Tìm Đường

Chương 37: Chương 37




Anh ôm em, em sẽ không lăn lộn lung tung

Khi bảo vệ tới nơi, hai gã kia đã chạy xa rồi.

Lương Nghiên cảm giác mình không còn chút sức lực nào.

Cô mặc dày nhưng lại lâu rồi không vận động. Đột ngột bị tấn công thế này, đau tuy vẫn có thể nhịn được, chỉ có điều quá mệt, tới giờ vẫn chưa thở ra hơi.

Bảo vệ giật mình vì cảnh tượng ấy: “Thế này là... bị cướp giật?“.

Không kịp hỏi nhiều, một người vội vàng qua đỡ Lương Nghiên dậy, người còn lại giúp họ nhặt những thứ rơi dưới đất lên.

Lương Nghiên được đỡ ngồi dậy. Thẩm Nghệ ôm cánh tay cô, vẫn đang nức nở.

Lương Nghiên hổn hển nói: “Di... di động của em rung...“.

Thẩm Nghệ cũng nghe thấy tiếng rung, bèn lần tìm di động trong túi Lương Nghiên.

Là cuộc điện thoại của Thẩm Phùng Nam.

Thẩm Nghệ lập tức bắt máy. Vừa nghe thấy giọng nói thân thuộc, tiếng khóc của cô ấy lại càng dữ dội hơn: “Anh, anh mau tới...“.

Phòng bảo vệ tiểu khu sáng đèn.

Lương Nghiên ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dựa lưng vào tường, Thẩm Nghệ co người ngồi bên cạnh cô, lấy khăn giấy lau cho cô khóe miệng và mu bàn tay. Gã cao gầy đánh không hề nhẹ, khóe miệng Lương Nghiên sứt thịt. Mu bàn tay vì trong lúc giằng co bị chà xuống đất nên xước thành một vệt máu dài.

Thẩm Nghệ vừa lau vừa hỏi: “Sưng lên rồi, có đau không?“.

Một vệt nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt cô ấy, lòng bàn tay cũng bị trầy da. Lương Nghiên kéo tay cô ấy lại: “Sao tay chị cũng...“.

“Chị bị xước lúc ngã xuống đất, không sao cả.” Thẩm Nghệ nhìn cô vẻ lo lắng: “Lưng em thế nào rồi, cú đá đó làm chị hết hồn hết vía. Em nằm yên đó không động đậy, liệu có phải là bị thương tới xương cốt không?“.

Lương Nghiên lắc đầu: “Không đâu, chỉ là cú đá đó khá đau, bây giờ vẫn chưa dịu“.

Lúc này, chú bảo vệ rót hai cốc nước ấm mang tới: “Nào, hai cháu uống chút nước để bình tĩnh lại đã“.

“Cảm ơn chú.” Thẩm Nghệ đón lấy, rồi đưa Lương Nghiên một cốc.

Họ vừa uống được hớp nước thì cửa phòng bảo vệ bị ai đẩy ra.

Lương Nghiên vừa ngẩng đầu thì Thẩm Phùng Nam lao vào.

Anh vừa liếc đã thấy cô ngồi trong góc tường, dáng vẻ thảm thương.

“Anh!” Thấy anh tới, mắt Thẩm Nghệ sáng rực, nhưng chỉ chực khóc.

Thẩm Phùng Nam rảo bước tiến tới, ngồi sụp xuống, quỳ một chân xuống đất, kiểm tra vết thương của họ trước.

Chú bảo vệ đứng bên cạnh nói: “Cậu đừng hoảng. Hai cô ấy coi như may mắn. Sắp qua năm mới, đám cướp bóc cũng muốn kiếm thêm, nên chỉ cướp túi, người không việc gì nghiêm trọng. Vết thương đó về bôi chút thuốc đổ. Sau này đừng ra đường muộn quá“.Thẩm Phùng Nam không lên tiếng, tỉ mỉ kiểm tra một lượt những vết thương trên tay, trên mặt họ, đầu mày nhíu chặt: “Còn chỗ nào nữa?“.

“Em hết rồi.” Thẩm Nghệ dụi mắt, nói: “Còn lưng Nghiên Nghiên bị bọn chúng đạp một cái, khá nặng“.

“Không nặng lắm.” Thấy sắc mặt Thẩm Phùng Nam tệ đi, Lương Nghiên lập tức nói: “Em mặc nhiều quần áo“.

Thẩm Phùng Nam không tin lời cô. Lòng anh hơi rối loạn, mọi tâm tình trở nên phức tạp.

Nhìn cô hai giây, anh buộc mình phải bình tĩnh lại rồi nắm chặt tay cô: “Đứng dậy được không?“.

“Ừm.”

Thẩm Phùng Nam đỡ cô dậy, ôm vào lòng rồi hỏi Thẩm Nghệ: “Báo cảnh sát chưa?“.

Thẩm Nghệ lắc đầu: “Chưa ạ“.

Chú bảo vệ tiếp lời: “Tôi cũng định báo cảnh sát, nhưng cô bé này nói tạm thời không báo. Mà cũng phải, tình huống này giờ báo chắc không tìm được nữa rồi, đêm hôm còn phải đến Cục cảnh sát chịu phiền toái. Mọi người nên về nhà xử lý vết thương, ngày mai hẵng đi báo cảnh sát cho lời khai, dù có bắt được hay không thì cũng nên cung cấp manh mối cho cảnh sát. Tôi thấy lũ này chắc chắn là được chiều sinh hư“.

Thẩm Phùng Nam không hỏi nữa, chỉ cảm ơn.

Mặc dù đã rất muộn rồi nhưng anh vẫn đưa họ tới bệnh viện. Vết thương ngoài da anh có thể xử lý nhưng anh lo sống lưng của Lương Nghiên.

11 rưỡi, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên vẫn đang ngồi trong phòng khám, vết thương trên tay họ đều đã được xử lý xong xuôi.

Thẩm Phùng Nam đi lấy phim chụp, hỏi bác sỹ trực ban, sau khi chắc chắn xương cốt tim khớp không có vấn đề gì anh mới yên tâm.

Đi đi về về, khi về tới nhà đã qua 12 giờ.

Thẩm Phùng Nam không hỏi nhiều về chuyện tối nay, chỉ dặn dò Thẩm Nghệ chú ý vết thương rồi bảo cô ấy đi ngủ.

Trở về phòng, Thẩm Phùng Nam cởi áo của Lương Nghiên ra.

Anh nhẹ nhàng, chậm rãi, khiến Lương Nghiên hơi khó nói: “Lưng em ổn mà, xương không gãy, anh không cần dè dặt quá vậy“.

Thẩm Phùng Nam cất giọng bình tĩnh: “Không gãy là không đau hả?“.

“...”

Anh vẫn giữ nguyên tiết tấu ấy, nhẹ nhàng giơ cánh tay của cô lên, cởi áo len của cô ra. Anh biết chuyện gì cô cũng nhịn được, nên không muốn để mặc cô.

Một lúc sau mới cởi xong quần áo, Lương Nghiên chui tọt vào chăn.

Thẩm Phùng Nam nói không sai, xương tuy không gãy nhưng đau vẫn cứ đau, bị thương phần mềm không phải trong chốc lát là khỏi.

Lương Nghiên thì vẫn nằm sấp, người hơi cứng.

Thẩm Phùng Nam ra ngoài, một chốc lại quay về.

Anh ôm cô về phía mình, vén áo ngủ của cô lên, đắp một chiếc khăn lạnh lên lưng.

Sống lưng đột ngột lạnh toát khiến Lương Nghiên rùng mình.”Cố nhịn nhé.”

Giọng anh khá thấp.

Lương Nghiên nằm sấp trên đùi anh, hiếm khi thấy cô nằm im không động đậy, nhàm chán nghịch vạt áo anh: “Bác sỹ dặn phải làm vậy ạ?“.

“Ừm.”

Lương Nghiên yên tĩnh một lúc, nhìn hoa văn trên ga giường: “Hôm nay em làm anh sợ lắm phải không?“.

Không nghe được câu trả lời, cô quay đầu, nghiêng mặt nhìn anh.

Thẩm Phùng Nam cúi đầu, đôi mắt đen sẫm lại, nhìn thẳng vào cô: “Em nói xem“.

Lương Nghiên cười: “Xin lỗi mà, lúc đó em vẫn chưa dịu cơn đau, làm chị Thẩm Nghệ hết hồn, chị ấy nói hơi nghiêm trọng quá“.

Thẩm Phùng Nam nắm chặt tay cô: “Tình hình lúc đó thế nào?“.

“Không có gì, bọn chúng chỉ muốn giật túi xách. Có lẽ vì ban đầu bọn em đã phản kích ngay nên chúng ra tay hơi nặng.”

“Hắn trông thế nào?”

“Em không nhìn rõ, hai gã đàn ông, một cao một thấp.”

“Không có đặc điểm gì khác sao? Chúng có lên tiếng không? Có âm địa phương không?”

Lương Nghiên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, chỉ đúng lúc bị em đánh thì gã lùn có kêu lên một tiếng“.

Một tiếng đó chẳng thể nghe ra khẩu ngữ gì.

Thấy anh không nói, Lương Nghiên tiếp lời: “Chẳng lẽ anh vẫn đang hy vọng bắt được bọn chúng. Không thể nào đâu, quá khó, thế nên em chẳng buồn báo cảnh sát nữa“.

“Anh biết.” Thẩm Phùng Nam không hỏi thêm. Thấy cũng đã muộn, anh lấy khăn xuống: “Ngủ đi“.

Anh ra ngoài.

Lương Nghiên nằm lại xuống giường. Lát sau, Thẩm Phùng Nam quay về, chui vào trong chăn, kéo Lương Nghiên về phía mình, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.

“Còn đau mấy hôm đấy, nằm úp mặt vào lòng anh.”

“Em đè lên tay anh đấy.”

“Không sao, anh ôm em, em sẽ không lăn lộn lung tung.”

“...”

Một sự thật không cách nào phản bác, Lương Nghiên đành nghe lời: “Thôi được“.

Hôm sau là giao thừa. Thẩm Phùng Nam để Lương Nghiên ở nhà nghỉ ngơi, còn mình đưa Thẩm Nghệ tới đồn công an một chuyến. Sau khi báo án, viết lời khai và đưa Thẩm Nghệ về nhà, anh xuống dưới tầng gọi điện cho Từ Ngu Thanh.

Từ Ngu Thanh đã về quê ở Quảng Châu, nhận được điện thoại còn tưởng anh chúc Tết sớm, tỏ ra rất ngạc nhiên: “Mặt trời mọc phía Tây rồi à?“.

Thẩm Phùng Nam không có tâm tình đùa cợt, đi thẳng vào chuyện chính.

Nghe xong tình hình, Từ Ngu Thanh cũng nghiêm túc trở lại: “Trùng hợp vậy, sao lại chọn đúng hai người họ mà cướp, Tết đến nơi rồi“.

“Cậu cũng cảm thấy có vấn đề?”

“Chuyện này cũng chưa thể nói được gì. So với hai vụ trước đó thì thật ra không giống lắm. Nhưng chuyện này vẫn phải cẩn trọng một chút. Đúng rồi, có tra được CCTV không?””Có lẽ là được, nhưng sẽ không nét.”

“Thế này đi, cậu tới tìm anh Trần, nói chuyện với anh ấy xem sao. Nói gì thì nói anh ấy cũng là một cảnh sát hình sự chính hiệu, chuyện này anh ấy nhạy bén hơn chúng ta. Nếu chỉ là một vụ cướp giật bình thường thì tốt, chỉ sợ vạn nhất. Tóm lại cậu cứ cẩn thận một chút, nhất là hai cô bé nhà cậu, tối đến đừng có thả ra ngoài chạy lung tung. Cho dù là chuyện ngoài ý muốn, lần sau cũng chưa chắc đã may mắn vậy đâu.”

“Mình hiểu.”

“Vậy có tiến triển gì cứ liên lạc nhé, mùng hai mình quay lại Nam An. Cậu cũng đừng quá căng thẳng.”

“Ừm.”

Ngắt máy rồi, Thẩm Phùng Nam gửi tin nhắn cho Trần Kha, chuẩn bị ngày mai qua tìm anh ấy.

Trong nhà, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên đã rục rịch chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Khi Thẩm Phùng Nam quay về, rau đã nhặt sạch. Lương Nghiên đang định mang đi rửa thì bị Thẩm Phùng Nam giữ lại: “Em đừng động vào nước”, rồi quay lại nói với Thẩm Nghệ: “Em cũng bỏ ớt xuống, muốn đi luôn đôi tay hả?“.

“Trời ơi, em có phải tàn phế đâu.” Thẩm Nghệ bất mãn: “Một vết thương nhỏ thôi mà, em cắt sắp xong rồi“.

“Để anh làm.”

“Một mình anh làm thế nào được, em chuẩn bị rất nhiều món.”

“Biết rồi, một món cũng không thiếu.”

Thẩm Nghệ và Lương Nghiên được đưa ra khỏi bếp.

“Một mình anh ấy ổn chứ?”

“Ai mà biết được!” Thẩm Nghệ lắc đầu thở dài: “Thật chẳng hiểu nổi. Sao bây giờ anh ấy lạ thế, chị chỉ bị thương ngoài da thôi mà!“.

Lương Nghiên không nói thêm.

Thẩm Nghệ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chị phát hiện hình như từ khi yêu em anh ấy thành ra như vậy. Cơ mà chẳng phải yêu mới khiến người con gái lo trước lo sau sao, tại sao đến em lại hoán đổi ngược lại“.

Lương Nghiên: “...“.

Thẩm Phùng Nam bận rộn trong bếp rất lâu, tới nỗi Thẩm Nghệ và Lương Nghiên xem ti vi đến phát chán.

Thẩm Nghệ thò đầu qua cửa xem tiến độ: “Anh cứ từ từ làm, em và Lương Nghiên đi xuống uống cà phê nhé“.

Thẩm Phùng Nam quay đầu lại: “Giờ này còn cà phê cà pháo gì, đừng có đi lung tung“.

“Không chạy lung tung. Quán bar ở cửa chính chẳng phải quanh năm không đóng cửa sao? Dù sao giờ này ăn cơm vẫn còn sớm. Bọn em xuống dưới đi hóng gió, tiện thể đi mua loại kem ngon nhất.” Thẩm Nghệ cười nịnh nọt: “Nghiên Nghiên cũng muốn ăn kem mà“.

“Vậy tối anh đưa hai người đi.”

“Vì sao?” Thẩm Nghệ nhíu mày: “Giờ đang rảnh, bọn em cũng chán mà“.

Lúc này Lương Nghiên đi tới, nhìn Thẩm Phùng Nam: “Anh vẫn lo chuyện tối qua à?“.

Thấy anh im lặng nhìn mình, Lương Nghiên nở nụ cười thầm trong lòng, bước lại gần anh: “Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, sao anh căng thẳng vậy?“.

Thẩm Nghệ không ngờ lại là nguyên nhân này, tỏ ra kinh ngạc: “Anh không đến mức 'vì mắc nghẹn mà bỏ ăn' đó chứ. Bây giờ là ban ngày mà, lẽ nào sau này em và Nghiên Nghiên cứ ở riết trong nhà?“.

Thẩm Phùng Nam cũng ý thức được mình quá căng thẳng, tiếp tục như vậy cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của họ.

Ngừng một lát, anh gật đầu: “Về sớm chút“.

Thẩm Nghệ nói: “Em biết rồi! Ăn kem xong là về liền“.

Cô ấy kéo Lương Nghiên đi mất.

Lúc này, không quá đông người ngồi trong quán bar café, nhưng cũng không quá thưa thớt. Có một đám thanh niên độc thân bao cả tầng trên để mở party đón năm mới.

Thẩm Nghệ đi vào gọi đồ, Lương Nghiên thấy hàng kem phía đối diện vẫn còn bán bèn nói: “Em đi mua kem nhé“.

“Được.” Thẩm Nghệ chỉ tay vào trong: “Lát nữa chị qua đó ngồi, em vào thẳng nhé“.

“Vâng.”

Thẩm Nghệ gọi đồ xong, đi vào bên trong, tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy trên ghế cao có một người phụ nữ đang hút thuốc.

Cô ấy nhíu mày, chuẩn bị tìm chỗ khác thì người đó bỗng quay mặt lại.

Thẩm Nghệ vừa nhìn đã sững người: “... Chị... Chị Tần Vy?“.

~Hết chương 36~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.