Tìm Em Ngàn Năm

Chương 27: Chương 27: Oán nghiệp




Hoàng lục trong balo con dao găm, nhét túi áo, xoay người nhìn con búp bê giả lả:

- Giờ hai ba con mình ở đây chờ tới sáng, ba nhờ dân địa phương chở chúng ta tới thầy Heng, gia tăng ma lực cho con.

Thằng bé nghe nhắc tên Heng sực tỉnh. Thân người nó đứng yên, cái đầu xoay 180 độ nhìn tên Hoàng. Lúc này, cả người bé không còn trong hình dáng búp bê nữa, mà là thân xác đứa trẻ sơ sinh biết đứng. Nó chành miệng ra cười. Cái miệng be bé, không có răng. Trên gương mặt dù đầy đủ bộ phận nhưng rất mờ nhạt, làn da trong suốt thấy luôn lục phủ ngũ tạng bên trong. Nó tiến về phía Hoàng với đôi mắt đen vô hồn, thân mình ngược với đầu. Hoàng cầm con dao đưa trước ngực thủ thế.

- Con trai, con lên võng nằm đi. Ba ngủ trên xe cũng được.

- Oa....oa.....oa....trảaaaaaaa......mẹ.........chooooo....tôiiiii

Oe....oe....oe.....hé....hé....hé.....mạng đổi mạng....hé....hé....

- Con đừng qua đây.....

Hoàng chui vô xe, đóng cửa, vẫn thủ con dao trước ngực. Đứa bé vẫn đi ngược về phía hắn. Bé không cười nữa mà khóc...

- Oe....oe.....oe...baaaa.....ẵm...

Ba....bỏ.....connnnnn. Oe....oe.. Ba giết connnn. Connnnn.....giếtttttt baaaa. Hé...hé....hé.....

Đứa trẻ không đi nữa mà bay tới. Hoàng nhắm mắt, chỉa cây dao ra, cắm vào người con búp bê. Hắn mở mắt, hoảng sợ buông con dao, lết thụt lùi về phía sau. Gương mặt đứa bé trai đanh lại nhìn hắn, trên da thịt bắt đầu thối rửa, làn da bé bủng beo bốc mùi thối nồng nặc. Cánh tay bé xíu tự rút con dao cắm vào lưng mình. Thân mình nó xoay 180 độ khớp với gương mặt. Nhìn con từ phía trước, Hoàng có thể thấy rõ trái tim non nớt đậo thình thịch sau lớp da trong suốt. Dù rất muốn đâm vào trái tim đó, nhưng con dao thì đang trên tay bé. Hoàng mở to mắt nuốt khan, nhìn con dao găm, rồi nhìn tới trái tim con. Đứa bé tiến về phía ba của mình, nó nhảy lên, dùng hai tay cầm con dao cắm phặp vào ngực của Hoàng. Do ở trong xe, nên Hoàng nên còn đường lui. Hắn ôm lấy ngực hắn, trừng mắt nhìn Kumanthong. Đứa bé dùng hai cánh tay của mình xoáy mũi dao, vặn lên vặn xuống. Tên Hoàng vẫn trợn trừng, miệng trào máu tươi, người giật giật, ngã nghiêng nhìn đứa bé trước mặt. Đứa bé rút dao, nhảy lên vai hắn, tiếp tục chặt xuống. Mỗi nhát chặt, hắn lại giật lên, đến khi phần vai khớp nối cánh tay hắn nát bấy, không nhìn ra hình dạng, cánh tay hắn cũng lặt lìa thành đống thịt băm. Đứa bé nhảy xuống đất, đẩy nhẹ phần cánh tay đang ôm ngực tên Hoàng, nó liền rớt xuống đất trắng bệch. Do hắn ngã nghiêng nên bé không chặt được tay bên kia, nhưng cũng phần nào trả được thù. Nó nhìn mặt ba nó, dùng bàn tay bé xíu sờ lên gương mặt đang kinh hãi với đôi mắt mở to, cất lên tràng cười khanh khách lanh lãnh.

Gà rừng gáy ò..ó...o báo hiệu mặt trời lên. Con Kumanthong ngước nhìn bần trời hừng đông, gương mặt nó hòa hoãn, hiền lành đáng yêu như đứa trẻ mới sinh. Trong ba lô của tên Hoàng lúc hắn lục dao găm rơi ra tấm danh thiếp của bà Hòa. Bé Kumanthong cầm tấm thẻ to hơn bàn tay bé, nghiêng nghiêng đầu xem chúng viết gì, mà bé đâu có biết chữ. Một lúc nó nghĩ ra gì đó, nhét vào ngực búp bê, chỗ bị dao đâm rách khi nãy, tiếp tục cười vui vẻ, hòa vào gió, vào nắng và biến mất.

Sáng sớm, dân địa phương đi rừng đã phát hiện ra xác tên Hoàng bên cạnh em bé Kurmanthong, họ báo cảnh sát. Cảnh sát giải quyết thi thể của Hoàng, còn bé Kumanthong, dân giao lại cho thầy Heng. Cả khu này có mình thầy Heng, nên giao cho thầy là an ổn nhất. Nghiệp duyên xui khiến Nhơn qua thỉnh ngay em Kumanthong này đem về nuôi. Thế là cả gia đình bà Hòa bắt đầu ngày tháng trả nợ oán nghiệp từ nhiều năm trước.

Sau vài ngày nằm viện, sức khỏe của Khiết Tâm dần bình phục, cô được Vương nhanh chóng đón về nhà, vì bệnh viện nhiều xú uế, mà máu và linh hồn của Khiết Tâm rõ ràng là mồi ngon nhử yêu, nên đưa nàng về biệt thự là tốt nhất. Khiết Tâm nghỉ ngơi cũng không yên, cô cứ canh cánh về việc của bà Hòa và Nữ. Cô rón rén ra vườn, lén nhìn Vương, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Vương thừa biết cô nàng muốn gì, nên đặt tách trà sen xuống, đằng hắng.

- Khiết Tâm! Em qua đây.

- Dạ.

- Sắc mặt tốt hơn rồi, tính ra máu con người cũng hay nhỉ. Ông bác sĩ già đó xem như cũng có ích.

- Bác sĩ già???

- Tên Chinh cho em máu. Em đó, máu của em rất quí. Lần nào cũng tự ý quyết định, cũng may lần này có hắn, nếu không, anh phải sống sao hả? Tiếp tục tìm em cả ngàn năm?

- Khoan. Ý anh là giáo sư Chinh?

- Chính hắn.

- Trời, sao giờ anh mới nói. Ông ấy là thầy của em. Là vị giáo sư tiến sĩ đáng kính. Thầy cứu em, vậy mà em khỏe bữa giờ cũng chưa gửi lời cảm ơn. Anh thiệt là....

- Đáng kính sao? Hắn ta đã vấy bẩn Nguyệt, cưỡng bức mẹ em đó.

- Vương! Sao anh biết. Ông ấy không..không phải là người như vậy. Những gì em biết về thầy rất chuẩn mực. Thầy có người yêu cùng đi kháng chiến, không đến được với nhau rồi thầy ở vậy, không lấy vợ vì không thể yêu ai. Làm sao...sao lại liên quan đến ngoại và mẹ. Anh...anh có lầm không?

- Khiết Tâm, trong lúc hắn vịn vai anh, anh đã thấy quá khứ của hắn. Em biết năng lực của Quỉ Vương không lầm được. Anh nghĩ có thể em là con gái của hắn.

Khiết Tâm thật sự chấn động, cô ngồi phịch xuống ghế, như không thể tin những gì mình vừa nghe. Ba....là ba sao? Tuổi của thầy làm ông của mình, sao có thể làm ba? Vấy bẩn ngoại, còn cưỡng hiếp mẹ? Trời trêu ngươi, bản thân mình lại sinh ra trong vòng loạn luân oan nghiệt? Không, không thể, mình sẽ đi hỏi thầy, chính thầy mới là người có câu trả lời chính xác nhất.

Khiết Tâm vô nhà, khoác áo muốn tới nhà Giáo sư Chinh. Vương nắm tay cô giữ lại.

- Em muốn đi đâu?

- Em phải đi gặp ông ấy hỏi cho ra lẽ. Mọi sự suy đoán đều là khách quan bên ngoài.

- Anh không đoán, anh thấy....

- Cũng vậy, nếu ông ấy đúng thật là ba của em, ít ra..cũng nên cho em câu trả lời thỏa đáng.

- Được. Chờ anh, anh đưa em đi.

- Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.