Tìm Em Ngàn Năm

Chương 21: Chương 21: Ngày giỗ




Hôm sau, Vương chở Tâm đến bệnh viện sớm, mùi uế khí trong khoa sanh xộc ra ngoài làm Vương thấy ngột ngạt, nhưng anh ráng chịu đựng, chờ Khiết Tâm. Xin được địa chỉ thai phụ hôm qua, cô nhanh chóng kêu Vương chở đi. Ngồi bên ghế lái phụ, thấy mặt anh nhăn lại, thở phì phò mệt nhọc, Tâm liếc nhìn bệnh viện phía sau, rồi xoay nhìn anh suy nghĩ. Xe chạy ra ngoại ô thành phố, đi thẳng về khu Nhơn Trạch, Đồng Nai. Nhà cô ấy xa vậy, chả trách sao đi khám thai trễ thế. Tâm lại nhìn qua Vương, sắc mặt anh càng nhợt nhạt. Vương mang linh lực thuần khiết, có thể xú uế của bà đẻ làm anh nhiễm độc, thêm vào dương khí quá thịnh, bắt anh chở đi dưới ánh mặt trời gay gắt vậy không biết có sao không nữa.

- Vương! Hay anh chạy vô đường trồng cao su đi cho mát. Ngoài đây nắng quá.

- Chạy đường vòng xa lắm.

- Không sao, mình không gấp mà.

- Được! Nghe em.

Vương đánh lái, rẽ vào rừng cao su. Bóng cây rậm rạp, Vương cảm thấy dễ thở hơn, nhưng sắc mặt anh vẫn không ổn lắm. Nãy giờ, Tâm quan sát anh suốt, cô nhớ mình mang máu thuần khiết, có thể giải độc cho anh.

- Vương! Em mệt, hay mình tấp xe vô nghỉ chút đi.

- Được

Xe tấp hẳn vô rừng, Vương mệt mỏi, dựa ra ghế nhắm mắt. Tâm cắn môi mình chảy máu, quyết định chồm qua, hôn lên cánh môi nhợt nhạt, lạnh lẽo của anh. Vương bất ngờ, mở trừng mắt nhìn Tâm, Tâm cố cạy miệng, đưa máu vào miệng anh mà anh cứ trừng trừng nhìn cô. Bực quá, cô trèo qua, ngồi hẳn lên đùi của Vương, dùng hai tai bóp mặt anh, cúi xuống hôn tiếp. Tâm cúi xuống tự động nhắm mắt, không biết người kia trừng trừng nhìn mình. Sau một hai giây, Vương biến bị động thành chủ động, ôm eo lật người cô qua ghế lái phụ, hôn xuống ngấu nghiến. Nếm được vị thanh tao ngọt ngào, Vương giật mình nhìn bờ môi sưng đỏ của Tâm:

- Em muốn làm gì?

- Khử độc cho anh. Anh cảm thấy đỡ hơn chưa?

- Em! Cô bé khờ này.

Xung quanh khu rừng nổi gió, mây đen giăng kín bầu trời, lá bay xào xạc. Vài bóng trắng đen lập lờ ẩn hiện. Vương thật hết cách, tự cắn môi mình, áp sát người hôn Khiết Tâm, cửa kính xe hơi lập tức đổi sang màu đen, trong xe chỉ còn ánh đèn nhỏ trên trần. Tâm giãy nãy, đẩy Vương ra. Rõ ràng khỏe rồi còn hôn nữa á, tên quỉ háo sắc này. Càng đẩy, Vương càng ghì chặt, áo của Tâm bắt đầu sộc sệt, hở ra mảng da thịt trắng ngần. Ban đầu, Vương muốn trị thương cho cô, nhưng càng hôn càng nghiện hương vị thơm tho, sạch sẽ, ngọt lành. Thế là anh tham lam mút mát, lửa dục vọng bùng phát dữ dội. Mỗi năm, tới ngày giỗ của mình, Vương sẽ bị lập lại đau đớn của vạn tiễn xuyên tim như năm xưa. Đó là lúc anh yếu đuối và đau khổ, mất nhân tính nhất. Do lo cho Tâm, nên Vương cố lết theo cô, với năng lực quỉ vương, xú uế kia có là gì. Tâm lại không biết, vô tình khơi lên dục hỏa của đàn ông, hương thơm gây nghiện, nổi đau xé tim gan, đau vì bị phản bội làm anh phẫn nộ. Đất trời u ám, mưa giông ầm ầm.

Vương cứ mút mát, tay lần mò vùng đồi núi xoa nắn, trượt dần xuống vùng eo thon, vô thẳng nơi rậm rạp ấm áp. Tâm mở trừng mắt lo sợ, nhưng cô bị pháp lực khống chế, không thể nhúc nhích lẫn kêu la. Bất giác, giọt nước mắt cô rơi. Tâm khóc không phải vì mình sắp bị làm nhục, mà khóc vì thương anh. Năng lực anh lớn như vậy, muốn cô lúc nào cũng được, vậy mà Vương chỉ cưng chiều, yêu thương mà không hề đòi hỏi. Chắc là anh nhịn khổ sở lắm. Nghĩ rồi Tâm buông xuôi, mặc anh càn quét khắp người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.