Tìm Đường

Chương 7: Chương 7




  Anh chỉ thấy tôi thích gây chuyện thôi mà 

Đầu hói chợt run người.

Cô gái mặt tròn và Triệu Yên Tích cuối cùng cũng hiểu ra sự việc đã trở nên nghiêm trọng, bèn cùng nhau chạy ra khuyên nhủ.

“Đúng đấy, đừng đánh nữa, đừng để có án mạng.”

“Đúng, chẳng phải chỉ hăm dọa cậu ta thôi sao, vậy là được rồi.”

Đầu hói như tỉnh lại, từ từ nhìn xuống tay mình.

Những người đàn ông khác nhìn kỹ Trì Hiến rồi cũng hơi sững người.

Hình như... Hình như đúng là hơi quá rồi.

Lương Nghiên gọi Triệu Yên Tích qua giúp đỡ. Họ nhanh chóng đỡ Trì Hiến vào phòng. Lương Nghiên kiểm tra vết thương của Trì Hiến, ra ngoài nói với đầu hói rằng phải đưa tới bệnh viện xử lý.

Đầu hói lập tức phản đối: “Không được đưa tới bệnh viện!“.

Mấy người đàn ông lúc này cũng đã biết nặng nhẹ, bèn phụ họa theo: “Đúng đấy, đừng đưa đi bệnh viện“.

Lương Nghiên nói: “Vậy thì mua thuốc“.

“Được, được, bây giờ chúng tôi đi mua ngay.”

Trong phòng ngủ, Triệu Yên Tích giúp Trì Hiến lau mặt. Thấy Lương Nghiên đi vào, cô ấy bèn đưa khăn mặt cho cô: “Toàn là máu thôi, mình choáng váng“.

Lương Nghiên làm nốt, lau sạch sẽ khuôn mặt của Trì Hiến.

Trong khoảng thời gian ấy, Trì Hiến cứ co rụt người lại, run như cầy sấy.

“Không sao rồi.” Lương Nghiên lên tiếng: “Cậu mở mắt ra chút đi“.

Nghe xong, mí mắt Trì Hiến khẽ động đậy. Lương Nghiên lấy khăn lau đôi mắt sưng vù của cậu ta.

Cô quay đầu vò khăn trong chậu, cô gái mặt tròn bỗng chọc chọc vào người cô.

Lương Nghiên ngẩng đầu, cô gái mặt tròn chỉ vào Trì Hiến, nói bằng khẩu hình miệng: “... Khóc rồi“.

Lương Nghiên liếc nhìn, từ đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đó quả thật lệ đang chảy ra.

Ban đầu Trì Hiến còn khóc trong im lặng, về sau thì càng lúc càng đau thương.

Triệu Yên Tích và cô gái mặt tròn thấy cậu ta co rụt người lại rưng rức khóc, nhất thời không dám lên tiếng.

Lương Nghiên rõ ràng không biết an ủi người khác, nhìn cậu ta một lúc lâu cũng chỉ nói được một câu: “Khóc chẳng phải sẽ càng đau hơn sao?“.

Cô đưa khăn mặt cho cậu ta lau, khi lùi lại thì Trì Hiến bỗng giữ lấy cổ tay cô.

Lương Nghiên nhíu mày, thấy Trì Hiến vừa khóc vừa nói: “Vì sao cô ấy lại lừa tôi? Cô ấy là một cô gái tốt như thế, xinh xắn như thế, trong sáng như thế, đáng yêu như thế...“.

“...”

Lương Nghiên câm nín gạt tay cậu ta ra: “Cậu thông minh lên chút đi“.

Vốn chẳng có cô gái bé nhỏ nào, đó chẳng qua là một người phụ nữ ba mươi tuổi đóng giả, lên mạng nói chuyện với cậu ta, giở trò tình yêu online để lừa phỉnh mà thôi.Tám rưỡi, thuốc đã được mang về.

Lương Nghiên bôi thuốc nước cho Trì Hiến, cậu ta không còn khóc rưng rức, cũng không còn co rúm người lại nữa, chỉ yên lặng nằm đó, khuôn mặt vô cảm của một người vừa mới “thất tình“.

Lương Nghiên chẳng buồn hỏi han cậu ta, ngược lại cô gái mặt tròn và Triệu Yên Tích thì cảm thấy cậu ta quá đáng thương, bèn ngồi xuống an ủi đôi ba câu.

Vừa an ủi đã lại khiến Trì Hiến khóc nức lên.

Lương Nghiên nghe phát đau đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh giặt quần áo.

Lúc sắp giặt xong thì có một người bước vào.

Lương Nghiên nhìn anh rồi cúi đầu vắt khô tất, cầm chậu mang lên bồn rửa mặt hứng nước.

Thẩm Phùng Nam đi tới.

“Anh muốn đi vệ sinh à?” Lương Nghiên nói: “Vậy tôi ra ngoài một lát“.

Cô định đi ra ngoài, cánh tay bỗng bị Thẩm Phùng Nam giữ chặt.

Anh cúi đầu nhìn những vằn máu còn rõ mồn một trên tay cô.

“Hôm nay lại làm gì rồi?”

Chất giọng trầm khàn bị tiếng nước chảy che lấp, không quá rõ ràng, nhưng Lương Nghiên vẫn nghe rõ.

Cô nói: “Anh biết rồi còn hỏi làm gì?“.

“Cô có muốn đi nữa hay không?”

Lương Nghiên đột ngột dừng lại. Hai giây sau, cô rút tay lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cảm thấy tôi lại gây rắc rối rồi phải không?“.

Thẩm Phùng Nam trả lời: “Điều này rất rõ ràng“.

“Phải, tôi lại gây chuyện rồi.”

Lần đầu tiên Lương Nghiên cảm thấy ánh mắt bình thản của người đàn ông này lạnh nhạt tới mức khiến người ta giận dữ.

“Anh có tin không, cậu ta thật sự sẽ bị đánh chết.” Cô nói: “Họ mất kiểm soát rồi, điên rồi. Họ không biết mình đang làm gì, người đó... anh không biết đâu, người bị đánh đó nhất định nghĩ rằng mình sắp chết rồi, mà anh cũng đâu có hiểu cảm giác chờ đợi cái chết“.

Cô nhìn anh, nói có phần khiêu khích: “Anh chỉ thấy tôi thích gây chuyện thôi mà“.

Cô tắt vòi nước đi, lại giặt quần áo thêm một lượt rồi ra ngoài.

Trước khi đi, cô ném lại một câu: “Bớt lấy chuyện ấy ra quản tôi đi, khỏi cần anh giúp nữa“.

Trần Cừ ra ngoài một ngày, trở về cũng chẳng quan tâm chuyện xảy ra trong nhà, chỉ nôn nóng đi tìm Triệu Yên Tích, nói với cô ấy rằng anh ta bị đổi sang một nhóm khác vài ngày, tối nay phải qua đó ngủ, để giúp họ đón người mới, còn phải đi giảng tiết lớn hai ngày.

Vừa nghe xong, Triệu Yên Tích lập tức mừng thầm.

Thấy cô ấy không nóng không lạnh, Trần Cừ có vẻ khó chịu, nhưng anh ta cũng không nói thẳng, chỉ dặn dò vài câu rồi bỏ đi.

Tối nay, Trì Hiến qua đêm trong phòng ngủ.

Ngày hôm sau, tinh thần cậu ta đã khá hơn một chút, nhưng cả khuôn mặt thì vẫn sưng vù. Điều khá phiền phức là cậu ta không chịu ra khỏi phòng ngủ, cực kỳ sợ hãi đầu hói, kể cả lúc đi vệ sinh cũng nhờ Lương Nghiên bảo vệ.Nhóm trưởng biết tin bèn đích thân tới động viên, tiện thể tẩy não một chút cho cậu ta.

Trì Hiến đã nghe lời căn dặn của Lương Nghiên nên tỏ ra là một cậu nhóc cực kỳ ngoan ngoãn.

Cứ thế, hai ngày sau trôi qua trong hòa bình, vết thương trên mặt cậu ta đã đỡ nhiều, ít nhất thì mắt mũi đều đã nhìn rõ.

Sáng sớm ngày thứ Sáu có thông báo gửi tới, buổi chiều có hoạt động hái lượm hưu canh.

Cô gái mặt tròn rất vui, len lút nói với họ hoạt động này là vui nhất, có thể được lên núi. Thường cứ khi nào có người mới đến lại tổ chức một lần.

Lương Nghiên vừa nghe đã hiểu. Đây rõ ràng là việc làm có mục đích làm tê liệt người mới, đầu tiên tạo một bầu không khí vui vẻ, để mọi người vui chơi thoải mái, dần dần hòa nhập vào tập thể, cuối cùng sẽ bị giam kín.

Đúng là lắm trò mà.

Nơi họ đang ở nằm ở rìa thành phố, gần bến xe cũ, ngay gần đó có núi.

Trước khi xuất phát, các nhóm nhỏ đã được chia sẵn. Trì Hiến vừa nghe mình cùng nhóm với Lương Nghiên đã hoàn toàn yên tâm nhưng nghe thấy gã đầu hói cũng cùng nhóm thì cả người lại không được thoải mái nữa.

Trở về phòng ngủ, Triệu Yên Tích thì thầm an ủi cậu ta: “Cậu sợ gì chứ. Lát nữa cậu đi bên lề, cách xa anh ta một chút là được“.

“Anh ta hung hãn quá.” Trì Hiến nghiến răng nghiến lợi, bóng ma tâm lý trong lòng vẫn rất lớn. Mấy hôm nay lại ở lỳ trong phòng không ra ngoài tắm nắng, cả người cậu ta không sao tươi sáng lên được.

Triệu Yên Tích nói: “Bình thường anh ta cũng rất tốt bụng, hôm đó thực sự là ngoài ý muốn“.

Trì Hiến hoàn toàn không tin, lắc đầu nguầy nguậy: “Lát nữa cho mượn 'Nghiên ca' nhà cô được không?“.

Triệu Yên Tích phì cười: “Cậu được đấy, còn 'Nghiên ca' cơ, cẩn thận Lương Nghiên đấm cậu“.

Trì Hiến hoàn toàn không còn tâm trạng đùa giỡn với cô ấy: “Tôi nói thật đấy, lát nữa tôi sẽ đi bên cạnh cô ấy, cô đừng giành“.

“Cậu có còn là đàn ông nữa không?” Triệu Yên Tích khinh thường: “Cậu học hỏi Lương Nghiên đi, cứng rắn lên một chút được không?“.

Trì Hiến làm mặt đau thương: “Mấy cô no làm sao hiểu nỗi khổ của người đói. Mấy cô chưa bị đánh bao giờ, không biết đau, chưa bị lừa gạt tình cảm, làm sao hiểu cảm giác đau lòng. Hôm đó tôi suýt nữa đã tưởng rằng tôi sẽ chết dưới gót giày của hắn. Cô không biết lúc ấy tôi tuyệt vọng nhường nào đâu, tôi còn biết bao phong cảnh núi non chưa ngắm nhìn“.

Hai người đang rì rầm, Lương Nghiên ở phía sau vỗ vai: “Thu dọn đồ đi“.

“Gì?”

“Đi thôi, mang những vật quan trọng đi.”

Trì Hiến nói: “Làm gì còn vật nào quan trọng chứ?“. Di động, iPad cậu ta đều nộp cả rồi.

“Còn tiền không?”

Trì Hiến rầu rĩ: “Không còn mấy. Hôm qua họ bắt nộp tiền ăn, bị vét hết rồi“.

Lương Nghiên nói: “Còn bao nhiêu thì mang bấy nhiêu“.

Nghe xong, Trì Hiến bèn bỏ 40 đồng vào trong túi quần.

Triệu Yên Tích hỏi: “Ban nãy nói nhóm của chúng ta có bao nhiêu người nhỉ?“.

“Sáu người.” Trì Hiến trí nhớ tốt, đếm từng người một cho cô ấy nghe: “Ba chúng ta, còn cả tên đầu hói ác độc, anh A Sơn cao to đó và Tiểu Lý tóc ngắn hôm qua anh A Sơn đưa tới“.

Triệu Yên Tích nói: “Ai phân nhóm này vậy, toàn là nam giới, chỉ có tôi và Lương Nghiên là nữ, lại còn một người lạ hoắc, Tiểu Lý đó là người của nhóm khác tới“.

“Đúng thế, còn cho gã hói vào nữa chứ!”

Lương Nghiên mặc cho họ đứng oán trách, đi qua lật chiếc gối dưới chiếu lên, kéo khóa ra, lục tìm chứng minh thư, thẻ ngân hàng và hai chiếc vé màu hồng bỏ vào túi.

Trên đường đi, Trì Hiến bám sát theo sau Lương Nghiên.

Đi được khoảng hai mươi phút thì tới chân núi. Đây là địa điểm hoạt động đã lâu của họ, mọi người được các thành viên cũ dẫn dắt, các nhóm chia nhau hành động.

Đầu hói mang theo hai chiếc túi da rắn, đưa một chiếc cho Triệu Yên Tích: “Này, ba người dùng đi“.

Vào trong rừng rồi, Lương Nghiên mới phát hiện ở đây có rất nhiều cây cam.

Đầu hói giải thích: “Rừng này trước thuộc sở hữu của một cá nhân, trồng không ít cam. Về sau người ấy không ở đây nữa, để rừng hoang vu hết cả, nhưng cây cối thì vẫn còn. Không có ai trông nên mọi người cứ tùy ý tới vặt cam“.

Triệu Yên Tích có phần phấn khích, dắt tay Lương Nghiên định tới cây to nhất để hái. Trì Hiến cũng định đi theo, nhưng bị đầu hói gọi lại.

Đầu hói dặn dò: “Đừng chạy xa quá. Mọi người đứng tập trung lại, đừng đi một mình, lạc đường thì chết đấy“.

Nói thì dễ nghe, thực chất là hạn chế tự do của người ta.

Triệu Yên Tích thất vọng, không lên tiếng.

Lương Nghiên gật đầu đồng ý: “Được“. Cô tìm một cái cây gần đó nhất rồi bắt đầu hái.

Mọi người hái khoảng mười lăm phút thì Tiểu Lý bỗng nhiên ôm bụng kêu: “Aida, tôi đau bụng!“.

Đầu hói hỏi: “Có chuyện gì vậy?“.

Tiểu Lý ngượng ngập trả lời: “Hình như buổi trưa ăn hơi nhiều, bây giờ nhộn nhạo, tôi phải tìm chỗ đi vệ sinh đây“.

“Trên núi làm gì có chỗ nào tiện đi vệ sinh.” Đầu gỗ nói.

Triệu Yên Tích nghe vậy nói ngay: “Nhưng cũng không thể giải quyết ngay ở đây được, muốn chúng tôi chết vì thối à?“.

Tiểu Lý đỏ mặt cười: “Phải, tôi cần chạy xa chút“.

Anh ta nói vậy có nghĩa là có người cùng anh ta chạy xa một chút. Dù sao thì, họ không thể hành động đơn độc.

Đầu hói ngẫm nghĩ: “A Sơn, anh đưa cậu ta đi“.

Thẩm Phùng Nam nãy giờ vùi đầu hái cam, nghe xong bèn nhíu mày: “Núi này tôi không thuộc lắm, sợ sẽ lạc đường“.

Đầu hói nghĩ cũng phải bèn nhìn mấy người nhóm Lương Nghiên rồi nói: “Vậy mấy người đứng đây, tôi đưa cậu ta đi“.

Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được“.

Đầu hói đưa Tiểu Lý ra xa. Thẩm Phùng Nam ném cam đi, sải bước qua nắm lấy tay Lương Nghiên.

“Đi thôi!”

~Hết chương 06~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.