôn tồn nho nhã, có khí khái trầm ổn của người lão luyện. Nhưng lần này, đáy mắt của anh thâm trầm chèn ép Lâm Khả Tụng.
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với Giang Thiên Phàm, cùng với ý nghĩa chân chính của cuộc tranh tài này.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghiêm túc thi đấu, tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Meire lắc đầu một cái, tay giơ lên đè lại bả vai Lâm Khả Tụng, nói: “Cô không chỉ phải hết sức, mà còn nhất định phải thắng.”
Lâm Khả Tụng nắm chặt quả đấm, trái tim đập mạnh dường như muốn nhảy ra ngoài.
“Tôi nhất định sẽ thắng.”
Ngày thi đấu, xe của Giang Thiên Phàm đã sớm dừng dưới lầu nhà cô.
Bữa sáng Lâm Khả Tụng chỉ ăn một chén cháo trắng cùng với thức ăn do chú chuẩn bị, tất cả đều rất đơn giản, vì không để ảnh hưởng vị giác của cô.
Giang Thiên Phàm cùng cô đi tới trước cửa khách sạn Rhede Văn Sâm, không ít các ký giả truyền thông phía trước nhìn sang, không ngừng chụp hình bọn họ.
Bọn họ muốn tiến đến, chỉ tiếc khí thế của Giang Thiên Phàm quá mạnh mẽ, không người nào dám tới trước mặt của anh.
Cho đến lúc đi tới trước thang máy riêng dành cho tuyển thủ cùng nhân viên làm việc, hai tay của Giang Thiên Phàm khoác lên trên vai Lâm Khả Tụng, vô cùng chu đáo sửa sang lại cổ áo cho cô.
Một khắc kia, cô cảm thấy mình không phải mặc áo sơ mi ô vuông bình thường, mà là áo đầu bếp chánh.
Mà Giang Thiên Phàm đang muốn đưa cô giương buồm đi xa.
Trước thang máy, đám tuyển thủ đều yên lặng nhìn bọn họ.
Ai cũng biết, Giang Thiên Phàm không nhìn thấy. Nhưng mà, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự chuyên chú trong trong mắt anh.
Lâm Khả Tụng sắp quên luôn hô hấp.
“Đi đi.”
Anh nói hai chữ kia bằng tiếng Trung. Lâm Khả Tụng biết anh không nói ra được câu “Anh vẫn luôn nhìn em” kia.
Anna Lệ Tư cũng tới, bên cạnh cô là thợ trang điểm cùng phụ tá. Nhìn thấy Giang Thiên Phàm, cô cười càng thâm sâu hơn.
“Ngày hôm qua mọi người nhìn thấy tấm hình kia, hôm nay Giang tiên sinh liền tự mình đưa Khả Tụng đến đây. Xem ra Giang tiên sinh xác định Khả Tụng sẽ giành được giải vô địch rồi hả?”
Lời của cô đưa tới sự chú ý của mọi người, trong đó có một người đứng thẳng lưng ở trước cửa làm bộ không có nhìn thấy Lâm Khả Tụng, Victor.
“Nếu như cô ấy không đoạt giải vô địch, sẽ không thể làm bạn gái của tôi sao?”
Giang Thiên Phàm dùng câu trần thuật hỏi ngược lại.
Đang lúc Anna Lệ Tư sững sốt, Giang Thiên Phàm đã xoay người rời đi.
Cửa thang máy mở ra, mọi người đi vào. Coi như không ngắm nhìn bốn phía, Lâm Khả Tụng cũng biết mình đang bị mọi người quan sát.
Ngược lại Anna Lệ Tư dựa vào bên người Lâm Khả Tụng, nhỏ giọng nói: “Khả Tụng, Giang tiên sinh hôn có cảm giác gì?”
Một lần nữa cô cảm nhận được tầm mắt của mọi người.
“Anna Lệ Tư, cô có ăn chocolate vị cay chưa?” Lâm Khả Tụng híp mắt, cười hỏi.
“Dĩ nhiên ăn rồi.”
Cửa thang máy mở ra, lúc Lâm Khả Tụng bước ra ngoài nhỏ giọng nói: “Chính là mùi vị đó.”
Đám tuyển thủ cùng đến trong phòng nghỉ, chờ đợi cuộc thi bắt đầu. Bởi vì máy quay đang sửa chữa, cuộc thi phải bắt đầu chậm hơn nửa tiếng so với dự tính.
Sansa vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, kêu cô ngồi xuống.
Nhân viên trong cuộc thi đưa nước cho tuyển thủ, rồi bảo tuyển thủ kiên nhẫn chờ đợi.
“Cà phê, sữa tươi, trà sữa hay là nước suối đây?”
Những tuyển thủ khác chọn cà phê, Sansa muốn trà sữa, Lâm Khả Tụng muốn nước suối.
Sansa vừa muốn nói gì, Lâm Khả Tụng đã lên tiếng trước: “Nếu như cô cũng muốn hỏi chuyện của tôi và Giang Thiên Phàm, tôi chỉ có thể nói anh ấy là thầy của tôi, cũng là của người tôi yêu. Trừ những cái đó ra thì hết rồi.”
“Không phải . . . . . Tôi rất khẩn trương, đã được vài vòng đấu mà tôi còn chưa từng lọt vào top 3! Tôi muốn đi toilet!”
Sansa đi toilet. Cô ấy đúng là rất hồi hộp. Ngắn ngủi trong 10 phút, Sansa đã đi toilet ba lượt, khiến Lâm Khả Tụng cũng cảm thấy hơi hồi hộp.
Sau khi Lâm Khả Tụng đi toilet trở về chỗ ngồi, nhân viên cuộc thi thông báo cuộc thi sắp bắt đầu, xin mọi người vào chỗ.
“Đi, Khả Tụng!”
“Đến rồi!” Lâm Khả Tụng mở nắp chai nước, uống một hớp nước, chợt phun ra.
“Sao vậy? Khả Tụng?” Sansa quay đầu lại, “Cô bị sặc à?”
“Không phải! Mặn quá! Thật sự rất mặn!” Lâm Khả Tụng tìm nước khắp nơi, nhưng thời gian đã đến.
Trong miệng của nàng đều là mùi vị của muối biển.
Những tuyển thủ khác nhìn về phía Victor, Victor chỉ nhướng đuôi lông mày, đút tay vào túi, cười nói: “Thì sao, Khả Tụng? Đừng nói với tôi cô mới uống nước biển nha!”
Một khắc kia, Lâm Khả Tụng muốn chửi người này. Nhất định là anh thừa dịp cô và Sansa đi vệ sinh đã đổi nước suối của cô.
“Anh không phải cảm thấy trò đùa dai của anh rất nhàm chán sao?”
“Tôi trịnh trọng thanh minh, nước của cô không phải là tôi đổi. Không có chứng cớ thì đừng vu oan người khác.”
Victor đi, Sansa nhíu mày: “Cái gì, mọi người đều biết là anh ta giở trò quỷ. Khẳng định anh ta vẫn còn ghi hận lần trước cô ở trong phòng nghỉ nói chuyện dùng nước biển nấu muối! Anh ta làm như vậy có ý nghĩa gì sao?”
“Có, có thể tạm thời nhiễu loạn vị giác của tôi.”
Lâm Khả Tụng chỉ có thể không ngừng gom nước miếng của mình lại, hi vọng làm loãng bớt vị mặn của nước biển.
Đi tới trước đài thi đấu, chung quanh là người xem, ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống dưới, thế giới sáng ngời khiến người ta mở mắt không ra.
Hành trình mới sẽ bắt đầu.
Lâm Khả Tụng không nhìn bốn phía, cô biết Giang Thiên Phàm đang ở nơi nào đó nhìn cô.
“Thật vui mừng được nhìn thấy những tuyển thủ lần nữa. Quy tắc của vòng thi lần trước đã làm khó mọi người, cũng làm cho vị trí các tuyển thủ trên bảng xếp hạng có thay đổi lớn. Vô luận là người xem ở hiện trường, hay là đám tuyển thủ nhất định đều rất muốn biết, vòng thi hôm nay có quy tắc mới nào đây?”
Lúc này, nhân viên làm việc đẩy xe đẩy vào hiện trường.
Trên xe đẩy là những hộp quà được trang trí tinh xảo, có lòng kiểu, có hình chữ nhật, hình vuông, thậm chí là hình tam giác.
Lâm Khả Tụng hoài nghi, vừa rồi trong thang máy cô có nhắc tới chocolate với Anna, chẳng lẽ vòng thi hôm nay chính là cái này sao?
Những tuyển thủ khác cũng suy đoán rất có thể là bánh bích quy hoặc là kẹo.
“Xin mời các tuyển thủ ở đây tự chọn quà cho mình! Đây là món quà do giám khảo cuộc thi đã tỉ mỉ chuẩn bị cho mọi người, hi vọng các tuyển thủ thích những món quà bên trong những hộp quà bí ẩn này!”
Victor chọn một hộp quà hình tam giác, Hậu Đằng Tin tiện tay cầm một hộp hình chữ nhật, Sansa chọn một hình trái tim, mà Lâm Khả Tụng không yêu cầu gì nhiều về trang trí, nên cầm một hộp hình vuông màu đen, phía trên được gói bằng băng gấm màu bạc, thoạt nhìn rất thu hút.
Cái hộp có sức nặng nhất định, hơn nữa khi sờ vào nhiệt độ rất thấp, giống như là mới lấy ra từ trong tủ lạnh.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đã đoán sai, hôm nay bọn họ sẽ làm kem sao?
Cách hộp giấy, Lâm Khả Tụng mơ hồ ngửi thấy mùi tanh, đây không phải là món điểm tâm ngọt cũng không phải là kem.
“Hiện tại trước mặt mỗi tuyển thủ đều có một phần quà tặng nhỏ. Xin mọi người hãy ôm lòng thành kính, cầu xin may mắn, bởi vì trong hộp, chính là chủ đề cuộc so tài hôm nay. Mọi người phải lấy thứ trong hộp làm nguyên liệu chính, làm một món ngon. Có thể là món khai vị, có thể là canh, cũng có thể là món chính mới lạ nào đó. Dĩ nhiên. . . . . . Các tuyển thủ muốn làm đồ ngọt, tôi cũng không có ý kiến!”
Nghe ý tứ của Anna Lệ Tư, đồ trong hộp nhất định không thích hợp làm thành đồ ngọt.
“Bây giờ, mọi người có thể mở hộp ra!”
Anna Lệ Tư vỗ tay một tiếng, âm thanh mở quà rối rít vang lên.
“À? Sao lại là cái này!” Cách đó không xa tiếng oán trách của tuyển thủ Mexico vang lên, trong hộp của anh là một miếng gan heo!
“Không thể nào! Thật khó ngửi!” Sansa che lỗ mũi, ngửa về phía sau, cô lấy được trái tim.
Trong hộp của Hậu Đằng Tin đựng trái tim của bò, mà Victor thì lấy được lưng dê.
Chủ đề của vòng thi này đã rất rõ ràng, đó là dùng nội tạng động vật để nấu ăn.
Ở bên Âu Mĩ, nội tạng của động vật cơ hồ bị vứt bỏ, rất ít khi được dùng để nấu ăn.
Đối với tuyển thủ khác mà nói thì rất khó khăn, nhưng đối với món ăn cái gì cũng có thể làm ra mĩ thực như Trung Quốc thì chưa chắc.
Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Khả Tụng cũng không có nắm chắc 100% có thể khống chế được nguyên liệu.
Cô tháo băng gấm ra, mở hộp quà tặng của mình ra. . . . . . Bên trong là gan gà.
Cô đỡ trán, đây mới thật là khó khăn. Nếu như là lưng dê, tim heo, phổi heo thậm chí ruột heo, cô đều có thể nghĩ ra phương pháp.
Nhưng mà gan gà. . . . . . Sau khi nó chín, vị sẽ rất khô, không ngon chút nào. . . . . .
Thật sự là vấn đề khó khăn.
Lâm Khả Tụng không ngừng suy nghĩ ra các phương thức nấu nướng trong đầu.
Cô có thể cho gan gà ướp bột rồi chiên? Nhưng chiên thế nào để gan gà có thể tươi ngon mà không bị già? Thời gian thi lại có hạn, số lượng gan gà cũng có hạn, không có nhiều thời gian cho cô làm thí nghiệm.
Hấp gan gà sao? Nhưng mùi tanh phải xử lí thế nào! Mùi vị nhất định cũng không được ngon.
Vậy thì nướng, ngoài khét trong sống!
Nhìn xung quanh, cô xác định không ít tuyển thủ sắp sửa sẽ đốt nướng để xử lý nội tạng, để loại trừ mùi tanh. Nếu như cô cũng dùng cách này, thật sự rất khó để thể hiện tài năng của mình. Bởi vì vị của gan gà nướng chưa chắc có thể sánh bằng lưng dê nướng than hoặc là gan vịt nướng trên tấm sắt, cách này không thắng được, cô không thể chọn.
Anna Lise vỗ tay một cái, cao giọng nói: “Các vị tuyển thủ, mọi người đã nghĩ ra phải làm gì chưa? Nếu như nghĩ ra, thì cũng phải đi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn! Xin các vị nhất định phải thận trọng, bởi vì mọi người sẽ không có thời gian tiến vào kho hàng lần thứ hai đâu!”
Lâm Khả Tụng giương mắt, nhìn thấy Giang Thiên Phàm trong thính phòng. Anh ngồi yên lặng ở đó, bên cạnh là Meire không ngừng giải thích miêu tả tình huống hiện trường cho anh nghe. Anh khẽ nâng tay, hình như là đang nói cho cô biết, anh đang ở nơi này.
Mặc dù không có ý tưởng, Lâm Khả Tụng cũng phải đi theo mọi người tiến vào kho hàng. Như dự đoán của cô, phần lớn tuyển thủ đều chọn than củi, than lửa cùng với gia vị dùng sưởi ấm. Lâm Khả Tụng giống như người ngoài cuộc, đứng ở nơi đó.
Victor cầm nguyên liệu đi qua bên cạnh cô, nhìn rổ của cô trống không, liền vỗ tay: “Cô còn chưa biết mình phải làm gì sao? Xem ra cô nhất định thua tôi.”
Qua khe hở giữa hai bàn tay của Victor, Lâm Khả Tụng nhìn thấy trên giá có bánh mì được cắt thành lát. Dây thần kinh trên đầu đột nhiên bị kích thích, Lâm Khả Tụng giơ rổ lên vọt tới. Cô nhanh chóng lấy bánh mì, tỏi, rượu đế, rượu trắng, mỡ bò, tía tô, cùng với vô số gia vị cùng hương liệu bỏ vào trong giỏ xách, sau đó bước ra kho hàng.
Khi Anna Lise gõ vang ly rượu, bắt đầu tranh tài, Lâm Khả Tụng lập tức xử lý gan gà.
Rửa sạch huyết tương, điều chế các loại hương liệu tiến hành ướp gia vị, tiếp đó cô dùng mỡ bò chiên gan gà, vừa chiên vừa cho tỏi đã cắt nát trộn vào gan gà xào ngon miệng, hơn nữa còn cho nấm hương thái hạt lựu cùng với hương cần đã được cắt.
Cô không ngừng nhắc nhở chính mình, cẩn thận độ lửa, cẩn thận độ lửa, gia vị nhất định phải đúng chuẩn. Thần kinh của cô căng thẳng cao độ quan sát màu sắc của gan gà, ở thời khắc quan trọng nhất dùng xẻn đảo mặt lại, sau đó bỏ vào trong giấy thiếc giữ ấm. Tiếp đó cô nếm mùi vị của bánh mì cùng các hương liệu mình đã lựa chọn, sau đó quyết định, cắt miếng bánh mì, lấy tỏi chiên trong mỡ bò rồi bỏ thêm húng quế đã được cắt.
Tiếp đó bày gan gà xào với nấm hương lên trên miếng bánh mì, cuối cùng Lâm Khả Tụng tỉ mỉ trang trí món ăn.
Thời gian rất gấp, cô phải hoàn thành 12 phần ăn. Lưng của cô ướt đẫm mồ hôi rồi, mồ hôi dọc theo trán chảy xuống.
Khi tiếng nhắc nhở cuộc thi kết thúc vang lên, đúng lúc Lâm Khả Tụng đã trang trí xong.
Nhân viên làm việc đẩy xe đẩy, bưng 12 phần ăn của Lâm Khả Tụng đi.
Trên màn ảnh là hình ảnh giám khảo đang thưởng thức món ăn của các tuyển thủ.
Món đầu tiên là ruột già nướng trên tấm sắt, nhưng ruột già chưa rửa sạch sẽ, cơ hồ giám khảo mới bỏ vào trong miệng chưa tới hai giây liền ói ra ngoài.
Vô luận là người nào lấy được ruột già, Lâm Khả Tụng cũng rất thông cảm với đối phương, bên trong ruột già rất khó xử lý. Nó bị xem như rác thải ở đại đa số quốc gia, bên trong quá nhiều chất bẩn, mùi tanh cũng làm cho người ta muốn ói. Dọn dẹp cũng rất phiền toái, chẳng những phải lộn ruột già ra rồi rửa sạch, còn phải bỏ hết mỡ ở trong đó, dùng muối và dấm chà xát mấy lần, thậm chí còn phải dùng đến tinh bột.
Tiếp đó là eo lợn nướng, mặc dù dùng không ít hương liệu có mùi vị rất nặng, nhưng vẫn không áp đảo được mùi tanh của eo lợn, không ít giám khảo nhíu mày.
Cuộc tranh tài này quả thật không lạc quan chút nào. Giám khảo đã thưởng thức được món ăn của 4, 5 vị tuyển thủ, nhưng chưa có người nào có điểm cao hơn 6.
Cuối cùng đã tới món dùng trái tim của Sansa. Cô đã cho lửa hơ nguyên liệu, trong quả tim cho thêm quả táo cùng anh đào, lấy mùi thơm trái cây để giảm thấp mùi tanh, thậm chí còn có chút mùi thơm ngát. Gia vị không sai, chỉ là nướng hơi lâu, khiến quả tim già tí. Cô đạt 7. 8 điểm, điều này làm cho bài danh của cô vượt qua Bruce, cách điểm của top 3 càng lúc càng nhỏ.
Sau đó là món tim trâu của Hậu Đằng Tin được hắn chế biến rất mới mẻ. Trước tiên anh nướng tim trâu nửa phần, rồi cắt khối, xào với hạt bắp, cuối cùng mùi vị chinh phục không ít giám khảo, được 8. 3 điểm.
Sau Hậu Đằng Tin, chính là Victor. Hôm nay hình như Victor rất tự tin, điều này làm cho Lâm Khả Tụng thật tò mò anh sẽ xử lý eo dê như thế nào.
Mặc dù ở Trung Quốc, eo dê được tẩm ướp nhiều gia vị rồi nướng chín rất phổ biến, khi cho thức ăn vào miệng, mùi vị rất tươi mới, mùi tanh của eo dê cùng dung hòa vào mùi tiêu cùng hỗn hợp gia vị, tạo nên mùi thơm làm cho người ta lưu luyến. Nhưng Lâm Khả Tụng không cảm thấy Victor đã từng ăn eo dê nướng than kiểu Trung Hoa.
Khi trên màn ảnh xuất hiện đĩa thức ăn của Victor thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Cách trang trí tương đối tinh tế, làm cho người ta căn bản không cách nào liên tưởng đến đó nguyên liệu chính là eo dê.
Eo dê bị cắt thành lát cắt, phối hợp bách lý hương, cây nghệ tây, gia vị của các cây nghệ khác, chiên giòn, đặt trên canh măng tây.
Đáy khay là một tầng nước sốt hết sức nồng nặc.