Tìm Em Nơi Đâu

Chương 1: Chương 1




Warwickshire, 1824.

Âm thanh của những tiếng nhạc trong lễ hội May Day tràn ngập trong không khí, trôi từ ngôi làng đến tòa lâu đài màu mật ong ngự trên hồ. Một trong những người cư ngụ trong lâu đài, Damon, Lord Savage, Hầu tước Savage, đang tản bộ dọc theo con đường vào làng, bị quyến rũ bởi những tiếng nhạc không giống với bản tính thông thường của anh.

Anh không phải là một kẻ ăn không ngồi rồi, anh cũng không thích tham dự vào những nơi có quá nhiều người tụ họp. Hai năm qua Damon đã dành hết thời gian trong cuộc sống của mình để tạo dựng lại của cải cho gia đình anh, chăm sóc cho cậu em nhỏ và người cha đang đau yếu. Những trách nhiệm mà anh gánh vác không cho phép anh có thời gian để vui chơi giải trí. Anh đã bị lôi cuốn đi xuống làng chỉ bởi cảm giác trộn lẫn giữa tò mò và cô độc, và nhu cầu cần phải thoát ra khỏi những cánh cửa.

Một đám đông những cô thiếu nữ trong những chiếc đầm màu trắng như được thiếp vàng trong ánh chiều thẫm tím khi họ nhảy múa quanh một cái cây được mắc đầy những dải ruy băng và những vòng hoa. Cười đùa, uống rượu, ca hát, dân làng tụ tập lại để tổ chức lễ hội May Day của những kẻ ngoại giáo, sẽ tiếp tục kéo dài suốt cả đêm.

Damon kín đáo đứng bên rìa của đám đông trong khi trời tối dần. Những ngọn đuốc và ánh đèn được thắp sáng, đang ném những cái bóng lập lòe ngang qua đồng cỏ. Mặc dù anh đã từng trải qua lễ hội May Day vài lần trước đây, Damon vẫn bị ấn tượng bởi khung cảnh đẹp như tranh của những cô thiếu nữ đang nhảy múa vòng quanh cây cột Tháng năm (mayole). Họ nhảy theo vòng tròn một cách duyên dáng, trên mái tóc đội những vòng hoa, chiếc áo đầm trắng cuộn lên quanh đôi chân mang tất dài.

Cũng giống như những người đàn ông khác đang hiện hiện, Damon chú ý tới những cô gái đặc biệt hấp dẫn. Cũng đã lâu kể từ lúc anh có một người đàn bà. Gần đây, anh đã tự hứa với mình, anh sẽ kiếm một người tình và thưởng thức sự khoái lạc mà anh đã thề phải từ bỏ, nhưng lúc này vẫn còn có quá nhiều việc cần phải hoàn thành. Giá mà anh có thể giải thoát bản thân trước nỗi thèm muốn phiền hà trong sự ve vuốt của một người đàn bà, trong mùi nước hoa ngọt ngào trên làn da phụ nữ, và cái cảm giác của một vòng tay mảnh dẻ bao bọc quanh anh. Ban ngày anh đã quá chú tâm vào công việc, nhưng khi đêm xuống …

Lồng ngực của Damon chuyển động trong tiếng thở dài căng thẳng. Anh dõi theo đám đông đang vui chơi thêm vài phút nữa, nhận thức rõ sự trống vắng bên trong anh đã từ chối không chịu dịu đi. Quyết định quay trở lại lâu đài và thỏa mãn bản thân bằng một cốc đầy rượu brandy, anh quay người đi. Bất thình lình, sự chú ý của anh bị bắt giữ bởi một nhóm những diễn viên biểu diễn đã đến tham gia vào lễ hội. Cất cao giọng ca vang một bài hát thật sôi động, họ hòa mình vào đám đông và vỗ tay theo điệu nhạc.

Một vài dân làng thân thiện cổ vũ những người mới đến tham gia vào điệu nhảy của những cô gái. Hai trong số những người phụ nữ đã đồng ý, nhưng người thứ ba, một cô gái mảnh dẻ với bím tóc vàng đội một cái vương miện trên đầu, đã lắc đầu một cách cứng rắn. Những kẻ tham gia cuộc vui cứ khăng khăng bất chấp sự phản đối của cô, đang kéo và đẩy cô gái về phía cây cột Tháng năm. Ai đó đã đặt một vòng hoa lên đầu cô, làm cho cô bật cười một cách bất đắc dĩ khi cô theo theo bước những cô gái khác đi vòng quanh thân cây được trang trí đầy những vòng hoa.

Damon dõi theo cô gái như bị thôi miên. Cô dễ dàng nhận thấy bởi chiếc áo tối màu và vẻ duyên dáng khi cô chuyển động. Cô dường như giống như một tinh linh đột ngột hiện ra từ cánh rừng rồi sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Thật kỳ lạ, sự tác động của cô đối với anh, cơ thể anh biến thành một thung lũng lấp đầy bởi sự khao khát, mỗi giác quan của anh đều tập trung vào hình ảnh của cô, vào âm thanh ngọt ngào, cao vút trong tiếng cười của cô.

Cô ấy chỉ là một cô gái thôi, anh tự nhủ với mình, cố gắng một cách vô vọng để giải thoát bản thân khỏi sự thôi thúc đang thiêu đốt anh. Cô ấy cũng chỉ là một cô gái như bao cô gái khác thôi. Nhưng đó không phải sự thật. Sự phản ứng mạnh mẽ của anh đối với cô đã báo động và kích thích anh. Anh sẽ cho đi tất cả nhữn gì anh sở hữu chỉ để có một đêm với cô. Anh chưa bao giờ quá dễ tổn thương trước những thôi thúc đột ngột, chưa bao giờ bị điều khiển bởi bất cứ thứ gì ngoại trừ logic và lý trí. Có vẻ như tất cả sự liều lĩnh mà anh chưa bao giờ cho phép bản thân cảm nhận đang bao trùm lấy anh ngay lúc này.

Damon di chuyển vòng qua rìa đám đông với với sự cẩn trọng của một con thú săn mồi, luồng mắt anh khóa chặt vào cô. Anh không chắc mình định làm gì, chỉ là anh phải đến gần cô. Lúc này cô đang nhảy nhanh hơn, cuốn theo điệu nhạc và những cái giật tay thiếu kiên nhẫn của những cô gái đang nắm tay nhau tạo thành vòng tròn. Cười vang, thở hổn hển, cô xoay sở để phá vỡ vòng tròn và trượt ra ngoài. Vòng hoa bay ra khỏi đầu cô rồi đáp xuống gần chân Damon. Anh cúi xuống, khép ngón tay mình quanh vòng hoa, vô tình làm nhàu vài cánh hoa thơm ngát.

Quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt bằng cánh tay áo, cô gái thơ thẩn đi xa khỏi đám đông. Damon theo sau cô, trái tim anh dội điên cuồng trong lồng ngực. Mặc dù anh không hề gây ra tiếng động nào, cô ắt hẳn đã cảm giác được sự hiện diện của anh. Cô dừng bước rồi quay mặt lại đối diện với anh, trong khi đám đông tham gia lễ hội May Day tiếp tục cuộc vui của họ. Damon đánh bạo tới gần cô hơn, ngừng lại cách cô không tới một bước chân.

“Ta tin cái này là của nàng,” anh nói khản đặc.

Cô ngước nhìn anh, màu mắt cô không thể phân biệt được trong bóng tối. Một nụ cười thật khẽ hiện ra nơi khóe môi mềm mại của cô.

“Cám ơn,” Cô với tay tới vòng hoa, những ngón tay mát lạnh của cô lướt nhẹ qua tay anh trong khoảnh khắc. Anh cảm thấy một cơn sốc chạy dọc khắp thân thể.

“Nàng là ai ?” anh thốt lên.

Cô gái bật cười, có lẽ là bị giật mình bởi sự thẳng thắn của anh.

“Tôi là ai không quan trọng. Chỉ là một nghệ sĩ theo đoàn đi biểu diễn thôi.” Cô thoáng ngập ngừng. “Còn ngài ?”

Anh vẫn im lặng, không thể nào trả lời trong khi mùi hương thơm lừng của những bông hoa bị vò nát, hương rượu, và mùi mồ hôi choáng đầy cánh mũi anh, làm cho máu anh đổ dồn dập trong huyết quản. Anh muốn kéo cô đi tránh xa khỏi đám đông, mang cô vào rừng, đặt cô xuống nền đất ẩm ướt phủ đầy những chiếc lá… Anh muốn ấn miệng mình vào làn da nhợt nhạt của cô, sổ tung mái tóc cô ra cho tới khi chúng gợn sóng giữa những ngón tay anh.

Cô gái nhìn anh với vẻ tò mò, nghiêng đầu sang bên.

“Ngài chắc hẳn là đến từ lâu đài,” cô nói. Cùng lúc đó, vẻ mặt cô trở nên cảnh giác. “Ngài không phải là một trong những người nhà Savages chứ ?”

Damon lắc đầu, phủ nhận anh là ai, anh muốn tách mình ra khỏi mọi thứ trong quá khứ và tương lai anh.

“Ta chỉ là du khách ở đây thôi,” anh nói, giọng anh có chút khàn khàn. “Cũng giống như nàng vậy.”

Cô trông có vẻ ngờ vực nhưng dường như đã thư giãn.

“Nàng đến từ đâu vậy ?” Damon hỏi.

Hàm răng của cô lóe lên trong bóng tối. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì đẹp tuyệt như nụ cười của cô.

“Tôi không chọn nghĩ về quá khứ của mình.” Cô hất những sợi tóc ánh vàng đang rơi lòa xòa trước trán ra sau. “Tại sao ngài lại ra ngoài này, thưa ngài ? Để hít thở không khí hay để xem mọi người khiêu vũ ?”

“Để tìm nàng.”

Một tiếng cười êm ái bật ra khỏi môi cô, đoạn cô căng ra giống như một chú chim sẵn sàng cất cánh.

Cảm giác được cô sẽ bay mất, Damon nhận thấy mình đang hành động một cách vô thức. Tay anh vươn ra ôm lấy hai bên đầu cô, giữ chặt lấy cô bất chấp cái giật mình phản đối của cô.

“Hãy để ta,” anh thì thầm, một cơn chấn động chạy xuyên qua những ngón tay anh khi chúng ép chặt vào đôi má phủ đầy lông tơ của cô. Anh ấn môi mình vào môi cô, cô trở nên bất động. Hơi thở của cô trở nên nóng hổi và dồn dập phả vào da anh, trong lúc đó hương vị của cô tràn lên mọi giác quan của anh trong một cơn thủy triều thấm đẫm chất rượu say nồng. Anh cảm thấy sự đáp ứng của cô, rồi ma thuật phù phép lên khoảnh khắc này làm cho thời gian dường như trôi lơ lửng, không giống như bất cứ thứ gì đã từng xảy đến với anh trước đây.

Cô ngoảnh mặt đi, phát ra một tiếng kêu bối rối. Damon nhận thức rõ rệt cái vuốt mượt như nhung của má cô vào má anh, sự gần gũi của cơ thể cô. Cả hai đứng đó trong im lặng, bất động trong khi uống lấy cái cảm giác mãnh liệt của việc đứng gần nhau.

“Chào buổi tối,” cô thì thầm.

“Đừng đi,” anh nói, nhưng cô sải bước đi mất, dường như tan chảy vào đám đông.

Mặc dù Damon có thể theo cô, nhưng anh chọn không làm. Dường như người phụ nữ đó không thể nào có thật được. Từ góc độ nào đó, anh không muốn cô có thực. Cứ để cô chỉ còn lại là một ảo giác, một hình ảnh mà anh sẽ cất giữ trong suốt quãng đời còn lại, không thể chạm tới bởi những hiện thực khó chịu đã chiếm cứ hết thời gian trong cuộc sống của anh. Anh rời khỏi lễ hội May Day, không thể giải thoát tâm trí khỏi một linh cảm bất ngờ rằng một ngày nào đó, bằng một cách nào đó … họ sẽ gặp lại nhau.

London, 1825

Cô đã bị trễ. Julia tăng nhịp bước, cố gắng giữ cho vạt váy không bị kéo lê trên nền đất lầy lội, cùng lúc che mặt tránh khỏi cơn mưa phùn dai dẳng và rét mướt của mùa thu. Nếu cô không tới được Nhà Hát Thủ Đô sớm, cả tóc và quần áo cô sẽ bị ướt sũng hết. “Buổi thử vai của mình,” cô lẩm bẩm chán chường, len lỏi qua dòng người đang đi trên vỉa hè trơn trợt, rạn nứt. Cọng lông vũ màu vàng đã từng trông rất vui nhộn và bắt mắt rũ xuống khỏi vành của chiếc mũ nhỏ cô đang đội trên đầu. Cô nóng nảy gạt nó ra sau.

Hôm nay là một trong những ngày trọng đại nhất trong cuộc đời cô. Nếu mọi thứ thuận lợi, cô có thể trở thành một phần của đoàn kịch thành công nhất nước Anh. Tuy nhiên, nếu cô thất bại trong việc gây ấn tượng về tài năng của mình với Logan Scott, cô sẽ phải quay trở lại cái Nhà Hát Daly bé tẹo và đầy bụi ở Strand. Người điều hành, Mr. Bickerson, chỉ coi những diễn viên nữ ở đấy như gái bán hoa, kiếm chác về cho bản thân hắn bằng cách sắp xếp cho họ gặp gỡ những gã đàn ông lắm tiền. Hắn đã điên tiết với Julia vì đã từ chối giao thiệp với một gã nam tước già nua dâm đãng, sẵn lòng trả cái giá cắt cổ để có được đặc ân lên giường với cô.

“Cô sẽ phải tuân theo những luật lệ của tôi,” Bickerson phun vào cô, “hoặc ra khỏi đoàn. Lần tới mà tôi tìm một người đàn ông cho cô, cô sẽ phải chấp nhận hắn hoặc nhận lãnh sự nguyền rủa đi.”

Tệ hơn nữa, Bickerston gặp rắc rối với mấy món nợ cờ bạc, hắn thường không thể trả đủ lương cho diễn viên. Nếu Julia không sớm kiếm được tiền, cô sẽ không có đủ khả năng trả tiền thuê cho căn phòng trên tầng thượng của cô. Và cô không thể cầu viện đến những gì mà những nữ diễn viên khác đã làm, bán tình dục để bổ sung cho thu nhập. Cho dù có phải chết đói, cô cũng sẽ không bao giờ chọn con đường đó.

Julia thở dài, cô nổi gai ốc trước cái ý nghĩ quay trở lại Strand. Cô phải tìm cho ra một chỗ làm việc tốt hơn. Ôm chặt lấy tập giấy ẩm ướt trong tay, cô cúi thấp đầu xuống rồi bước nhanh hơn. Bất thình lình cô đâm sầm vào một hình thể rắn chắc khiến cô gần như bật ngã sóng soài ra sau. Cả xấp giấy rớt ra khỏi cánh tay cô, tràn xuống như thác nước. Người đàn ông nhanh chóng túm lấy vai cô để giữ cô khỏi bổ nhào xuống mặt vỉa hè đầy bùn đất.

“Cô không sao chứ, cô gái ?” người đàn ông cất giọng hỏi, giúp cô đứng vững lại.

Julia cúi người xuống để nhặt xấp giấy đã bị thấm nước của mình. Càng khiến cho cô thêm mất tinh thần, đường viền của vạt áo cô kéo lê qua một vũng nước bẩn.

“Ông nên trông chừng coi mình đang đi đâu chứ,” cô gắt lên.

“Tôi có thể nói vậy với cô đấy, cô gái.” Chất giọng của người đàn khô khốc và trầm ấm như một ly rượu vang đỏ. Anh ta giúp cô nhặt lại những tờ giấy đang rơi vãi, thoáng dừng lại, liếc nhìn vào chúng.

Julia lấy chúng khỏi tay anh ta trước khi anh ta có cơ hội đọc được bất cứ gì.

“Tôi đang trên đường tới nhà hát,” cô nói một cách quả quyết. “Tôi đã bị trễ lắm rồi.”

Cô dợm bước qua anh ta, nhưng anh ta đã chạm nhẹ vào vai để dừng cô lại.

“Cô muốn đến nhà hát nào ?”

Cô ngước lên nhìn anh ta, chớp mắt xua đi những giọt nước mưa đang chảy ròng ròng xuống mặt. Anh ta cao ráo và tráng kiện, bờ vai rộng được phủ bên ngoài bởi áo khoác đen dày. Mặc dù màn mưa đang nhỏ giọt xuống vành mũ đen của anh, cô vẫn có thể nhìn thấy những đường nét hấp dẫn, thô ráp và đôi mắt xanh đến nhức nhối.

“Tôi đang cố tìm đường đến Nhà Hát Thủ Đô,” cô nói.

“Cô vừa mới tới nơi đó.” Anh ta chỉ vào cánh cửa cách đây không xa. “Những diễn viên chính ở phòng nghỉ của diễn viên, những buổi thử vai thường được tổ chức ở đó.”

“Làm thế nào anh biết được ?” cô hỏi với vẻ ngờ vực.

Một nụ cười giãn ra trên khóe miệng rộng, sinh động của anh.

“Tôi là thành viên của đoàn kịch.”

“Ô.” Cô lùi một bước, cảm thấy có chút ghen tị. May mắn, anh chàng may mắn, khi được là một thành viên của đoàn kịch danh tiếng như thế.

Nụ cười của anh ta vẫn đọng lại trên môi khi anh ta nhìn cô với vẻ trầm ngâm.

“Nếu cô muốn, tôi sẽ dẫn đường cho cô.”

Julia gật đầu, thận trọng đi trước anh ta, xuyên qua ô cửa dẫn vào một hành lang vắng vẻ, được chiếu sáng lờ mờ. Giũ bớt nước mưa, cô vuốt nhẹ lên chiếc váy ẩm ướt, cố gắng làm nó trông tươm tất hơn. Người bạn đồng hành của cô lịch sự chờ tới khi cô cởi mũ và áo khoác sũng nước ra, anh lấy chúng từ tay cô.

“Chúng ta sẽ để lại chúng ở phòng thay đồ phụ cho khô,” anh ta nói, mở cửa rồi máng chúng lên những cái móc lớn bằng đồng được đóng vào tường. Anh ta cũng cởi nón và áo khác của mình ra, đoạn luồn tay vào mái tóc rối bời, cố gắng sắp xếp lại trật tự cho mái tóc ngắn, dợn sóng của mình.

Julia vuốt phẳng mái tóc sẫm màu của mình, thầm ước cô có một cái gương để giúp cô phục hồi lại diện mạo của mình.

“Cô trông cũng ổn,” người đàn ông nói, như thể anh đọc được những suy nghĩ của cô.

Lần đầu tiên, Julia ngập ngừng nhoẻn miệng cười với anh ta.

“Tôi thì lại đang hy vọng là tốt hơn thế.”

Anh ta nhún vai. “Vẻ ngoài của cô không quan trọng bằng kỹ năng diễn xuất của cô đâu.”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

Cô theo anh ta bước dọc theo hành lang, vượt qua những phòng thay quần áo, phòng làm việc, xưởng mộc, và phòng phục trang. Nhà Hát Thủ Đô là một khuôn viên rộng lớn, bao gồm một rạp hát chính với bốn tòa nhà kèm theo. Lúc trước nó chưa bao giờ được đánh giá là cùng đẳng cắp với Nhà Hát Hoàng Gia ở Dury Lane mãi tới khi Logan Scott tiếp quản nó. Dưới sự điều hành tài ba của anh, và được lèo lái bởi những buổi biểu diễn đầy tính thuyết phục, Nhà Hát Thủ Đô đã ngoi lên trở thành một trong những nhà hát được đánh giá cao nhất trong thành phố.

Mặc dù Logan Scott vẫn còn trẻ, trong độ tuổi đôi mươi, anh đã kiến tạo được một địa vị huyền thoại trong giới kịch nghệ. Ý nghĩ thật sự được chạm trán với anh làm dạ dày của Julia đánh lô tô dữ dội. Nếu anh quyết định rằng cô không có tài, sự nghiệp của cô coi như xong.

“Anh đã ở trong đoàn kịch bao lâu rồi ?” Julia hỏi, sự hồi hộp của cô cứ tăng dần lên theo mỗi bước chân tiến sâu hơn vào tòa nhà. Họ lướt qua những người thợ đang làm việc trong hành lang, rồi rẽ sang góc nơi có thể nghe thấy giọng của những diễn viên vang ra từ phòng tập.

“Ngay từ lúc bắt đầu cách đây bốn năm,” bạn đồng hành của cô đáp.

“Anh thật may mắn khi được làm việc với Mr. Scott.”

“Tôi sao ?” anh ta hỏi một cách lạnh nhạt. “Anh ta là một kẻ cáu kỉnh, cô biết đấy.”

“Điều đó cũng đáng được tha thứ cho một nghệ sĩ tài hoa lắm chứ. Mr. Scott là diễn viên tuyệt vời nhất nước Anh đấy. Mọi người đều gọi anh ấy là David Garrick.”

Một cái khịt mũi nhạo báng bật ra khỏi anh ta. “Tôi nghĩ đó chỉ là phóng đại quá mức thôi.”

Julia liếc nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên. “Anh không phải là một người hâm mộ Mr. Scott đúng không ?”

“Chỉ đôi lúc. Tôi chỉ không tình cờ nghĩ rằng anh ta có thể sánh được với Garrick. Dù sao thì vẫn chưa tới.”

Julia nhún vai. “Vì tôi chưa bao giờ xem anh ấy diễn trên sân khấu, tôi sẽ phải để dành sự phán xét của mình lại.”

Họ đã tới được phòng nghỉ của diễn viên, nó không hẳn là còn mới, Julia siết chặt lấy xấp giấy trong tay khi cô bước vào bên trong. Căn phòng thoáng đãng, sơn màu kem sắp đầy những cái ghế và sofa đã bị sờn, những cái bàn mòn vẹt, và một cái khay chất đầy bánh mì, thịt xông khói và phô mai. Ở góc phòng có hai người phụ nữ đang ngồi, cùng lúc đó một đôi nam nữ trẻ đang tập kịch ở phía bên kia căn phòng, ngừng lại một chốc phá ra cười trước vài động tác vũ ba-lê vụng về. Hai người đàn ông đẫy đà lớn tuổi hơn thì ngồi cách xa một bên, đang đọc kịch bản và lẩm nhẩm lời thoại.

Bị đánh động bởi những người mới đến, tất cả bọn họ đều ngước nhìn lên. Ngay lập tức họ ùa tới bên người đồng hành của Julia, vây lấy anh ta cho tới khi Julia bị thúc sang một bên. Anh ta gạt đi một tràng những câu hỏi và yêu cầu bằng cách giơ cao hai tay lên.

“Để sau,” anh ta thông báo với họ. “Lúc này tôi còn phải tham dự buổi thử vai.”

Julia nhìn trân trối vào anh ta, cặp mắt mở to. Lúc này đây khi họ đã ở trong căn phòng được chiếu sáng đầy đủ, cô có thể nhận thấy nhiều chi tiết mà cô đã bỏ lỡ trước đó. Anh ta vận một bộ trang phục đắt tiền, cắt may hoàn hảo: quần đen, chiếc áo vest màu ngọc lục bảo đắt tiền, và một cái cà-vạt bằng lụa đen. Cô chưa bao giờ trông thấy mái tóc đàn ông nào đẹp như thế, nó có màu nâu gợn sóng một cách phóng túng, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, nổi bật lên bởi màu đỏ óng ánh của gỗ dái ngựa. Mái tóc được cắt ngắn và chải ra sau, nhưng theo một phong cách rối trên thực tế là đang nài xin một người phụ nữ hãy vuốt mượt lại nó.

Bầu không khí uy quyền bao quanh anh là không thể nhầm lẫn. Chính là nó, cái âm sắc sâu lắng quyến rũ trong giọng nói của anh ta, và đôi mắt xanh dương đầy mê hoặc, đã thuyết phục Julia anh là ai. Cô cảm giác như trái tim đã chạy thẳng xuống chân, và cô biết màu sắc cũng đã rời khỏi đôi má cô.

“Anh là Logan Scott,” cô thì thào. “Anh nên nói cho tôi biết.”

Đôi mắt anh lóe lên tia sáng ranh mãnh, thách thức.

“Cô nên hỏi mới đúng.”

Cô gật đầu thừa nhận bằng vẻ thảm thương, tự hỏi có phải cô đã xoay sở để phá hoại tất cả cơ hội tạo ra một ấn tượng tốt rồi không.

“Và tên của cô là … ?” anh gợi ý.

“Bà Jessica Wentworth,” Julia nói, sử dụng nghệ danh cô đã tự đặt cho mình. Hết phân nửa số người trong phòng không nén nổi tò mò đang nhìn chòng chọc vào cô. Cô chỉ muốn bò vào một góc tối nào đó rồi trốn luôn ở đó.

“Được rồi, bà Wentworth,” Logan Scott nói bằng giọng êm ái. “Để chúng tôi khám phá ra tài năng của cô là gì nào.”

Anh giơ tay đón lấy tập kịch bản chuẩn bị cho buổi diễn thử cô mang theo, ngẫu nhiên lật nhanh những trang giấy ẩm ướt.

“Xem ra cô đã chuẩn bị một cảnh trong vở Mathilda. Xuất sắc. Chúng tôi đã diễn vở kịch đó liên tục trong mùa diễn vừa qua. Charles rất quen thuộc với vở kịch đó.” Anh phẩy tay về phía một người đàn ông cao ráo tóc vàng đứng cách đó vài bước chân. “Anh không phiền vào vai Lord Aversley chứ, Charles ?”

Anh chàng tuân theo một cách sốt sắng.

Scott thoải mái đặt người xuống ghế, còn những người khác nối gót theo sau thỉnh cầu.

“Nếu cô không thấy phiền hà, bà Wentworth, hãy để cho những thành viên khác của đoàn kịch xem cô diễn.”

Julia thật sự cảm thấy phiền. Việc biểu diễn trước một nhóm nhỏ quả thật khó khăn hơn so với biểu diễn trước số đông khán giả. Và cái nhóm nhỏ đó lại toàn là diễn viên, họ chính là những khán giả khó tính nhất. Họ sẽ chế nhạo cô vì muốn trở thành một phần của Nhà Hát Thủ Đô. Họ sẽ lập tức nhận ra cô không được đào tạo bài bản, và chỉ có chút kinh nghiệm ít ỏi quý giá. Nhưng lúc này cô đã đi quá xa không thể rút lui được nữa, Julia buộc mình nở một nụ cười, rồi mở khóa cho hai đầu gối gia nhập với người đàn ông trẻ đang đứng ở trung tâm phòng.

Vẻ ngoài của Charles không giống như Lord Aversley trong trí tưởng của cô. Anh có vẻ quá dịu dàng và đẹp trai để vào vai một kẻ cùng hung cực ác. Tuy vậy, phong thái tự tin của anh ta lại gây ấn tượng với Julia. Cô không nghi ngờ gì về tài năng của anh ta, anh ta có thể đóng bất cứ vai nào mà anh ta chọn một cách thuyết phục.

“Malthilda là một vai phức tạp để chọn cho buổi diễn thử,” Logan Scott nhận xét. Không rõ là anh đang nói với Julia hay với những người khác trong phòng. “Tính cách ẩn nhẫn, cam chịu của nữ chính dễ khiến khán giả trở nên buồn chán.”

Julia gật đầu một cách trang trọng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm tĩnh của anh. “Tôi sẽ ráng hết sức để không trở nên buồn chán, Mr. Scott.”

Vẻ thích thú căng ra nơi góc miệng anh. “Bắt đầu khi nào cô đã sẵn sàng, bà Wentworth.”

Julia gật đầu, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà để tập trung, ổn định tư tưởng sẵn sàng. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi câu chuyện của Mathilda đã mang lại tiếng tăm cho tác giả của nó, S. R. Fielding (muốn biết thêm chi tiết mời đọc Dreaming of you, nữ tác gia Sara chính là nữ chính của bộ này, mình nhớ trong đó cũng có kể sơ qua về tiểu thuyết Mathilda…), được ra mắt độc giả dưới dạng tiểu thuyết, rồi sau đó gặt hái được thành công vang dội trên sân khấu. Công chúng đã bị mê hoặc bởi câu chuyện kể về sự tha hóa của một cô gái thôn quê có nhiều tham vọng đã rơi vào con đường làm điếm, và đến cuối cùng là sự ăn năn hối lỗi của nàng. Trích đoạn Julia chọn là cảnh then chốt trong Mathilda, khi nàng vẫn còn là một trinh nữ, bị cám dỗ bởi Lord Aversley, một kẻ trác táng và độc ác.

Julia liếc nhìn lên Charles, cô bắt đầu nói bằng trọng âm thô lỗ của dân quê. Anh ta đáp lại bằng chất giọng trau chuốt thuộc tầng lớp quý tộc của Aversley. Cứ mỗi câu thoại trôi qua, Julia có cảm giác mình càng lúc càng đắm sâu hơn vào nhân vật. Cô nửa ve vãn, nửa sợ sệt, tấn công rồi rút lui khi Aversley chậm rãi chơi trò rượt đuổi với cô quanh phòng.

Logan tập trung vào cô gái, mọi giác quan của anh đều bị bắt giữ. Mặc dù cô có vóc người nhỏ nhắn, thấp hơn chiều cao trung bình một chút, chính sự mảnh dẻ đã mang lại cho cô cái ảo giác cô cao hơn so với thực tế. Cùng với mái tóc màu vàng tro, đôi mắt xanh rực rỡ và gương mặt đẹp như thiên thần, cô thật cực kỳ xinh đẹp. Thật hiếm để tìm ra một phụ nữ mang trên người vẻ đẹp kiều mị không chút khiếm khuyết, đồng thời cũng là một diễn viên đầy tài năng. Một người phụ nữ xinh đẹp dường như chưa bao giờ sở hữu chiều sâu cảm xúc hoặc bất cứ thứ gì ngoài bộ dáng ngây thơ.

Ít nhất hơn một phút sau khi phân cảnh bắt đầu, Logan thấy rõ Jessica Wentworth sỡ hữu một năng lực diễn xuất phi thường, theo kiểu làm cho lông trên cổ anh có cảm giác nhoi nhói. Cô được phú cho cái tài biến đổi mình thành nhân vật cô hóa thân. Không phải kiêu căng, anh biết bản thân cũng sở hữu cùng tài năng như thế, thỉnh thoảng trong đoàn cũng có một hoặc hai người có thể đạt được trình độ đó. Nhưng một tài năng hiếm có như thế lại tồn tại trên người một cô gái không thể nào vượt quá hai mươi.

Jessica Wentworth dễ dàng hóa thân vào nhân vật Mathilda. Cô đang chạm vào người đàn ông đó với dáng điệu bỡ ngỡ, với vẻ tò mò của một đứa trẻ và sự mê hoặc đáng phỉ nhổ của người đàn ông sẽ hủy hoại cô. Có sự toan tính trong hành động và bộ óc thông minh sắc sảo mang những tham vọng lầm lạc của Mathilda muốn có một người đàn ông giàu có. Logan khẽ lắc đầu, đánh giá cao khả năng biến đổi khôn lường trong diễn xuất của cô. Anh liếc nhìn những diễn viên khác, tất cả họ đều đang say mê chăm chú dõi theo người mới đến.

Julia dần thư giãn và thưởng thức sự vui thích khi được diễn chung với một diễn viên có tài như Charles. Đáng kinh ngạc là anh ta làm cô dễ dàng tin rằng anh chính là Aversley khi anh ta buông lời nhạo báng rồi rượt đuổi cô từ bên này qua bên kia căn phòng. Cô đột nhiên bị dao động và xuống tinh thần, cô dừng lại nửa chừng khi nghe thấy tiếng của Logan cắt ngang ngay khúc đổi lời thoại.

“Tôi sẽ hoàn thành nốt cảnh này với cô ấy, Charles.”

Giật mình, Julia dõi theo khi Scott đứng dậy khỏi ghế rồi tiến về phía cô. Anh ra hiệu cho Charles ngồi xuống, rồi thay thế vị trí của anh ta. Julia trong giây lát bị chết đứng bởi sự thay đổi bạn diễn của Logan Scott, sự căng thẳng bất thình lình nổ lách tách trùm lên bầu không khí trong căn phòng, đôi mắt anh bùng lên hai đốm lửa màu xanh. Anh nhẹ mỉm cười với cô, rồi bắt đầu nói lời thoại của Aversley. Thật xúc động. Julia chỉ muốn ngồi xuống ghế và lắng nghe cái sức mạnh đàn áp trong giọng nói anh. Anh tạo ra cho nhân vật Aversley một tính cánh giống như mèo, một kẻ thích lên mặt ta đây lố bịch, và thêm vào một chút vẻ cay đắng không ngờ.

Điều chỉnh lại diễn xuất của mình cho hoà hợp với anh, Julia đáp lại như một Mathilda, và đôi lúc thật quá dễ dàng để đánh mất bản thân trong vai diễn, quên mất rằng mình là ai. Aversley chơi đùa với Mathilda, bất thình lình tấn công cô, hứa hẹn mang đến cho cô sự khoái lạc lẫn đau đớn bằng chất giọng mượt như lụa và đôi mắt xanh nóng bỏng của hắn. Hắn siết lấy cánh tay cô, Julia hốt hoảng bởi cảm giác bị mắc bẫy thật sự. Cô cố gắng vặn người thoát ra, nhưng hắn ôm cô chặt hơn, thì thầm sát vào miệng cô cho tới khi hơi thở ấm nóng của hắn phả vào môi cô.

Họ đã là một phần của vở kịch cho tới khi Aversley hôn Mathilda rồi mang cô ra khỏi sân khấu, để phần còn lại cho trí tưởng tượng của khán giả. Julia căng cứng người trong vòng tay của Logan Scott, cảm thấy hoàn toàn bị sở hữu bởi cái ôm siết thật chặt của anh. Cô thoáng nghĩ anh sẽ hôn cô, và rồi cảm thấy như được giải thoát khi chiếc mặt nạ rớt khỏi khuôn mặt anh, anh nhẹ nhàng buông cô ra. Phân cảnh trong vở kịch kết thúc.

Căn phòng lặng ngắt như tờ. Julia cảm nhận được luồng mắt của họ đang chiếu vào mình khi cô bước lùi lại, xoa bóp chỗ cánh tay nơi Scott đã nắm.

Chú ý thấy hành động của cô, Scott quay về phía cô, nhíu mày.

“Tôi làm cô đau à ?” anh hỏi bằng vẻ dịu dàng pha lẫn kinh ngạc.

Julia lập tức lắc đầu và thả tay xuống. Ít nhất thì cái ôm không gây ra đau đớn, nhưng cái chạm của anh dường như vẫn còn nấn ná lại ngay cả khi anh đã bỏ cô ra.

Có một khoảng lặng thật lâu sau đó, trong khi những thành viên khác của đoàn kịch cứ tiếp tục nhìn chòng chọc vào Julia, thì Scott ghim vào cô một cái nhìn vẻ như đang suy đoán. Anh có hài lòng không, hay thất vọng, cô cũng không dám chắc ? Anh có nghĩ cô có đủ tố chất để trở thành một diễn viên không ? Julia im lặng điều hòa hơi thở của mình.

“Tôi sẽ diễn thử một cảnh khác nhé ?” cô thì thầm. “Một cảnh trong vở diễn khác ?”

“Không cần thiết đâu.”

Anh đột nhiên tỏ ra thiếu kiên nhẫn, đảo mắt ngó quanh phòng bộ dạng như một con báo bị nhốt trong chuồng. Bàn tay tao nhã của anh giơ lên ra dấu cho Julia cùng anh rời khỏi phòng.

“Đi nào, bà Wentworth. Tôi sẽ dẫn cô đi tham quan một vòng quanh nhà hát.”

Dường như không một ai trong số những người còn lại tỏ vẻ ngạc nhiên. Người đàn ông lớn tuổi đầy đà già ngồi ở góc phòng tặng cho Julia nụ cười khích lệ khi cô bước ngang qua. Một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt xanh rực rỡ như biển cả tiến về phía cô ngay cửa ra vào.

“Đó là Mathilda tuyệt vời nhất tôi từng xem đấy,” cô gái nói.

Julia mỉm cười thay cho lời cảm ơn, được cổ vũ bởi lời nhận xét đó. Nhưng ý kiến của Logan Scott mới chính là thứ có ý nghĩa sống còn với cô, và cho tới lúc này anh vẫn chưa đưa ra một lời nhận xét nào.

“Cô không được đào tạo nhiều đúng không,” anh nhận xét, dẫn cô băng qua một mê lộ đầy văn phòng hành chính.

“Không có.” Julia lặng lẽ nói.

“Và không có nhiều kinh nghiệm cho lắm.”

“Tôi đã tham gia vài chuyến lưu diễn vòng quanh các tỉnh với một đoàn lưu diễn. Gần đây tôi tham gia vào Nhà Hát Daly ở Strand.”

“Nhà Hát Daly à,” anh lập lại, nghe có vẻ còn lâu mới bị ấn tượng. “Cô xứng đáng với một đoàn kịch tốt hơn thế.”

“Tôi cũng hy vọng thế, thưa ngài.”

Anh dừng lại, chỉ cho cô thư viện nhà hát, chất đầy những giá sách về phục trang, phông nền, kỹ thuật diễn xuất, và hằng hà sa số những bản copy của những vở kịch khác nhau. Ngừng lại ở một chồng giấy, anh chọn ra một ấn bản đã cũ mèm của vở Much Ado About Nothing, rồi đưa nó cho cô. Giữ chặt lấy bản copy trong tay, Julia theo anh rời khỏi phòng.

“Những gì tôi yêu cầu đối với diễn viên trong đoàn của mình chính là cố gắng hết mức để đạt được phong thái diễn xuất tự nhiên nhất,” Scott lưu ý. “Tôi không thể chịu được cái lối diễn xuất cố tình làm ra vẻ màu mè mà tôi nhìn thấy ở đại đa số nhà hát ở Luân Đôn. Phần lớn bọn họ đều là những tên ngốc luyện tập quá nhiều, đã không còn đặt cái tâm vào vai diễn mà thay vào đó bằng những điệu bộ khoa trương quá mức.”

Julia gật đầu đồng tình, trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ nối tiếp với kính sợ

“Họ nói anh đã làm một cuộc cách mạng trên sân khấu ở Anh và Châu Âu,” cô bắt đầu nói, nhưng anh đã cắt ngang cô với vẻ mỉa mai.

“Tôi không thích được tâng bốc đâu, bà Wentworth. Điều đó chỉ tổ thổi phồng lên việc đánh giá cao bản thân mình của tôi mà thôi, và điều đó nguy hiểm lắm. Bản thân tôi cũng đã vượt quá xa sự kiêu ngạo rồi.”

Cô bật cười kinh ngạc. “Tôi chắc sự thật không phải thế đâu.”

“Thì cứ chờ cho tới khi cô biết rõ tôi hơn.”

Một bong bóng hy vọng phình lên trong lồng ngực cô. “Tôi sẽ sao ?” cô liều mạng hỏi, anh nhếch miệng cười. Thật kỳ lạ, làm thế nào mà một người đàn ông có thể mỉm cười và trông quá ấm áp đến thế, nhưng lại cùng lúc ở anh vẫn có điều gì đó không thể chạm tới.

“Có lẽ,” anh đáp. “Với tư cách diễn viên, cô sở hữu một tiềm lực to lớn đấy, bà Wenworth. Cô sẽ không phải là sự tăng thêm tồi cho đoàn kịch đâu.”

Họ đã tới nhà hát, rảo bước ngang qua những bức rèm hạ màn trên sấu khấu và hai bên cánh gà. Julia đi theo Scott tới chỗ đèn chiếu ở rìa sân khấu, chăm chú phóng tầm mắt ra ngoài khán phòng. Khu vực khán phòng tối lờ mờ và thoáng đạt, độ khoảng một ngàn năm trăm chỗ ngồi, chỗ ngồi ở bên rìa được xây theo kiểu bậc thang, nhô lên cao với chiều cao làm hoa cả mắt. Julia chưa bao giờ vào bên trong nơi này trước đây. Nhà hát thật hoa lệ, phết sơn màu trắng, màu hồng cá hồi, và màu xanh của rừng rậm. Những bức tường được sắp theo hàng dọc, thiếp vàng và được lắp những tấm kính màu xanh lá, còn có những bông hoa giấy lộng lẫy, đắt tiền được sắp thành hàng dọc theo chỗ ngồi bên trong.

Bản thân sân khấu được xây nghiêng, vì thế những diễn viên đứng phía sau được nâng lên cao hơn vài insơ so với người đứng phía trước. Đứng trên sàn nhà đầy những vết sứt sẹo, Julia gần có thể mường tượng ra được cảm giác khi biểu diễn trước hàng ngàn người hay nhiều hơn nữa.

“Có những vấn đề cần bàn thảo,” Anh bất ngờ lưu ý. “Ví dụ như, tiền lương của cô, số lượng buổi diễn cô được đòi hỏi, những yêu cầu của tôi đối với diễn viên… Tôi nhấn mạnh là tất cả nam nữ diễn viên cho dù có nắm rõ vai diễn của mình thế nào thì cũng đều phải có mặt ở mỗi buổi tập kịch. Cô xoay sở thế nào với cuộc sống cá nhân mình thì tùy, nhưng nếu có bất kỳ ai bỏ lỡ một buổi tập kịch hay một buổi diễn, họ sẽ bị phạt hay thậm chí bị đuổi. Đối với mấy chuyện say xỉn, đi muộn, mang bầu, yêu đương với những diễn viên khác, hay bất cứ thứ gì khác gây trở ngại tới thời gian biểu của nhà hát cũng sẽ bị xử lý như thế.”

“Tôi hiểu rồi,” Julia nói, màu đỏ ửng nhẹ trên đôi má cô.

“Tôi có một phương pháp điều hành đặc biệt đối với đoàn kịch,” anh tiếp tục. “Nếu cô muốn than phiền, sẽ có chỗ và thời gian riêng cho cô thổ lộ. Cô sẽ được cung cấp những nguồn tin đặc biệt đó sau. Tôi chưa bao giờ nhận cuộc viếng thăm tại nhà liên quan tới công việc của nhà hát, tôi đánh giá rất cao sự riêng tư của mình.”

“Lẽ tất nhiên thôi,” Julia nói, trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn vì bị kích động. Cái cách anh nói chuyện ấy nghe như thể anh đang dự tính thuê cô.

“Có những thứ khác cần phải làm rõ,” Scott nói. “Ngoài tính nghệ thuật mà nó sở hữu, Nhà Hát Thủ Đô còn là một tổ chức kinh doanh. Tôi sẽ đưa ra tất cả những quyết định phù hợp với nhu cầu thu về lợi nhuận, và tôi sẽ không giữ bí mật gì về việc đó. Nếu tôi quyết định thuê cô, đó là bởi vì cô sẽ mang tiền về cho nhà hát. Tất những diễn viên, bao gồm cả tôi, đều hiểu rằng chúng ta ở đây bởi vì lợi nhuận của chính chúng ta.”

Julia cứng người lại, tất cả hy vọng của cô bất thình lình bị rút cạn hết. Có phải anh đang gợi ý rằng anh muốn cô trở thành một con điếm để kiếm lợi về cho nhà hát ?

“Tôi không có khao khát trở thành ma cô cho bất kỳ ai đâu,” Scott thì thầm thích thú. “Tôi chỉ là đang chỉ ra một trong những trách nhiệm của cô cũng như của tôi và mọi người khác là thu hút những nhà bảo trợ cho mỗi mùa diễn mới. Cô có thể sử dụng tài năng và bùa mê của mình để đạt được điều đó. Không cần thiết phải ngủ với bất kỳ ai… nếu cô không muốn, tất nhiên.”

“Tôi không mong muốn thế đâu,” Julia sốt sắng nói.

“Điều đó hoàn toàn là việc của cô,” anh quả quyết với cô. Một cái nhíu mày vắt ngang vầng trán rộng của anh khi anh quan sát cô với vẻ trầm ngâm. “Tôi chợt nhớ ra là… Tôi không nhớ là có sắp xếp buổi thử vai nào cho bất kỳ ai hôm nay.”

Câu hỏi đã tóm được sự không phòng bị của cô, cô hấp tấp trả lời. “Tôi tin buổi thử vai đã được sắp xếp với sự trợ giúp của một trong những người quản lý của anh.”

“Không ai dám làm bất cứ việc gì chung quanh đây mà không có sự cho phép của tôi.”

Julia cúi đầu, mặt cô trở nên đỏ như gấc.

“Tôi đã nói dối,” cô thú nhận. “Nếu không tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được anh.”

Anh bật cười có một chút bực tức. “Tôi nghĩ, cô sẽ làm rất tốt so với chúng tôi đấy. Nói tôi biết, bà Wentworth… cô đã thật sự kết hôn rồi à ?”

Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tư tưởng cho câu hỏi đó, cảm giác không thoải mái vẫn khiến Julia đỏ ửng lên. Cô không thể nói cho anh biết sự thật, vả lại cô biết anh cũng có thừa tài năng của một diễn viên để dễ dàng chấp nhận một lời nói dối. Cô thơ thẩn bước ngang qua sân khấu, cánh tay khoanh trước ngực.

“Không hẳn,” cô nói không hề nhìn anh. “Tôi nghĩ tự xưng mình là ‘bà’ sẽ cho tôi sự bảo vệ chống lại những cuộc theo đuổi không được chào đón.”

“Rất tốt.”

Khi có vẻ như không có thêm câu hỏi nào nữa, Julia liếc nhìn anh ngạc nhiên. “Anh sẽ không hỏi về gia đình của tôi đúng không ? Về lai lịch của tôi ?”

Anh lắc đầu, lơ đễnh dứt mạnh mớ tóc mang sắc đỏ của gỗ dái ngựa.

“Tôi cho rằng cô cũng giống như phần lớn người trong nhà hát, cũng có một quá khứ muốn rũ bỏ.”

“Ngay cả anh cũng vậy sao ?” cô hỏi liều.

Scott gật đầu. “Có vài sự kiện trong cuộc đời tôi đã để cho nó trôi qua lâu rồi. Nhưng tôi dường như chưa bao giờ rời xa được nơi này.” Anh liếc quanh sân khấu không bóng người và trong có vẻ thư giãn. “Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái ở bất kỳ nơi nào khác ngoài Nhà Hát Thủ Đô. Đối với tôi nó chính là nhà… tôi cũng hy vọng là nó sẽ trở thành nhà của cô, bà Wentworth.”

Một nụ cười bừng sáng trên mặt cô.

“Vâng,” cô thì thầm, hiểu được một chút cái lý do tại sao anh rõ là rất yêu mến nơi này. Cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra hàng ngàn cốt chuyện và nhân vật tràn ngập trên sân khấu này, cả không gian rung lên bởi tiếng nhạc và giọng nói, khán giả đang chăm chú thả mình theo những xúc cảm của diễn viên; sợ hãi, hy vọng, tình yêu…

Ẩn mình trong thế giới kịch nghệ, một người có thể tạm thời quên đi bản thân mình là ai. Những diễn viên có thể hóa thân thành bất cứ ai họ mong muốn. Đó cũng chính là điều mà bản thân thân cô đang khao khát. Cô sẽ sống với tư cách là Jessica Wentworth, và chôn vùi tất cả những vết tích của Julia Hargate và cả cái bí mật đã ám ảnh trong suốt cuộc sống của cô.

“Tôi đã bảo với cô rồi,” Nell Florence nói, khuôn mặt nhăn nheo của bà bừng lên một nụ cười rất xinh đẹp và hiếm hoi. “Là lựa chọn đúng khi tiếp cận Logan Scott. Tôi khâm phục công việc của anh ta ở Nhà Hát Thủ Đô. Không kể tới việc anh ta vẫn còn trẻ, anh ta là một nhà điều hành tài ba. Cô sẽ kiếm được nhiều lợi ích khi tham gia vào đoàn kịch của Scott hơn là ở Drury Lane.” Đôi vai gầy yếu của bà rùng mình một cái, bà làm một vẻ mặt khinh khỉnh. “Drury Lane sẽ bị sớm bị dẹp tiệm bởi cái tên bầu người Mĩ Stephen Price với những buổi biểu diễn theo sở thích quái đản của hắn ta. Cô nên được sinh ra cách đây nửa thế kỷ và làm việc cho David Garrick. Ông ấy sẽ biết chính xác phải làm gì với một cô gái tài năng như cô. Hãy nghĩ tới việc làm thế nào cô có thể song diễn với ông ấy trong vở The Wonder …”

“Vậy bà rất tán đồng với Mr. Scott đúng không ?” Julia hỏi, nhẹ nhàng giục bà quay trở lại với đề tài trước khi bà Florence sa đà vào một trong những đoạn hồi tưởng dài lê thê của mình.

“Ồ, vâng. Những tác phẩm trình diễn của anh ta mang phong cách phi thường, và không thể nghi ngờ lòng tận tâm của anh đối với nghệ thuật diễn xuất.”

Họ cùng ngồi uống trà trong phòng khách của bà Florence, với những đồ nội thất cũ kỹ lỗi thời được bọc lụa màu hồng, trên những bức tường treo đầy những món đồ gợi nhớ tới nhà hát kịch thuở xưa. Julia đã gặp người phụ nữ lớn tuổi này chỉ mới vài tháng gần đây, khi bà Florence chấp nhận đóng một vai nhỏ trong một tác phẩm kịch ở Nhà Hát Daly. Thông thường một buổi biển diễn ở Daly sẽ không xứng đáng cho một nữ diễn lớn đã biểu diễn ở Drury Lane hơn ba mươi năm phải bỏ công. Tuy nhiên, Mr. Bickerston đã trả cho bà Florence một khoản thù lao rất hậu hĩnh, biết rõ tên tuổi của bà sẽ lấp kín mỗi chỗ ngồi trong nhà hát.

Sau một tháng dài biểu diễn thành công, bà Florence đã rời khỏi Mr. Bickerston và Daly, chỉ trước khi bà kéo Julia sang bên rồi tặng cho cô lời khuyên đầy thiện ý.

“Năng khiếu của cô đang bị mai một ở đây đấy,” bà nói với Julia. “Cô phải tìm một nhà hát khác thôi, một nhà hát danh tiếng, và nhận được sự đào tạo thích đáng.”

Julia hãnh diện tới nỗi gần như nghẹn lời. Cô rất khâm phục người phụ nữ lớn tuổi này và sự thành công mà bà tạo ra trong mình. Được sinh ra trong một gia đình đông con và nghèo khổ ở nơi bần cùng ở khu đông Luân Đôn, Nell Florence đã sống sung túc dựa vào tài năng vượt trội trên sân khấu và từ vài mối tình kín đáo với những người đàn ông giàu có. Mặc dù vẻ đẹp huyền thoại của bà đã phai nhạt đi theo tuổi tác, mái tóc đỏ lộng lẫy giờ đây đã điểm bạc, bà vẫn là một phụ nữ đẹp.

Cách đây vài năm bà Florence đã từ giã sân khấu lui về sống ở ngôi nhà phố ở Luân Đôn với vài người hầu chăm sóc cho bà. Nếu có một nam hay nữ diễn viên có tham vọng lọi được vào mắt bà, thỉnh thoảng bà sẽ truyền dạy cho người đó những bài học diễn xuất. Mặc dù Julia không đủ điều kiện để trả cho mức phí thù lao cao của bà, bà Florence vẫn một mực quyết định đưa Julia về sống dưới chái nhà của mình.

“Tôi có đủ điều kiện để chỉ dạy cho theo ý thích,” bà đã nói. “Tôi tin sự hợp tác đó đều cùng có lợi cho cả hai chúng ta. Tôi sẽ giúp cô đạt được thành công cô xứng đáng có, còn cô sẽ làm cho những ngày của tôi tươi sáng hơn với những chuyến thăm viếng của cô. Những người già luôn luôn phải có những người trẻ vây quanh… vả lại cô rất giống tôi khi tôi ở tuổi cô.”

Cứ mỗi tuần một lần Julia lại đến thăm bà Florence trong phòng khách bề bộn của bà, cùng uống trà bằng những cái tách sứ có vẽ hoa văn, cùng lúc say mê tiếp thu những lời chỉ dạy của bà. Bây giờ Julia đã được thuê, trở thành thành viên của Nhà Hát Thủ Đô, bà Florence trông thỏa mãn với sự thành công của Julia như thể đó là thành công của chính mình.

“Ta biết Scott sẽ không chần chừ thuê cô, một khi anh ta nhìn thấy diễn xuất cô,” bà nhận xét. “Cô là một cô gái có tài mà anh ta không thể không nhận ra, cô gái thân mến. Cô có vẻ như dâng tặng hết mọi thứ của bản thân khi cô đứng trên sân khấu… nhưng cô chỉ giữ lại vừa đủ để họ muốn nhiều hơn nữa. Đừng bao giờ trao ra hết mọi thứ, nếu không họ sẽ xem thường sự trao tặng đó.” Dựa lưng vào chiếc ghế bọc nệm dày, bà quan sát Julia với đôi mắt ngời sáng. “Bây giờ thì nói ta biết… cảm giác khi diễn chung với một diễn viên cỡ bự là thế nào hả ?”

“Rùng mình,” Julia đáp ngay lập tức. “Anh ấy làm tôi tin rằng mọi thứ đang thật sự xảy ra. Tôi chưa bao giờ gặp người nào có thể làm cho một cảnh trong vở kịch còn thật hơn cả đời thực nữa.”

“Vậy nên nó mới vĩ đại chứ,” bà Florence đáp lại với vẻ nghĩ ngợi. “Nhưng coi chừng đó, Jessica… sau khi vươn tới tột đỉnh vinh quang trong thế giới kịch nghệ, cuộc đời thực có thể sẽ đáng thất vọng hơn. Cô có thể tỉnh giấc vào một buổi sáng để rồi phát hiện ra sự nghiệp của cô đã đánh cắp mất những năm tháng quý báu trong cuộc đời cô. Rồi cô sẽ chẳng khá hơn tôi bây giờ, bị bao quanh bởi những đồ vật và những bức chân dung đã phai màu, chẳng còn lại gì ngoài những hồi ức để chống đỡ cho mình.”

“Tôi rất thích được giống như bà,” Julia nhiệt thành nói. “Bà đã tạo được danh tiếng trong giới sân khấu, bà được kính trọng, sống sung túc, và độc lập… Tôi không thể hy vọng gì hơn được.”

Trong một lúc, đôi mắt của bà Florence tràn ngập một nỗi buồn. “Không phải lúc nào tôi cũng có lựa chọn đúng, cô bé. Tôi đã phải sống với hậu quả của nó trong một thời gian rất dài.”

“Ý bà là… ” Julia nhìn chằm chằm vào bà, lúng túng. “Có phải bà hối hận vì đã không kết hôn không ?”

“Tôi chỉ muốn kết hôn với một duy nhất,” người phụ nữ già tâm sự với cô, đôi môi bà mím lại. “Bất hạnh là ông ấy không giao thiệp với giới sân khấu. Ông ấy muốn tôi hoàn toàn rời khỏi nó, vì vậy mà… ” Bàn tay bà căng tay ra trong một điệu bộ bất lực. “Tôi đã để ông ấy đi. Tôi đã ghen tị thế nào với những người đàn bà không cần phải lựa chọn !”

Bà nhìn Julia đăm đăm, trong đôi mắt ẩn nhẫn vẻ thương hại, như thể bà tin chắc rằng một ngày nào đó Julia cũng sẽ phải đối mặt với cùng một tình thế nan giải đau lòng như bà. Julia ước gì cô có thể nói cho bà Florence biết sự thật… rằng cô không bao giờ cần phải chọn lựa giữa sự nghiệp và tình yêu… rằng sự thật cô đã kết hôn, và dù thế nào đi nữa thì chồng cô cũng không phải là một trở ngại.

Julia âm thầm tìm đường tới phòng ngủ của mẹ cô, nó nằm ở chái nhà tối phía đông của Lâu đài Hargate. Tòa kiến trúc xa hoa theo kiểu gôtic đứng sừng sững u ám, với những ống khói cao và những cánh cửa sổ dài và hẹp. Tọa lạc ở trung tâm của những ngọn đồi đá phấn Buckinghanshire, nó được nối liền với khu chợ làng cách đây một dặm nhờ vào những lối đi cũ kỹ, đổ dốc, vẫn không có gì thay đổi trong nhiều thập kỷ qua. Lâu đài Hargate im lìm và xám xịt, với những đồ nội thất nặng nề bằng gỗ gụ, trần nhà được che phủ bởi một mái vòm trang trí hình nan quạt (fan vaulting) (1).

Việc ở bên trong ngôi nhà cô đã bỏ lại cách đây hai năm mang lại cho Julia cái cảm giác khó chịu, như bị giam hãm. Julia kiên quyết trèo lên những bậc thang dài như sườn núi dẫn từ tầng một đến tầng hai, nửa khiếp hãi bất cứ lúc nào cô cũng có thể nghe thấy cái giọng bén như dao của cha cô ra lệnh cho cô cút xéo khỏi đây.

Ngoại trừ sự đón tiếp dè dặt từ một vài người hầu cô biết khi còn bé, không một ai dám nói chuyện với cô. Mọi người đều biết rằng cô không phải là một vị khách được chào đón ở lâu đài Hargate, cha cô đã cấm cô đặt chân vào lâu đài. Lúc này vẫn chưa có ai ngăn cản cô đến thăm người mẹ đang đau yếu của mình, Eva.

Nhăn mũi trước không khí ẩm mốc trong phòng ngủ của Eva, Julia đi tới rèm cửa sổ kéo nó ra, đoạn mở cửa sổ để cho cơn gió nhẹ từ bên ngoài lùa vào phòng. Bên dưới tấm chăn trên giường khẽ động đậy, rồi giọng của Eva yếu ớt vang lên.

“Ai đó.”

“Đứa con gái hoang tàn của mẹ đây,” Julia khẽ đáp, bước tới giường, cúi xuống hôn lên vầng trán tái nhợt của mẹ cô.

Eva chớp mắt thật nhanh rồi cố ngồi dậy, khuôn mặt bà đờ ra vì sửng sốt. Bà là một người phụ nữ nhỏ nhắn, thanh mảnh, với mái tóc màu vàng tro đã điểm những sợi bạc, đôi mắt nâu to tròn. Bà dường như đã già đi rất nhiều trong hai năm qua, làn da bà tái nhợt như sáp, hằn đầy nếp nhăn và khung xương trên mặt thì lồi ra ngoài.

“Julia, con không nên ở đây. Rất nguy hiểm !”

“Không sao đâu,” Julia khẽ khàng đáp. “Mẹ đã viết thư cho con báo là cha sẽ đi ra ngoài hôm nay. Mẹ không nhớ sao ?”

“Ồ, phải rồi,” mẹ cô xoa xoa trán một cách cáu kỉnh. “Dạo gần đây mọi thứ cứ trôi tuột ra khỏi đầu óc mẹ dễ dàng.” Bà thở dài rồi đặt vai xuống gối. “Mẹ bệnh, Julia …”

“Vâng, con biết.” Julia mím môi khi cô nhìn chăm chú xuống mẹ mình, bà vốn đã luôn yếu ớt. Lúc này bà trông giống như một chú chim mỏng manh, lúc nào cũng có thể gãy vụn. “Mẹ không nên giam mình trong căn phòng tối này, Mẹ à. Mẹ cần ánh sáng, không khí trong lành, và một cuộc tản bộ ngoài trời.”

“Con không nên ở lại lâu,” mẹ cô yếu ớt nói. “Nếu cha con mà bất thình trở về nhà …”

“Ông ấy sẽ quẳng con ra ngoài,” Julia hoàn thành nốt câu nói giúp mẹ cô, miệng cô cong lại với vẻ mỉa mai. “Đừng lo lắng, thưa Mẹ. Con không sợ ông ấy đâu. Bây giờ không có gì ông ấy nói hay làm có thể gây ảnh hưởng tới con được nữa.”

Vẻ mặt cô mềm đi khi cô nhìn thấy vẻ đau khổ trên khuôn mặt mẹ, cô cẩn thận ngồi xuống mép nệm. Nắm lấy bàn tay gầy gò, lạnh giá của Eva, cô cẩn thận siết nhẹ lấy nó.

“Con đã tạo dựng cho mình một cuộc sống mới. Bây giờ con là một diễn viên, còn khá là giỏi nữa đấy.”

Cô không thể kiềm lại được một nụ cười khi cô nhìn thấy vẻ mặt của mẹ cô.

“Một nữ diễn viên, không phải là một con điếm… mặc dù con phải thừa nhận là phần lớn mọi người không có vẻ gì là phân biệt được sự khác nhau đó. Mùa diễn này con sẽ biểu diễn ở Nhà Hát Thủ Đô, được đích thân Logan Scott chỉ dạy đấy. Con sẽ có được tiền lương hậu hĩ, một chiếc xe ngựa riêng cho mình, một ngôi nhà… với lại con đã chọn cho mình một cái tên mới. Jessica Wentworth. Mẹ có thích nó không ?”

Eva lắc đầu. “Đó không phải là những gì con đã được sinh ra,” bà nói qua đôi môi khô khốc. “Đó không phải là con thật sự.”

“Vậy thì con là ai, thưa Mẹ ?” Julia nhẹ nhàng hỏi, mặc dù cô đã biết câu trả lời. Lồng ngực cô thít chặt lại với cảm giác khốn khổ đến bất thình lình.

“Con là Nữ hầu tước Savage.”

Julia bật dậy khỏi giường, không thể chịu đựng việc nghe thấy cái tên đó.

“Vấn đề chỉ bởi vì con đã không có sự lựa chọn. Con kết hôn với một người đàn ông mà con không quen, tất cả chỉ để thỏa mãn cho tham vọng xã hội của Cha. Cái địa vị đáng nực cười đó. Con không biết Lord Savage trông thế nào, con còn chưa bao giờ thư từ qua lại với anh ta. Thỉnh thoảng con lại tự hỏi là anh ta có thật sự tồn tại không !”

“Dường như Lord Savage cũng không mong muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này hơn con đâu,” mẹ cô thú nhận. “Cả cha con và Công tước Leeds cũng không mong hai đứa trẻ sẽ oán hận cuộc hôn nhân này nhiều tới thế.”

“Không phẫn nộ sao được khi có một tương lai bị đánh cắp chứ ?” Julia đi đi lại lại quanh phòng khi cô nói tiếp một cách nóng nảy. “Con đã bị bán đi chỉ để đổi lấy một cái danh, còn Lord Savage thì đổi lấy số tài sản. Cha đã giành được một tước hiệu cho con gái mình, còn nhà Savage thì được cứu thoát khỏi cảnh bị khánh kiệt. Và tất cả những gì họ phải làm chính là hy sinh hai đứa con đầu lòng của họ.”

“Tại sao con phải chịu đựng cực khổ như thế chỉ để chống lại cha con ?” mẹ cô buồn bã hỏi. “Những gì ông ấy đã làm đâu có gì khác biệt so với lập trường của bậc làm cha làm mẹ khác. Lúc nào những cuộc hôn nhân cũng đều do cha mẹ sắp đặt sẵn.”

“Có sự khác biệt đó. Con chỉ mới có bốn tuổi, và cái người mà con gọi là chồng đó cũng chẳng già hơn con là bao.”

Julia đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú xuyên qua bức màn đã được vén lên, lọc những ngón tay qua những sợi tua mềm mượt bằng nhung.

“Lần đầu tiên con phát hiện ra chuyện đó, con mới mười hai tuổi và tưởng rằng mình đã phải lòng một cậu trai trong làng… cho tới khi Cha dắt con sang một bên rồi nói với con rằng con sẽ không bao giờ có quyền yêu bất kỳ người đàn ông nào bởi vì con đã kết hôn.” Cô lắc đầu rồi bật cười không chút hài hước. “Con không thể nào tin được chuyện đó. Con vẫn không thể tin. Từng ấy năm con đã bị ám ảnh bởi những ý nghĩ về “đức ông chồng” của mình, tự hỏi anh ta lớn lên có trở thành một kẻ đần độn, một kẻ thô lỗ, hay một kẻ chuyên săn đuổi đàn bà ?”

“Từ những gì mà cha mẹ nghe được về anh ta, danh tiếng của Lord Savage là một người đàn ông kín đáo và có trách nhiệm.”

“Con không quan tâm anh ta như thế nào,” Julia nói, biết rõ mẹ cô sẽ nghĩ cái bản tính cứng đầu bẩm sinh này là một phần trong tính cách của cô, và có lẽ đó chính là cái phần thật nhất. Nhưng cũng bởi sự nhận thức rằng nếu cô chấp nhận cuộc sống mà cha cô đã chọn cho cô, cô sẽ biến dần thành một kiểu người lúc nào cũng biết phục tùng và bất hạnh giống như mẹ cô.

“Không quan trọng cho dù Lord Savage có là một vị thánh đi chăng nữa. Con chưa bao giờ có ý định trở thành bà Nữ công tước xứ Leeds. Con sẽ không chấp nhập những dự định mà cha đã lên kế hoạch cho con đâu. Ông ấy điểu khiển mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút cuộc sống của con cho tới khi cuối cùng con cũng tập hợp được đủ dũng khí để bỏ đi.”

“Ông ấy chỉ muốn che chở và bảo vệ cho con thôi.”

“Cha đã giam con trong tu viện ở đây, chưa bao giờ cho phép con đi bất kỳ đâu hay gặp gỡ bất kỳ ai. Kể từ ngày con sinh ra, ông ấy đã quyết định con nên kết hôn với một người đàn ông có tước vị danh giá. Con tự hỏi có bao giờ ông ấy chợt nghĩ rằng một ngày nào đó con có khi cũng tự giành được cho mình một công tước hay một bá tước mà không có sự can thiệp của ông ấy ? Hay thậm chí có bao giờ dù chỉ một lần ông ấy cân nhắc đến chuyện có lẽ con đã không hề mong muốn điều đó ? Con nghĩ chắc là quá nhiều khi mong đợi rằng có lẽ ông ấy cũng mong con được hạnh phúc.”

Julia im bặt, nhận ra những ngón tay của cô đang siết chặt lấy nếp gấp của tấm màn nhung. Cô nới lỏng tay ra rồi hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh. Thật đau đớn khi biết rằng mặc dù cô đã thoát khỏi sự chi phối của cha cô, Eva vẫn còn bên dưới sự điều khiển của ông. Mẹ cô chỉ có sự cầu viện duy nhất là trốn tránh vào bệnh tật, rồi dần dần tự biến mình thành một kẻ luôn đau bệnh. Đó chính là thành lũy duy nhất của Eva để chống lại người chồng chuyên quyền luôn thích điều khiển cuộc sống của mọi người xung quanh.

Edward, Lord Hargate căm ghét mọi loại bệnh tật. Nói cho đúng ra là ông khiếp sợ nó, vì nó hoàn toàn xa lạ với sức sống cường tráng của ông. Ông là một người đàn ông mạnh mẽ được dẫn dắt bởi bản tính tàn nhẫn khiến ông gạt bỏ đi cảm xúc của bất kỳ ai ngoại trừ chính mình. Đôi lúc ông có thể trở nên độc ác, cự tuyệt không cho người khác thứ họ mong muốn nhất chỉ để chứng tỏ sự giàu có và quyền lực của ông. Những người còn lại trong gia tộc Hargate từ anh em họ, anh em ruột, chú bác dến cô dì, tất cả đều tránh xa ông hết mức có thể. Nhưng ngay cả những lúc ông xấu xa và tội tệ nhất, thì vợ ông vẫn che chở và ủng hộ ông, như một bổn phận của bà.

“Phải có thứ gì khác con có thể làm,” Eva thì thào, “hơn là sống cuộc sống trên sàn diễn chứ. Cái ý nghĩ con gái mẹ sống giữa những người đó, rồi biểu diễn trên sân khấu… Thật nhơ nhớp.”

“Con hoàn toàn an toàn ở Nhà Hát Thủ Đô,” Julia nói một cách kiên quyết. “Đó là một đoàn kịch danh tiếng. Và diễn xuất chính là nghề nghiệp hoàn hảo dành cho con. Sau khi bị tách biệt ra khỏi cuộc sống quá lâu khi còn nhỏ, con đã phát triển được một trí tưởng tượng phong phú.”

“Mẹ nhớ mình đã lo lắng thế nào,” Eva thì thào. “Lúc nào con cũng giống như đang sống trong thế giới ảo, luôn vờ như mình là một ai đó.”

Julia quay lại bên mẹ và mỉm cười nhìn xuống bà.

“Bây giờ thì con được trả lương rất hậu hĩ để làm việc đó đấy chứ.”

“Còn chuyện Lord Savage thì sao ?”

Julia nhún vai. “Trong thời điểm này, anh ta không có vẻ gì là muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này. Con không nhìn ra có bất kỳ sự lựa chọn nào khác ngoại trừ tự điểu khiển cuộc sống chính mình.” Cô nhăn nhó một cách không thoải mái. “Thật kỳ cục sao ấy, khi biết mình thuộc về một người xa lạ.. về phương diện pháp lý anh ta có nhiều quyền đối với con còn hơn là con đối với bản thân nữa. Con phải thừa nhận là con sợ khám phá ra anh ta thật sự là loại người nào. Con không sẵn sàng để tìm ra điều đó, có lẽ là không bao giờ.”

“Con sẽ không thể che giấu sự thật mãi được đâu,” Eva thì thầm. “Một ngày nào đó Lord Savage sẽ phát hiện ra vợ của mình đang biểu diễn trên sân khấu. Con có nghĩ anh ta sẽ cảm thấy thế nào không ?”

“Không nghi ngờ gì là anh ta sẽ muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này.” Một nụ cười toe toét quỷ quái bất thình lình giãn ra trên khuôn mặt Julia. “Và con sẽ rất hạnh phúc được tuân theo mong muốn của anh ta. Con chắc là sẽ thành công trong vai trò của một nữ diễn viên hơn rất nhiều so với một nữ công tước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.