“Các người sắp sửa hoàn thành một món ăn khiến người ta mở rộng khẩu vị, một món chính khiến người ta kinh diễm, cuối cùng la món điểm tâm ngọt làm cho người ta dư vị sau khi ăn cơm.
Ba món ăn?
Hơn nữa còn chuẩn bị đủ cho hai vị bình thẩm?
Đây là lượng công việc như thế nào?
Thời gian của các người là ba giờ! Mỗi một món ăn các vị bình thẩm đều chấm điểm, các người luân phiên nhau tự mình chia đều ba món ăn! Cho nên, không cần xem nhẹ món ăn trước và món ăn sau cả món điểm tâm ngọt cũng quan trọng! Món ăn đầu của các người, sẽ đánh giá trình độ nấu ăn của các người! Mà món chính là món quan trọng nhất! Đến món điểm tâm ngọt sẽ là ấn tượng sau cùng các người lưu cho nhóm bình thẩm! Bất luận cái gì mà xuất hiện sai lầm, đều ảnh hưởng tới kết quả sau cùng các người đạt được, thậm chí còn bài danh sau cùng! Cho nên mời các người trăm ngàn cẩn thận, cẩn thận đối đãi!”
Tầm mắt Anna Lệ Tư đảo qua tất cả thí sinh dự thi, cô tươi cười thần bí thay mặt đại biểu: “Đương nhiên... Tuy nhiên thời gian của trận đấu là ba giờ sau. Nhưng mọi người nên nghĩ tới, nếu nhóm bình thẩm muốn nhấp nháp ba món ăn của một vị tuyển thủ, cũng có nghĩa sức ăn của bọn họ cũng sẽ gấp ba trận đấu. Cho nên, người nào hoàn thành ba món ăn trước, cũn sẽ ưu tiên được đưa đến trước mặt nhà bình thẩm trước. Nói cách khác, việc hoàn thành các người tự sắp xếp, nhưng vị giác của nhóm bình thẩm sẽ càng uể oải. Dưới tình huống người ta ăn no, bất luận nhấm nháp mỹ vị gì, đều có thể giảm bớt.”
Trong nháy mắt, vô luận là tuyển thủ dự thi hay khán giả đều bắt đầu khẩn trương.
Trong vòng ba giờ hoàn thành 12 phần món ăn, món chính cùng món điểm tâm ngọt đã mười phần khẩn trương rồi, vậy còn phải cần hoàn thành nhanh nữa...
Lâm Khả Tụng hít một hơi, theo bản năng nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
Vẻ mặt anh thật bình tĩnh, lạnh lùng giống như vách đá trong gió.
Lòng Lâm Khả Tụng cũng từ từ bình tĩnh lại. Nhắc nhở hoàn thành trận đấu đầu tiên thực ra quấy rầy lớn nhất dành cho mỗi tuyển thủ.
Cô đã từng mở mang kiến thức trong phòng ăn của Giang Thiên Phàm, dù cho một món ăn trước, khả năng đều là mấy giờ để chuẩn bị. Có vài thứ không gửi gắm thời gian và tinh lực là không đạt được hiệu quả gốc của nó. Độ lửa mà sai một chút, đối với những bình thẩm từng trải trong giới ẩm thực là một trời một vực.
Anna Lệ Tư giơ tay nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ, các vị tuyển thủ, các người có 40 phút đi đến kho nguyên liệu nấu ăn, các người cần chọn nguyên liệu nấu ăn! Cho dù là muối ăn đơn giản nhất, đều phải chọn lựa cẩn thận. Bởi vì một khi trận đấu bắt đầu, nếu vào kho nguyên liệu nấu ăn sẽ lãng phí thời gian của các người!”
Trong ấn tượng của Lâm Khả Tụng, tấm biển đệ nhất món ăn nổi danh của Giang Thiên Phàm là gan ngỗng chim cút. Ngày đó ở phía sau PRTG, chính mắt Lâm Khả Tụng chứng kiến Giang Thiên Phàm và Brodie hợp tác chế tạo tôm đậu phụ đông lạnh trước, món chính là gan ngỗng chim cút, và món sau cùng là kem sơn tra.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện từng cái từng cái nguyên liệu.
Cô biết mình tuyệt đối không thể bối rối, bất luận dưới tình huống khẩn trương như thế nào, đâu vào đấy mới đúng phong cách của Giang Thiên Phàm.
Với nhóm tuyển thủ mà nói 40 phút vẫn rất khẩn trương.
Sau khi tất cả mọi người xông vào kho hàng chứa nguyên liệu dùng để nấu ăn, Lâm Khả Tụng mới cảm nhận được thế nào là hỗn độn.
Đội thủ tuyển từ Mexico làm đổ một hàng sốt Mayonnaise, dẫn tới từng tiếng gọi oán than dậy đất.
Rõ ràng là đi vào kho hàng chứa nguyên liệu này không chỉ một lần, nhưng giá cả các mặt hàng phân loại chưa thay đổi, thậm chí có người không tìm thấy được đồ mình muốn.
Ngay cả Sansa cũng thế, thiếu chút nữa đã đẩy nhầm xe của người khác.
Trái lại Hậu Đằng Tín, giữ bình tĩnh thậm chí không hoảng loạn tự sắp xếp lại đồ vật mình cần.
Mà đặc biệt với Duy Khắc luôn biết rõ những vật liệu mình cần gì, đôi khi thỉnh thoảng sẽ cau mày đọc thành phần được dán trên bình tương. Anh ấy biết rõ mình không thể mang về một đống đồ có ích hay vô dụng. Bởi vì đợi đến lúc cuộc tranh tài chính thức bắt đầu, tìm vật cần trong một đống gia vị rất tốn nhiều thời gian.
Lâm Khả Tụng đi tới trước quầy giữ thịt tươi, cẩn thận kiểm tra tính đàn hồi của da heo, tính toán khối lượng. Sau đó tìm kiếm trứng tôm tươi. Dùng ngón tay chạm nhẹ đậu phụ kiểm tra độ co dãn và tươi mới, thậm chí còn nếm thử mùi vị. Cô đến quầy đông lạnh lấy chim cút đã được xử lý sạch, lựa chọn kích thước phù hợp rồi bỏ vào giỏ xách, dĩ nhiên cũng không quên chuẩn bị nhiều hơn. Tỉ mỉ phân biệt màu sắc gan ngỗng, lựa chọn đồ dày mỏng thích hợp.
Vốn là cô còn lo lắng không tìm được gan ngỗng, không nghĩ đến lại trông thấy một hộp lớn đặt ở cạnh quầy trái cây. Đưa vào trong miệng một miếng, vô cùng tươi, tuy vị chua khiến hai má cô bị ê, nhưng sau đó lại là mùi vị thuần khiết.
Sau khi kiểm tra tất cả mọi thứ chọn xong, Lâm Khả Tụng mới đẩy xe đi ra.
Theo tiếng gõ ly rượu của Anna Lệ Tư, tất cả tuyển thủ bắt đầu chuyển động như bánh răng.
Lâm Khả Tụng rửa sạch da heo rồi cắt thành khối nhỏ, bỏ vào một ít nước vừa phải, gia vị, rồi để đun cách thuỷ. Bởi vì thời gian có hạn, cô không thể nấu chín từ từ, chỉ có thể dùng nồi áp suất.
Cũng bởi vì thời gian hạn chế, cô không thể hầm nước xương tại chỗ, nhưng cô nhớ rất rõ nhiệt độ hầm xương chính xác. Cẩn thận đun sôi nước nêm nếm gia vị, sau đó điều chỉnh nhiệt độ lửa, bỏ chim cút vào nước sôi rồi đun đến khi nhừ.
Cô bắt đầu làm từng món ăn, đồng thời cũng theo dõi chim cút được hầm trong nồi.
Nấu gan ngỗng cũng là một công trình lớn. Cô phải khoét một lỗ nhỏ ở ngay giữa ngang ngỗng. Mà độ sệt của kem cũng rất cần kinh nghiệm. Bởi vì không để vào tủ đông, Lâm Khả Tụng chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm của mình dự đoán thời gian độ đặc sệt của kem. Nếu như kem chưa đặc, thì lúc để sơn tra bọc đường đỏ lên, sẽ bị chảy xuống. Nếu như kem quá đặc, ban giám khảo sẽ cảm giác như cắn trúng phải đá, chứ không phải là món điểm tâm ngọt khiến người ta nhớ mãi không quên.
Cô phải cẩn thận, suy nghĩ của cô phải vô cùng rõ ràng, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ công vô dã tràng.
“Ôi. . . . . . Trời ạ!” Có tuyển thủ làm hỏng đồ ăn, lại ôm đầu vô cùng ảo não làm lại.
Thậm chí có tuyển thụ đến từ Canada còn cắt trúng tay mình, Anna Lệ Tư không thể không gọi nhân viên cứu hộ đến kiểm tra xem anh ta có thể tiếp tục tham gia cuộc thi hay không.
Thậm chí nhiều đồ dùng nhà bếp bị rơi xuống đất hoặc là có tiếng vang va chạm giữa đồ vật.
Nhiều tiếng động quấy nhiễu như vậy, nhưng Lâm Khả Tụng không hề để vào trong tai.
“Cô ấy rất biết cách tổ chức, tính toán mỗi bước, mỗi một thao tác quy chế đều rất ngay ngắn thứ tự. Giống như cha anh.” Meire nói với Giang Thiên Phàm ở bên cạnh.
“Ừ.” Giang Thiên Phàm chỉ trả lời nhàn nhạt một tiếng.
Meire cười: “Tuyển thủ vừa rồi cắt trúng tay bị thương đã làm anh lo lắng?”
“Lo lắng cái gì?”
“Hẳn là lo lắng Khả Tụng.” (em kiểm tra lại câu này dùm ss “担心他是可颂.”)
“Hiện giờ tôi không có gì để lo lắng, mà cô ấy cũng rất hưởng thụ thời gian này.”
Thời gian so tài đã trôi qua một canh giờ, lúc này Lâm Khả Tụng mới để kem gan ngỗng đã làm xong vào tủ đông.
Bây giờ, đã có tuyển thủ làm xong món ăn, đang bày bàn.
Hành động này khiến cho những đối thủ dự thi khác cảm thấy rất áp lực, thậm chí có người đã sắp làm xong món ăn lại sơ sẩy làm rớt dưới đất.
Trên đài khán giả cũng bị lây nhiễm bởi không khí khẩn trương, trong đó có không ít người đến ủng hộ người thân cũng khẩn trương nắm chặt tay thành quyền.
Chú Lâm cắn chặt răng, bàn tay bóp mạnh đầu gối, chỉ sợ Khả Tụng cũng phạm phải sai lầm như vậy.
“Đừng lo lắng, Khả Tụng rất bình tĩnh.” Tống Tính ngồi bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay của ông.
“Bác cảm thấy. . . . . . Giống như là bác đang thi đấu. . . . . .”
Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh chú Lâm cũng hết sức khẩn trương ngay cả hít thở cũng không đều.
Cô chưa từng có ý nghĩ muốn đi xem trận chung kết của Lâm Khả Tụng, nhưng lời Tống Tính nói dưới đèn đường lại khiến cô vô cùng tò mò. Rốt cuộc chị họ Lâm Khả Tụng có tài năng thế nào, mà có thể khiến nhiều người ủng hộ chị ấy như vậy?
Mà lúc này giờ phút này, cô mới phát hiện mỗi một suy nghĩ của mình lại bị từng hành động của Lâm Khả Tụng điều khiển.
Cô có thể cảm nhận được sự cẩn thận tỉ mỉ của Lâm Khả Tụng, thậm chí khi chị ấy cầm sống đao cắt đậu phụ rất khéo léo có thể thấy chị ấy đã dụng tâm cùng với sự cố gắng trong mấy tháng qua.
Chị ấy rất khác với phần lớn các tuyển thủ đang bận rộn đến điên cuồng, trong lúc giơ tay nhấc chân Lâm Khả Tụng đều bộc lộ vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh.
Không có bất kỳ động tác nào dư thừa, ngay cả chuyển động cơ thể cũng rất lưu loát không chậm chạp.
Lâm Tiểu Tuyết ngóng dài cổ, trong lòng cô hi vọng. Cô hi vọng Lâm Khả Tụng có thể thắng, được vinh dự cuối cùng.
Mà trước đó khán giả bị Duy Khắc hấp dẫn, cũng có không ít người chú ý đến Lâm Khả Tụng .
Cô gái này nhìn như tầm thường, nhưng có thể mang đến ngạc nhiên và vui mừng. Cô ấy có thể chinh phục vấn đề khó mà Duy Khắc đã đưa, cho dù có thất bại trong so tài thì cô ấy vẫn bình tĩnh như cũ.
Bất kể là động tác quét mỡ bò, hay là bình tĩnh nấu kem gan ngỗng, quanh người Lâm Khả Tụng khiến người người cảm thấy sự tao nhã không rõ.
Cô lấy một phần gan ngỗng nhét vào trong chim cút, sau đó chiên sơ chim cút rồi bọc giấy bạc đưa vào lò nướng.
Sau đó, gần như không cần suy nghĩ, cô bắt đầu nguyên liệu pha chế tương.
Mà mọi người xem đều hiểu, không phải là cô không suy nghĩ, mà bởi vì cô đã cẩn thận nghĩ sâu tính kỹ, vào giờ phút này cô vô cùng tỉnh táo, hết sức rõ ràng với việc mình đang làm và sắp làm.
Lúc này, có tuyển thủ đã hoàn thành món chính, Lâm Khả Tụng mới bắt đầu chế biến điểm tâm sơn tra bọc đường đỏ.
Lúc Lâm Khả Tụng lấy tôm được đông lạnh từ trong tủ đông, thì đã có tuyển thủ giơ tay ra hiệu mình đã làm xong ba món ăn.
Lúc này, thời gian cuộc thi mới trôi qua hai tiếng rưỡi.
“Thật sự quá vội rồi.” Meire khẽ lắc đầu một cái, “Thật ra thì trong cuộc so tài này có bẫy, thử thách những tuyển thủ thiếu kiên nhẫn.”