Giây phút Julia đặt chân vào phòng nghỉ, cô phát hiện ra có nửa tá ánh mắt háo hức đang ghim vào cô. Cả nhóm diễn viên tụ tập lại, những diễn viên chính của vở Taming of the Shrew, không chút xấu hổ đang hiếu kỳ muốn biết chuyện gì đã diễn ra trong suốt buổi tối giữa cô với Lord Savage.
Chỉ duy nhất có Logan Scott dường như quá bận tâm tới những ghi chú cho buổi tập để chú ý tới việc cô đang đi vào.
“Cô trễ rồi đấy, Bà Wentworth,” cuối cùng anh cũng nói không hề ngước nhìn lên.
“Xin thứ lỗi, tôi đã ngủ dậy muộn,” Julia lầm bầm khi cô tìm đường tới chiếc ghế trống. Đó là sự thật. Sau khi quay trở lại ngôi nhà nhỏ của cô trên đường Somerset, cô đã thức rất khuya, uống rượu và nhìn chằm chằm suy tư một cách vô định. Ngay cả khi cô lên giường đi ngủ, cô phát hiện ra giấc ngủ cứ mãi lãng tránh cô. Cuối cùng cô cũng chợp mắt được một chút, cho tới lúc cô tỉnh giấc và thấy mình đối mặt với một ngày mới bằng đôi mắt thâm quầng, đờ đẫn.
Cô không thể ngừng nghĩ về Savage. Buổi tối qua chính là đỉnh điểm của tất cả những nỗi sợ hãi và tò mò đã quấy rầy cô trong suốt những năm qua. Giờ đây tất cả những hình ảnh tưởng tượng của cô về người chồng không quen biết đã biến mất. Anh đã thực thể hóa đối với cô, và còn nguy hiểm hơn rất nhiều so bất kỳ giấc mơ nào cô từng mơ. Savage là một người đàn ông hoa lệ, thông minh, mạnh mẽ, thích điều khiển, kiểu đàn ông có thể chi phối hoàn toàn cuộc sống của một người đàn bà, đến nỗi cô ta sẽ đánh mất mình trong cái bóng của anh. Về điểm này anh rất giống cha cô. Julia không muốn trở thành vợ của một người đàn ông có cá tính quá mạnh. Cô đã phải nỗ lực hết sức mình để trở thành Jessica Wentworth.
Dễ dàng hơn là cứ không đếm xỉa gì tới Savage, giá như cô đã không nhìn thấy những dấu hiệu đễ tổn thương đã tước mất lớp vũ khí oán giận của cô… cái cách anh dịu dàng chạm vào cô, sự thú nhận khiến người ta sửng sốt rằng một ngày nào đó anh muốn kết hôn vì tình yêu. Có phải còn có nhiều thứ cần được khám phá ẩn bên dưới lớp vỏ bảo vệ của anh không? Cô có thể không bao giờ có cơ hội khám phá ra. Điều đó tràn ngập trong cô một nỗi thất vọng thật xa lạ, những suy nghĩ về những gì đã diễn ra giữa họ cứ ám ảnh cô. Cô đã nói rõ cô sẽ không bao giờ gặp lại anh, và cô biết bằng cả trái tim đó chính là điều tốt nhất. Nhưng tại sao cô lại có cảm giác như mình đã đánh mất một điều gì đó cực kỳ quý giá?
“Cậu đây rồi,” tiếng thì thầm đến từ Arlyss, cô nàng diễn viên nhỏ nhắn chuyền cho cô một tách trà nóng.
Julia nhận lấy tách trà với vẻ biết ơn, hớp lấy cái chất lỏng ngọt ngào, giúp cô tỉnh táo lại.
“Ngài ấy không để cho cậu chợp mắt được tí nào sao?” Arlyss hỏi với vẻ mặt háo hức. “Mình chưa bao giờ thấy cậu mệt lử như thế. Ngài ấy cực giỏi hả, Jessica?”
Julia tặng cho cô bạn một cái cau mày rũ rượi. “Mình không có ở cùng anh ta, không phải cái ý nghĩa đó đâu.”
“Tất nhiên là không,” Mr. Kerwin nói, một nam diễn viên đẫy đà ở độ tuổi sáu mươi tự xem mình là một kẻ sỏi đời. Ông xuất sắc trong vai những ông bố cả lo, những ông chồng phiền hà, những kẻ nghiện rượu, và những anh hề, cùng với sức hấp dẫn vượt trội ông luôn dành được sự yêu mến của khán giả. “Đừng bao thừa nhận điều gì hết, cô gái thân mến. Chỉ có thế đời sống riêng tư của cô mới không bị đảo lộn.” Ông chấm hết lời bình luận bằng một cái nháy mắt thân thiện.
Giọng của Logan, nhuốm đầy vẻ khinh miệt, phang ngay vào giữa cuộc hội thoại vừa chớm manh nha.
“Bà Wentworth, cô có phiền tham gia với chúng tôi không? Tôi có cả một trang đầy những ghi chú liên quan đến những sai sót của cô trong buổi biểu diễn tối qua. Tôi chắc là cô sẽ muốn nghe.”
Julia gật đầu, nhấp thêm một ngụm trà, tự hỏi tại sao Logan lại có vẻ quá cáu bẩn vào sáng nay. Anh lẽ ra phải nên hài lòng. Buổi biểu diễn đã nhận được phản hồi rất tốt từ phía khán giả và những nhà phê bình, và cô cũng đã thực hiện xong vai trò của mình cho Nhà Hát Thủ Đô bằng việc giữ đúng lời hứa có mặt ở buổi ăn tối với Lord Savage. Anh còn muốn thêm gì nữa đây?
Trước khi Logan có thể tiếp tục công việc đọc những ghi chú cho buổi sáng, cánh cửa phòng nghỉ bật mở và khuôn mặt ngập ngừng của một trong những người phụ trách hậu trường sân khấu hiện ra.
“Xin thứ lỗi,” anh ta nói với vẻ hối lỗi với toàn bộ người trong phòng nói chung, rồi luồng mắt của anh ta lái về phía Julia. “Một bưu kiện vừa mới được chuyển cho cô, Bà Wentworth. Cậu bé đưa hàng nói rằng nó nên được mang đến cho cô ngay lập tức.”
Kinh ngạc, Julia hất đầu về phía chiếc hộp nhỏ, được gói đơn giản đang nằm trong tay anh ta, và anh ta mang nó lại cho cô. Chú ý thấy vẻ cau có đang gia tăng của Logan, anh chàng phụ trách hậu trường nhanh chóng lủi mất. Julia cực kỳ bị cám dỗ muốn mở gói đồ ra, nhưng cô đặt nó sang bên định sẽ mở ra sau, cô biết chỉ tổ chọc tức Logan khi buổi họp lại bị gián đoạn thêm. Cả nhóm thành viên của đoàn kịch đều đang dán chặt mắt vào cái hộp bí ẩn, hoàn toàn làm lơ tiếng lật giấy sột soạt thiếu kiên nhẫn của Logan.
“Chà,” cuối cùng thì Logan cũng nói với Julia, miệng anh mím lại mỉa mai. “Cô có thể mở cái thứ chết tiệt đó ra cũng được. Rõ ràng chả ai chịu chú ý gì tới công việc trong tay cho tới khi cô mở nó ra.”
Arlyss chồm qua vai của Julia, mắt cô sáng bừng vì phấn khích, những lọn tóc nâu đang nhảy múa khá sinh động. “Có phải từ ngài ấy không ?”
Julia cẩn thận mở hộp ra và tìm thấy một bức thư ngắn được gấp lại bên trong. Mọi người đều chồm tới gần hơn, cứ như thể tất cả đều mong cô sẽ đọc to bức thư lên cho cả bọn cùng nghe. Cô cảnh giác giữ bức thư ở gần cơ hoành, im lặng đọc lướt qua nó.
Thưa phu nhân.
Tôi đã được bảo món đồ này từng thuộc về nữ diễn viên thiên tài Mrs. Jordan. Nó xứng đáng được một người sở hữu vẻ duyên dáng và xinh đẹp mang trên người để bộc lộ trọn vẹn giá trị của nó. Xin vui lòng chấp nhận món quà kỷ niệm này và biết rằng tôi không hề mong đợi một sự hàm ơn kèm theo, ngoại trừ niềm vui thích của cô dành cho món quà.
Bầy tôi trung thành của cô,
Damon, Lord Savage
Julia nhấc một chiếc túi nhỏ bằng nhung xanh ra khỏi hộp, thả cái vật bên trong xuống lòng bàn tay. Arlyss thở hắt ra thật lớn, trong khi Mr. Kerwin thì phát ra âm thanh ùng ục vẻ tán đồng trong cổ họng. Không thể cưỡng lại, cả nhóm diễn viên đều bu quanh để chiêm ngưỡng món quà.
Nằm gọn lỏn ngay giữa lòng bàn tay của Julia là một chiếc trâm cài áo tinh xảo nhất cô từng thấy, một bó hoa hồng nhỏ với những cánh hoa bằng đá ruby và những chiếc lá bằng ngọc lục bảo tỏa ánh sáng rực rỡ. Cô có thể tin chắc Mrs. Dora Jordan, người đã từng là người bầu bạn của em trai đức vua nhiều năm trước, từng sở hữu món đồ lộng lẫy này. Mặc dầu Julia đã từng được những người-đã-từng-theo-đuổi cô tặng quà và trang sức và cô đã từ chối tất cả. Chưa từng có ai tặng cho cô một thứ quá đỗi giá trị như thế. Chết lặng, cô nhìn trân trân vào báu vật nhỏ trong lòng bàn tay.
“Tôi… tôi sẽ trả nó lại,” cô khó khăn lắm mới thốt ra được, và ngay lập tức một dàn hợp xướng phản đối đồng loạt rộn lên.
“Sao vậy?”
“Giữ nó đi, cô gái, sau này cô có thể xem xét lại mà.”
“Với gia tài của ngài ấy, hầu tước thừa sức mua cho cô một món quà giá trị cả ngàn lần hơn thế và không bao giờ thấy tiếc dù chỉ một đồng silinh đâu!”
“Đừng có hấp tấp,” Arlyss cố nài. “Trước khi cậu làm điều gì, hãy suy nghĩ trong một hay hai ngày ấy.”
“Đủ rồi đấy mọi người,” Logan lên tiếng, sốt ruột giựt đứt một cọng tóc khỏi mái tóc đỏ óng ánh của anh. “Chúng ta còn có khối việc cần vùi đầu vào hơn là ngồi đây tán dóc về kẻ chinh phục của Bà Wentworth.”
Những diễn viên ngoan ngoãn quay trở lại chỗ ngồi của mình. Julia khép tay lại quanh chiếc trâm cài nạm đá quý. Tất nhiên cô phải trả lại nó. Cô chưa bao giờ chấp nhận quà tặng từ người đàn ông nào trước đây. Mặc dù những lời lẽ trong bức thư của anh trái ngược, cô biết Lord Savage sẽ mong đợi một ân huệ để đổi lại món quà. Anh không phải là loại đàn ông sẽ cho không một thứ gì. Nhưng một ý nghĩ kỳ quặc nảy ra trong đầu cô. Anh là chồng cô, vì lẽ gì cô lại không nên nhận nó từ anh? Cuộc hôn nhân ngày-xửa-ngày-xưa của họ đã cướp đoạt của cô quá nhiều thứ. Cô chắc chắn là xứng đáng được nhận sự bồi thường nho nhỏ này. Chiếc trâm cài quá xinh đẹp, quá cám dỗ, và nó lại còn cực kỳ hợp với cô.
Kẻ chinh phục của Bà Wentworth à, cô ngẫm nghĩ, cái cảm nóng bừng vì hoảng hồn lẫn thích thú đang tràn lên da. Cô lẽ ra không nên cảm thấy hài lòng vì Lord Savage đã chiếm được cảm tình của cô. Cô nên cảm thấy báo động. Vòng xoắn của định mệnh thật đáng ngạc nhiên, cô lại được tán tỉnh bởi chính đức ông chồng của mình! Sự tán tỉnh này cùng với cái thảm họa theo cùng nó phải được kết thúc trước khi nó tiến xa hơn.
Bỏ cái trâm cài vào lại chiếc túi nhung, Julia ép buộc sự chú ý của mình quay trở lại với những lưu ý của Logan. Cô im lặng và đầu óc cứ mông lung trong lúc những người khác nêu câu hỏi và ý kiến của mình liên quan đến vở kịch. Khi buổi họp kết thúc, cô hướng về phía phòng thay đồ, muốn kiếm vài phút riêng tư để suy nghĩ.
“Bà Wentworth,” Logan nói khẽ khi Julia bước ngang qua, cô dừng lại liếc nhìn anh với vẻ dò hỏi.
“Vâng, Mr. Scott ?”
Logan đeo cái vẻ mặt chẳng-có-gì-quan-trọng, nhưng đôi chân mày hoe đỏ đang kẹp chặt lại trên khuôn mặt đã tố cáo tình trạng bất ổn ở bên trong. “Xem ra việc dùng bữa tối với Lord Savage không phải là một sự đày ải chút nào.”
“Không,” cô nói ngang phè. “Nó khá thú vị.”
“Cô sẽ gặp lại anh ta chứ?” Đột nhiên đôi môi anh thấp thoáng một nụ cười như tự giễu, cứ như thể anh cảm thấy mình là đồ ngu khi đi hỏi câu đó.
“Không, Mr. Scott.” Cô tự hỏi tại sao vẻ mặt anh lại có vẻ như dịu đi. Có lẽ anh lo mối quan hệ với Lord Savage có thể làm trở ngại tới sự nghiệp của cô ? Hay phải chăng có thể có vài lý do riêng tư nào đó trong câu hỏi của anh?
“Vậy tất cả đã kết thúc rồi,” anh nói.
Cô nắm chặt chiếc trâm cái nằm trong chiếc túi nhung. “Gần như chắc chắn là vậy, Mr. Scott.”
Pauline, Phu nhân Ashton đang nằm dài trên tấm khăn thêu phủ giường bằng lụa màu ngà, thân hình khêu gợi của cô ta được bọc trong chiếc áo đầm màu hồng gần như trong suốt. Cô ta thì thầm lời chào uể oải với Damon khi anh đặt chân vào căn phòng ngủ nằm trong ngôi nhà phố sang trọng của cô ta ở Luân Đôn. Họ đã không ở cùng nhau vào cuối tuần, trong lúc cô ta viếng thăm gia đình ở Hertfordshire.
Ngay lúc cô ta trở về, cô ta đã lập tức gửi một bức thư ngắn ướp nước hoa và niêm phong bằng sáp vàng đến địa chỉ nhà của Damon. Căn cứ theo giọng điệu đòi hỏi ở trong thư, Damon đoán Pauline đã nghe được chuyện anh đã làm gần đây. Có Chúa biết làm thế nào cô ta sắp xếp được tai mắt ở gần anh. Có vẻ như cô ta đã thuê cả một mạng lưới gián điệp để dòm chừng anh.
“Xin chào, anh yêu,” Pauline nói, vẫy bàn tay trắng nõn mảnh dẻ ra hiệu cho anh lại gần. Kéo đầu anh xuống, cô ta hôn anh thật nồng nhiệt, ôm ghì lấy anh bằng một sức mạnh đáng kinh ngạc. Damon giật đầu lại, nhìn chăm chăm cô ta với vẻ tò mò. Khuôn mặt cô ta biểu lộ một vẻ mà anh chẳng thích chút nào, một sự trộn lẫn giữa kích động và chiến thắng, một tia sáng giống như đoán trước được một điều gì đó lóe lên trong đôi nâu tối của cô ta. Cô ta dường như đang chuẩn bị cho một trận chiến… và còn sở hữu một thứ vũ khí sẽ bảo đảm cho cô ta giành chiến thắng.
“Pauline, có chuyện tôi muốn nói với cô.”
“Em đã biết rồi,” cô ta điềm tĩnh ngắt ngang. “Anh biết không, nó khá nhục nhã khi phải chịu đựng những lời nhạo báng và lòng thương hại giả dối từ hàng đống người, trong khi tất cả bọn họ đều tranh nhau là người đầu tiên kể cho em nghe việc anh đã phát triển một sự si mê đối với cô nàng diễn viên rẻ tiền nào đấy.”
“Tôi không định làm cô bẽ mặt.”
“Anh thật khôn ngoan làm sao lên kế hoạch cho buổi tối đó khi anh biết em sẽ đi thăm gia đình em gái em ở miền quê! Cô ta thế nào, anh yêu? Chắc là phải sướng run lên khi có một con điếm trứ danh thế trên giường của anh.”
“Chẳng có gì xảy ra giữa chúng tôi.”
Cô ta bật cười chẳng có vẻ gì là tin chút nào. “Thật sao? Vậy ra cô ta đang chơi cái trò đó. Em đã từng sử dụng mưu mẹo đó rồi… nhớ không? Em đã để anh chờ cả tháng trời trước khi cho phép anh có em đấy. Sự chờ đợi làm cho chiến thắng trở nên ngọt ngào hơn, đúng không anh?”
Cho tới lúc này, Damon không chắc anh muốn gì từ Pauline, hay những nghĩa vụ mà anh phải có đối với cô ta. Cô ta quả thật là người bầu bạn thú vị trong vài tháng qua. Anh chưa bao giờ lừa dối cô ta, chưa bao giờ chiếm lấy bất cứ thứ gì mà cô ta không sẵn lòng… và anh đã chi trả một cái giá hào phòng cho cái đặc quyền được chấp nhận vào giường của cô ta. Mặc dù anh không định đến đây để cắt đứt mối quan hệ giữa họ, lúc này thì anh đã biết chuyện yêu đương giữa anh và Pauline đã tiến tới giai đoạn nhàm chán. Họ chưa bao chia sẻ bất cứ thứ gì ngoại trừ sự đam mê xác thịt. Chưa bao giờ tiến xa được tới sự đồng cảm hay thấu hiểu, và cũng sẽ không bao đạt tới được những thứ như thế.
“Tại sao cô gửi thư cho tôi?” anh hỏi.
Cô ta cứng người trước giọng điệu mới của anh, cái vẻ lạnh nhạt mà anh chưa bao giờ trưng ra với cô ta trước đây.
“Em muốn thảo luận về những ý định của anh, anh yêu. Phải chăng anh đang lên kế hoạch biến Jessica Wentworth thành tình nhân mới của anh ?”
“Chuyện đó không liên quan gì tới cô.”
“Anh định rời bỏ em chỉ vì một con ả như cô ta sao? Cô ta không là gì ngoại trừ một món đồ chơi mới, một món đồ chơi xinh đẹp vô giá trị mà anh sẽ sớm chán ngấy thôi… và khi anh làm thế, anh sẽ trở về bên em.”
Sự kiêu ngạo của Pauline đang chọc tức anh. Anh chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai chỉ trích anh vì những gì anh đã làm, và còn lâu anh mới để cho Pauline có được cái quyền đó.
“Nếu tôi có viếng thăm giường của một người đàn bà khác,” anh nói bằng một chất giọng êm ái, “Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi cần tới sự phê chuẩn của cô.”
“Tốt thôi, thưa ngài. Ít nhất thì tôi cũng được phép hỏi chuyện gì sẽ xảy đến với tôi chứ?”
Damon đảo mắt quét khắp người cô ta với vẻ đánh giá. Với một người xinh đẹp và đáng khao khát như Pauline, cô ta sẽ tìm được một người chu cấp mới trong vòng một tuần. Anh không hề có ảo tưởng rằng cô ta yêu anh. Cô ta không tỏ ra có bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào. Việc kết thúc mối quan hệ giữa họ thật khó mà bỏ cô ta lại với trái tim tan vỡ và cuộc sống nghèo túng được.
“Cô sẽ sống tốt thôi,” anh nói. “Tôi nghi ngờ một người đàn ông từng nhìn cô và thấy cô muốn gì, Pauline.” Giọng anh hơi dịu lại khi anh tiếp tục. “Tôi đã có khoảng thời gian thú vị khi ở bên cô trong những tháng qua. Tôi muốn kết thúc trong sự thoải mái, không muốn phá hỏng những kỷ niệm giữa chúng ta. Tôi bảo đảm tất cả những hóa đơn của cô sẽ được thanh toán. Tôi muốn để lại cho cô một món quà chia tay… một chiếc xe ngựa mới, thêm trang sức, một ngôi nhà, chỉ việc nói với tôi cô muốn gì.”
Đôi mắt nâu của cô ta khóa vào mắt anh. “Anh đã để lại một món quà chia tay rồi,” cô ta nói không chớp mắt. Giọng của cô ta ẩn chứa một sự khinh miệt sắt buốt mà anh không hiểu. Cô ta từ từ nhẹ nhàng xoa tròn bụng mình, vuốt ve bề mặt láng mượt với hàm ý rõ ràng.
Mơ hồ, Damon nhìn theo cử động của những ngón tay trắng muốt của cô ta. Trí não của anh không chấp nhận cái điều cô ta cố nói với anh.
“Em nên yêu cầu gì đây nhỉ?” Pauline thì thầm với vẻ lười nhác, tiếp tục giữ chặt tay trên bụng mình với điệu bộ như đang bảo vệ. “Một khoản tiền bổ sung nho nhỏ, em nghĩ thế, rồi sau đó em nên hứa là sẽ không quấy rầy anh về tình trạng của em sau đó. Đó là sự dàn xếp thông thường, đúng không? Đàn ông ở địa vị của anh lúc nào mà chả có những đứa con không hợp pháp, và họ không cảm thấy phải có nghĩa vụ với người mẹ của đứa hoang của họ. Nhưng em hiểu rõ anh, anh yêu à. Anh không giống với phần lớn đàn ông.”
“Chúng ta đã phòng ngừa,” anh khản giọng.
“Thì thỉnh thoảng phòng ngửa cũng thất bại mà.”
“Tôi muốn cô đi gặp bác sĩ.”
“Em đi rồi. Tất nhiên anh được hoan nghênh đến gặp ông ta, và để ông ta xác nhận với anh.” Cô ta dừng lại rồi bất thình lình thêm vào vẻ mặt bị tổn thương. “Anh có thể không tin em, hoặc cho là đứa con không phải của anh, nhưng ít nhất em đã nói sự thật với anh.”
Nếu đây là một trò bịp, thì nó phải đạt tới trình độ tổ sư. Pauline nói mà không chớp mắt, không có một lá bài nào bị lật tẩy hay cũng không có dấu hiệu mạch đập tăng nhanh như người đàn bà đang nói dối. Cô ta cực kỳ bình tĩnh và sáng suốt.
Một đứa con… của anh, và của Pauline. Mỗi bộ phận trong cơ thể anh đều đang kêu gào phản đối cái ý nghĩ đó. Trong toàn bộ quãng thời gian từ lúc anh trưởng thành, anh chưa bao giờ quá buông thả bản thân ở những chỗ có dính tới phụ nữ. Anh đã chọn bạn tình rất cẩn thận, và theo như anh biết anh chưa bao giờ có một đứa con hoang nào với bất kỳ ai trong số họ. Pauline đã đúng, đàn ông hiếm khi cảm thấy họ nợ bất kỳ thứ gì với cô nhân tình đang có mang ngoại trừ khoản tiền trợ cấp cho con của họ. Đây không phải là một cái bẫy… nhưng đối với anh, anh đã bị mắc bẫy. Anh cảm thấy lạnh buốt hết cả người. Anh xoay người khỏi cạnh giường để Pauline không thể nhìn thấy sự nhận thức làm anh phát buồn nôn đang quét qua khuôn mặt anh.
Anh không thể bỏ rơi cô ta lúc này, bất chấp cảm giác của bản thân anh đối với cô ta có ra sao cũng không quan trọng. Anh đã bị ràng buộc mãi mãi với cô ta thông qua đứa con của họ. Pauline biết anh đủ rõ để hiểu rằng anh không thể cứ sống cuộc đời mình mà không quan tâm gì tới cô ta và đứa bé. Ngay từ khoảnh khắc này cuộc đời anh sẽ bị bện chặt vào họ.
Anh biết Pauline muốn trở thành vợ anh, cô ta cho rằng anh sẽ chấp nhận mong muốn đó… và anh cũng cho rằng mình sẽ làm thế nếu không bởi một bức tường gạch to đùng đang chắn ngang. Một nụ cười cay đắng xoắn chặt lấy môi anh, và rồi anh nghe thấy chính mình nói to, “Tôi không thể lấy cô.”
“Em hiểu sự miễn cưỡng của anh, anh yêu. Tuy nhiên, có vài sự thật được cân nhắc. Anh cần một người thừa kế, hay anh định cho em trai anh kế thừa tước hiệu sau anh. Vả lại còn phải cân nhắc tới hạnh phúc của đứa trẻ nữa.”
“Tôi đã kết hôn rồi.” Đó là lần đầu tiên Damon thú nhận với người khác ngoại trừ em trai. Anh co tay lại thành hai nắm đấm, trong khi cơn thịnh nộ vì bất lực quét xuyên qua người anh. Quỷ tha ma bắt cha anh vì đã đẩy anh vào tình trạng này!
Sự im lặng tràn xuống khắp mọi ngóc ngách, một sự im lặng tuyệt đối tới mức cuối cùng anh cũng quay lại nhìn Pauline. Mặt cô ta đã chuyển sang xám ngoét, không rõ là vì sốc hay vì điên tiết.
“Cái gì?” cô ta khò khè. “Những tin đồn là thật sao? Em chưa bao giờ tin. Anh không giống với kiểu đàn ông đó.”
“Chuyện xảy ra đã lâu. Tôi mới chỉ là cậu nhóc bảy tuổi. Cha tôi đã sắp xếp cuộc hôn nhân đó.”
“Nếu đây là một trò chơi khăm thì -”
“Là sự thật.”
Màu xám rời khỏi da của Pauline, thế vào đó là màu đỏ máu đang ồ ạt xông lên. “Chúa tôi… tại sao lại có cái bí mật trời đánh đó chứ? Vậy anh đã cất giữ cô v-vợ của anh ở đâu trong từng ấy thời gian?”
“Tôi đã không gặp cô ấy kể từ ngày chúng tôi thành hôn. Cả hai gia đình đã đồng ý chúng tôi sẽ được nuôi dạy riêng, và sẽ “được giới thiệu” khi đến độ tuổi thích hợp.” Damon hít sâu vào rồi buộc mình nói tiếp. “Nhưng thời điểm đó chưa bao giờ đến. Tôi không biết thực tế cô ấy đã được cho biết những gì. Cha tôi thì đã chọn nhấn mạnh rằng tôi là một kẻ may mắn đến thế nào, được ràng buộc với một gia đình giàu có và không bao giờ phải trải qua những phiền hà trong việc chọn cho mình một cô vợ. Tôi đã hận ông ấy vì những gì ông đã làm, bất chấp lý do của ông là gì. Tôi đã cự tuyệt sự cố thử của gia đình tôi để mang cả hai chúng tôi lại với nhau, còn Julia-”
“Julia,” Pauline lập lại với vẻ trống rỗng.
“-cô ấy có vẻ cũng không sẵn lòng muốn gặp tôi. Vào cái lúc cuối cùng tôi cũng đã quyết định chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề và giáp mặt với cô ấy, cô ấy đã biến mất. Chuyện đó xảy ra vào ba năm trước. Tôi vẫn không thể tìm được cô ấy.”
“Ý anh là gì, biến mất à? Không ai biết cô ta ở đâu sao? Thế còn gia đình của cô ta?”
“Nếu có người thân hay bạn bè nào của cô ấy biết được tin tức của cổ, họ cũng sẽ không chịu thừa nhận. Tôi đã thuê thám tử lùng sục khắp cả nước Anh nhưng vẫn không tìm ra được dấu vết nào của cổ.”
“Nhưng tại sao cô ta lại biến đi như thế chứ? Phải có chuyện gì đã xảy ra với cô ta.” Có một tia hy vọng len lỏi trong giọng nói của cô ta. “Có lẽ cô ta đã chết rồi! Đúng rồi, là thế hoặc là bị biến dạng vì tai nạn… hay có lẽ cô ta đã tuyên thệ với Chúa và đang ẩn mình ở một tu viện-”
“Tất cả mọi khả năng đều đã được cân nhắc, nhưng không hề có một bằng chứng nào xác minh cho bất cứ điều gì trong những giả thuyết đó.”
“Nếu cô ta mà còn sống, cô ta đã tới để chiếm lấy chỗ của cô ta với tư cách là Nữ Công tước Leeds rồi.”
Damon nhún vai. “Có khả năng cái ý nghĩ có tôi là chồng không quyến rũ được cô ấy,” anh nói khô khốc.
Có một sự giằng co đang hiển hiện rõ ràng trên mặt của Pauline, sự giận dữ trộn lẫn khao khát làm những đường gân xanh bé tí ở hai thái dương và cổ cô ta lồi hết cả lên.
“Vậy anh định thế nào với Bà Wentworth?” cô ta hỏi bằng một giọng mất bình tĩnh. “Hay anh phải bổ sung cho đầy đủ bộ sưu tập những người đàn bà anh ruồng bảo.”
“Cô ấy không dính dáng gì tới Julia Hargate, hay với cô.”
“Cô ta thế chỗ của tôi,” Pauline đay nghiến. “Không đếm xỉa tới những gì anh đã làm với tôi, và những gì anh nợ tôi.”
Khi anh nhìn vào vẻ mặt đang điên tiết của Pauline, một hình ảnh khác xuất hiện trong tâm trí anh… đôi mắt màu ngọc lam tinh khiết của Jessica Wentworth, màu ánh trăng bàng bạc phảng phất trên da cô. Tôi không có hứng thú yêu đương gì với ngài, cô đã nói, và đó là điều duy nhất ngài có thể đề nghị tôi.
“Tôi sẽ không gặp lại cô ấy,” Damon lặng lẽ nói. “Cô ấy xứng đáng hơn nhiều những gì tôi có thể cho cô ấy.”
“Thế còn tôi?”
“Cô sẽ được chăm sóc. Cô và đứa bé. Nhưng mối quan hệ giữa chúng ta sẽ không còn như trước đâu, Pauline.”
Cô ta thư giãn thấy rõ, hiển nhiên là chọn phớt lờ ngụ ý của anh.
“Tự nhiên thôi,” cô ta nói bằng một tông giọng nhẹ nhàng hơn nhiều. “Em biết anh sẽ không bỏ rơi em đâu, anh yêu.”
Cô ta vươn tay về phía anh với một điệu bộ như khẩn nài, đôi môi mọng đỏ của cô ta tách ra mời mọc. Damon lắc đầu rồi bước về phía cửa. Anh đã phải vận dụng tới mọi gam tự chủ trong người để không ngăn mình bỏ chạy khỏi cái nhà ngục sực nức mùi nước hoa ấy.
“Damon, chúng ta phải nói chuyện!”
“Để sau,” anh lầm bầm, cảm thấy sự khoan khoái gia tăng theo mỗi bước chân anh thêm vào giữa họ. Anh không muốn làm tình hay nói chuyện… Anh chỉ muốn ngừng suy nghĩ, ngừng cảm giác, ít nhất là trong lúc này.
Cửa hàng của Madame Lefevbre tràn ngập mùi hương hăng hắc của thuốc nhuộm, mùi vải vóc, và làn hơi nước bốc lên từ những tách trà amber. Trong cửa hàng chất đầy những món đồ được bày biện một cách phung phí giống như trong hầu hết cửa hàng may trang phục ở Luân Đôn, với đồ nội thất bọc nhung, những bức tường được bao phủ bởi những chiếc gương soi có khung mạ vàng, dù vậy vẫn không hấp dẫn nhóm khách hàng giàu có và có khiếu thẩm mỹ bằng những bộ trang phục của Madame Lefevrbre. Julia yêu thích những mẫu thiết kế của người phụ nữ Pháp này, táo bạo, đơn giản và biết cách làm tôn lên vẻ đẹp của người mặc, cũng như những súc vải lụa tuyệt đẹp, vải mút-xơ-lin, và chất liệu len mềm mại ưa thích của cô.
Ngừng việc trao đổi với một phụ nữ khác, Madame Lefevrbre đích thân ra đón Julia vào trong cửa hàng. Bà coi trọng việc Julia thường xuyên lui tới cửa hàng của mình không chỉ bởi vì danh tiếng đang nổi như cồn của cô, mà còn bởi Julia luôn nhanh chóng thanh toán hết những hóa đơn đặt hàng, không giống như những người phụ nữ hay ghi nợ khác, họ còn phải dỗ ngọt những đức ông chồng khó bảo hay người tình thanh toán cho những chiếc đầm mới nhất của mình.
“Bà Wentworth, cô đến sớm để thử trang phục,” Madame Lefevrbre thốt lên, dẫn Julia đến chiếc ghế nằm cạnh cái bàn chất đầy những mẫu thiết kế, mẫu vải, những con búp bê đang mặc những phiên bản thu nhỏ của những bộ trang phục thời trang nhất hiện nay. “Nếu cô cảm phiền chờ ở đây vài phút.”
“Nhất định rồi, Madame.” Họ trao đổi cho nhau một nụ cười, cái nhìn biểu hiện sự tôn trọng lẫn nhau của hai người phụ nữ đã quen với việc tự chu cấp cho bản thân. Julia ngồi vào một chiếc ghế cũ mèm, nghiêng mình qua một tách trà, rồi bắt đầu xem lướt qua những xấp mẫu in trang phục.
“Tôi sẽ quay lại sớm,” bà thợ may nói, biến mất đằng sau bức màn bằng vải mút-xơ-lin dẫn vào khu vực phía sau của cửa hàng.
Vào lúc Julia nấn ná lại ở một mẫu áo đặc biệt, một chiếc đầm mặc ban ngày ôm vừa khít thân thể, làm lộ ra những đường cong mảnh dẻ của người mặc, một dải ruy bằng bằng xa tanh vắt ngang phần ngực, là lúc cô nhận ra chiếc ghế gần đó đã có người chiếm đống.
Một người đàn bà hấp dẫn, tóc đen nhặt một con búp bê lên rồi vuốt ve phần cổ áo xếp nếp bé xíu trên cổ của búp bê. Cô ta liếc nhìn Julia rồi nhẹ mỉm cười.
Julia thoáng mỉm cười để đáp lại khi cô nhận ra người phụ nữ đó chính là Phu nhân Ashton. Cô rên thầm trong bụng, tự hỏi tại sao lại có sự ngẫu nhiên xui xẻo đến thế xảy đến với cô. Không nghi ngờ gì là lúc này Phu nhân Ashton đã phát hiện ra cuộc gặp gỡ được cố tình bưng bít giữa cô với Lord Savage. Một cơn đỏ mặt vì tội lỗi bắt đầu len lén trườn lên trên da của Julia, nhưng cô cương quyết dùng lý lẽ để tự thuyết phục mình. Cô không hề làm gì sai trái trong khi dùng buổi tối với Lord Savage… và hơn nữa, sau bao nhiêu năm đã qua, ít nhất cô cũng được quyền có một bữa tối với chính chồng của mình.
Phu nhân Ashton sở hữu một sự tự chủ đến ghê gớm, cô ta dường như không hề có chút dao động động nào bởi cuộc chạm trán giữa họ.
“Bà Wentworth,” cô ta nói bằng một chất giọng mượt như nhung, “thật vui khi được gặp lại cô.”
Julia xoay sở nặn ra một nụ cười đồng tình. “Tôi có phần nào ngạc nhiên khi thấy cô ở đây,” cô nhận xét.
“Không ngạc nhiên lắm đâu. Tôi đã cố nài Madame sắp xếp cuộc hẹn của tôi gần với cuộc hẹn của cô. Tôi đã hy vọng chúng ta có cơ hội trò chuyện với nhau.”
Từ chối để lộ ra cảm giác không thoải mái, Julia nhìn chằm chằm vào cô ta với vẻ bối rối, uốn cong một bên đôi lông mày màu hung.
“Có biết bao người hâm mộ cô, Bà Wentworth,” Phu nhân Ashton bình phẩm, để con búp bê sang một bên rồi cầm một con khác lên. Cô ta liến nhìn thân hình mảnh dẻ của Julia với vẻ đánh giá. “Đáng yêu, tài năng, và lại còn được hầu hết cánh đàn ông ở Luân Đôn khao khát. Tôi đã nhìn thấy những bức ảnh khắc và những bức vẽ của cô ở khắp mọi nơi… tại sao thế, cô là một nữ diễn viên được hâm mộ nhất trên sân khấu nước Anh. Tôi chắc chắn cô có thể có được bất kỳ người đàn ông nào mà cô muốn quyến rũ. Ai mà có thể kháng cự lại cô?”
Một sự im lặng căng thẳng theo sau đó, trong khi Julia bị kinh ngạc tới mức á khẩu trước kỹ năng diễn xuất của người đàn bà này. Nếu Phu nhân Ashton có cảm thấy bị xúc phạm, bị tổn thương, hay bị bẽ mặt, cô ta cũng không hề để lộ ra chút dấu vết nào.
“Tôi không chắc cô có ý gì,” Julia nói với âm điệu du dương, vẻ như suy đoán.
Người đàn bà kia nhún vai. “Tôi nghĩ tôi đang cố nói là bất kỳ người phụ nữ nào khác, bản thân tôi chẳng hạn, cũng sẽ là một đối thủ cạnh tranh thảm hại đối với một người nổi tiếng như cô.”
Julia nhìn cô ta không chút nao núng. “Tôi không có tham vọng cạnh tranh với bất kỳ ai.”
Phu nhân Ashton bật cười khẽ, mặc dù không hề có chút hài hước nào trong đôi mắt nâu của cô ta. “Điều đó thật làm tôi cảm thấy an tâm. Tôi tất nhiên là hy vọng một người phụ nữ có tất cả những lợi thế như cô sẽ không bao giờ cố thử quyến rũ một người đàn ông thuộc về người đàn bà khác.”
Một thông điệp không lời truyền đi bằng ánh mắt giữa họ. Đừng có cố thử cướp lấy những gì thuộc về tôi, đôi mắt của Phu nhân Ashton đang cảnh bảo, trong khi Julia đáp lại trong im lặng. Cô không việc gì phải sợ tôi.
Cuối cùng Phu nhân Ashton cũng quay đi, chuyển sự chú ý vào bộ trang phục viền đăng ten của con búp bê trên tay cô ta. Cô ta cẩn thận đặt nó xuống bàn.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến cửa hiệu của Madame Lefevbre,” cô ta lưu ý. “Tôi sẽ yêu cầu rất nhiều những chiếc đầm mới tuyệt đẹp, tôi e là thế.”
“Không phải nghi ngờ cô sẽ rất đẹp trong bất kỳ mẫu thiết kế nào của bà ấy,” Julia đáp một cách máy móc. Với một thân hình thon thả và đầy khêu gợi như của Phu nhân Ashton, có thể chắc cho dù cô ta có mặc một cái bao tải đi chăng nữa cô ta cũng có thể khiến cho nó trông hợp thời trang.
“Tôi sợ là không lâu nữa đâu.” Phu nhân Ashton vỗ nhẹ lên chiếc bụng phẳng lì của cô ta rồi liếc nhìn xuống nó với vẻ mặt trìu mến. “Tôi đang mong đợi vài sự thay đổi đáng chú ý trong những tháng quan trọng sắp tới.”
Xấp mẫu in trang phục run lên bần bật trong tay Julia, cô đặt chúng xuống lòng. Tin tức đó giáng thẳng vào cô như một đòn sấm sét, xới tung những suy nghĩ của cô lên thành một mớ hỗn độn. Chúa ơi… một đứa bé… con của Lord Savage. Nhận ra Phu nhân Ashton đang quan sát cô chăm chú, cô hồi phục chỉ vừa đủ để thoát ra khỏi cái tâm trí rối như mớ bòng bong của mình, giả đò như đang cực kỳ có hứng thú tới một mẫu thiết kế đặc biệt. Cô tự hỏi Lord Savage có biết gì về cái bầu này trước đây không, nếu anh biết, anh cảm thấy thế nào về nó…
Giận điên lên, có lẽ vậy. Và bị mắc bẫy. Và trên tất cả chính là cảm giác trách nhiệm. Anh sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi một người đàn bà đang mang trong mình cốt nhục của anh. Anh đã nói anh không có ý định kết hôn với Phu nhân Ashton… anh muốn kết hôn vì tình yêu. Bây giờ giấc mơ đó coi bộ bất khả thi rồi. Julia gần như, gần như thôi bị xúi giục cảm thấy tội nghiệp cho anh, nhưng không gì có thể phủ nhận cái tình huống này là do anh tự chuốc lấy. Anh và cái người đàn bà toan tính của anh sẽ là một cặp rất đẹp đôi, cả hai đều tối tăm và sở hữu một sức hấp dẫn rất khác người, cả hai lại cùng sở hữu một bản tính nhẫn tâm rõ ràng là quyết đạt cho kỳ được những gì họ muốn.
Chà, Lord Savage sẽ phải đối phó với những tình huống do chính tay anh tạo ra… và Julia sẽ có sự chắc chắn được nhân lên gấp đôi chính là tránh xa khỏi anh. Để cho anh và Phu nhân Ashton đi mà tự giải quyết vấn đề của họ… cô còn phải chăm lo cho cuộc sống của chính mình nữa.
Để giải vây cho Julia, giọng nói líu lo khiến người nghe dễ chịu của Madame Leferbre xâm nhập dòng suy nghĩ của cô, bảo cô đến khu vực sau của cửa hàng để thử trang phục ngay bây giờ. Cô đứng dậy, ép mình mỉm cười yếu ớt với Phu nhân Ashton.
“Chúc một ngày tốt lành,” cô thì thầm. “Chúc cô luôn khỏe mạnh.”
Người đàn bà kia gật đầu, rõ ràng là đang rất thỏa mãn với thành quả sáng nay của mình.
Nhờ vào lá thư nhận được gần đây từ mẹ cô, Eva, Julia biết chính xác khi nào cha cô sẽ vắng mặt khỏi lâu đài Hargate. Ông thường đến Luân Đôn để tham dự những buổi hội họp của câu lạc bộ hoặc gặp gỡ những cố vấn tài chính. Cứ cách một hoặc hai tháng Julia lại sắp xếp đến thăm mẹ mình, cô hiếm khi bỏ lỡ cơ hội thực hiện một cuộc hành trình dài bằng xe ngựa đến nhà của cha mẹ. Cô không bao giờ chắc chắn về tình trạng của mẹ cô, tình trạng sức khỏe của bà không ổn đỉnh, thỉnh thoảng khá lên, đôi lúc lại xấu đi.
Hôm nay Julia rất hài lòng khi thấy mẹ cô đang ngồi trong phòng tiếp khách riêng của bà với một tấm chăn thêu có màu rất nhã vắt ngang đầu gối. Nước da của Eva sáng hơn bình thường, vẻ mặt của bà thanh thản. Một cái rổ chứa đầy những đồ may vá mới được làm xong phân nữa đang nằm trên sàn gần chân bà. Eva giơ hai cánh tay ra chào đón cô, Julia lao tới ôm choàng lấy bà.
“Con làm mẹ không thở được đây này,” Eva kêu lên, bật cười khi Julia ôm thật chặt lấy bà. “Chúa tôi… dường như có chuyện gì đã xảy ra kể từ lần cuối cùng con đến đây.”
“Con có mang một món quà đến cho mẹ đây.”
Kéo dây rút của túi xách ra, Julia lấy ra một cái túi nhỏ đựng trang sức rồi thả rơi chiếc trâm cài bằng đá ruby tỏa sáng rực rỡ vào lòng bàn tay.
“Nó là món quà từ người hâm mộ của con,” cô nói với vẻ như ngẫu nhiên. “Con đã quyết định là nó sẽ hợp với mẹ hơn con nhiều.”
Cô không thể giữ chiếc trâm cài này, cũng nhiều như cô yêu nó. Cô muốn tống khứ hết tất cả những thứ nhắc cô nhớ tới Lord Savage.
“Ôi, Julia…” Eva khẽ thốt lên khi nhìn thấy chiếc trâm cài áo nạm đá quý.
“Mẹ mang thử đi,” Julia giục mẹ mình, ghim chiếc trâm vào đường diềm màu trắng trên cổ áo của mẹ. “Đây… bây giờ thì lúc nào mẹ cũng có một bó hoa hồng mang theo bên mình rồi, cho dù bất kể là mùa nào trong năm.”
“Mẹ không nên nhận món quà này từ con,” Eva nói, vươn tay chạm vào chiếc ghim cài áo tinh xảo. “Nó quá giá trị, với lại nếu cha con mà thấy thì-”
“Ông ấy không bao giờ chú ý tới những thứ như thế đâu. Mà nếu ông ấy có thì cứ bảo với ông ấy là một người bạm vừa qua đời đã để nó lại cho mẹ.” Julia mỉm cười rạng rỡ khi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của mẹ cô. “Đừng từ chối món quà của con, Mẹ. Nó cực kỳ xứng với mẹ đấy.”
“Thôi được rồi,” Eva nói, vẻ mặt bà dịu đi, bà cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của con gái mình. “Con phải kể cho mẹ nghe về người hâm mộ này của con. Anh ta có phải là lý do khiến con trông đầy sức sống thế không? Hay là vì Mr. Scott đã giao cho con vai diễn mà con muốn trong vở kịch mới của cậu ta?”
“Không thứ nào hết.” Julia nhìn chằm chằm vào mẹ cô với một vẻ kiên định, cảm thấy gò má mình đang ửng hồng lên. “Con… con đã gặp anh ta.”
Eva nhìn trân trân vào cô với vẻ không hiểu… và rồi từ từ sự lĩnh hội bắt đầu lóe lên trong tâm trí bà. Không cần phải hỏi “anh ta” là ai. Đôi môi bà cử động nhưng không phát ra được âm thanh nào.
“Làm thế nào?” cuối cùng bà cũng hỏi bằng một giọng thì thào.
“Hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên thôi. Con đang có mặt ở một buổi tiệc cuối tuần. Con nghe thấy tên anh ta và quay người lại, và rồi anh ta đã ở đó. Anh ta không biết con là ai, con không thể nói cho anh ta biết được.”
Eva từ từ lắc đầu. Có thể trông thấy rõ nhịp đập yếu ớt của mạch máu trên làn da mỏng manh ở thái dương bà.
“Ôi, Julia,” bà thở hắt ra, giọng bà yếu ớt và điếng người vì sửng sốt.
“Anh ta đã mời con dùng buổi tối,” Julia nói tiếp, cô tìm thấy một sự khuây khỏa khó lý giải được khi kể cho ai đó nghe những chuyện đã xảy ra. “Thật ra thì dùng từ “cưỡng ép” thì đúng hơn. Anh ta đã hứa với Mr Scott chi cho nhà hát một khoản tiền lớn để đổi lấy sự bầu bạn của con, và vì thế con đã nhận lời.”
“Con đã ăn tối với Lord Savage sao?”
Julia gật đầu nhát gừng. “Vâng ạ, ở lãnh địa của anh ta ở Luân Đôn, cách đây một tuần.”
“Và con chưa bao giờ nói với ngài ấy…” Giọng của Eva trôi dần vào im lặng.
“Không, con không thể. Vả lại anh ta cũng không nghi ngờ chút nào. Đối với anh ta con chỉ là một nữ diễn viên anh ta để mắt tới thôi.” Cô bóp chặt hơn đôi tay gầy yếu của mẹ. “Anh ta tự nhận mình là một người độc thân. Có vẻ anh ta từ chối thừa nhận cuộc hôn nhân này.”
Một vẻ tội lỗi không giải thích được thoáng qua gương mặt của Eva. “Con nghĩ sao về ngài ấy, Julia? Con có thấy ngài ấy hấp dẫn không?”
“À, con…” Cảm thấy ngột ngạt Julia bỏ tay mẹ cô ra rồi chuyển mục tiêu sang một nếp gấp trên cánh tay áo, vân vê đường xếp nếp được may bằng chất liệu mút-xơ-lin mềm mại màu xanh biển. “Con tin rằng bất kỳ ai cũng đều sẽ nói anh ta là một người điển trai. Và anh ta chắc chắn là một người đàn ông quyến rũ.” Một nụ cười bất đắc dĩ thoát ra khỏi đôi môi cô. “Con nghĩ, trong mỗi chúng con đều có cùng những vết rạn nứt giống nhau. Anh ta cảnh giác và không dễ tin người, anh ta có vẻ nhất quyết điều khiển mỗi một khía cạnh trong cuộc sống của anh ta, để không một ai có thể điều khiển anh ta như cha anh ta đã làm lúc trước.” Cô lắc đầu rồi bật cười ngắn. “Không ngạc nhiên là anh ta chưa bao giờ muốn tìm con! Con ngờ là có bao giờ anh ta nghĩ một chút nào tới Julia Hargate không nữa, ngoại trừ hy vọng rằng con bằng cách nào đó biến mất luôn khỏi mặt đất cho rồi.”
“Không phải thật đâu, Julia.” Eva thở dài rồi nhìn đi chỗ khác, bà có vẻ như rúm người lại không thoải mái trước những gì cô để lộ. “Ba năm trước Lord Savage có đến lâu đài Hargate, ngài ấy yêu cầu được biết con ở đâu. Tất nhiên cha mẹ đã không kể điều gì với ngài ấy, ngoại trừ nói là con đang ở nước ngoài và không cách nào liên lạc được. Kể từ sau đó thỉnh thoảng cha mẹ lại nhận được những chuyến viếng thăm từ những người ngài ấy thuê, để tìm hiểu về tin tức của con. Lord Savage rõ ràng là rất cố gắng tìm con.”
Julia nhìn chằm chằm vào mẹ cô với vẻ hoang mang. “Tại sao… tại sao mẹ không nói cho con biết anh ta đang tìm kiếm con?”
“Mẹ không tin con đã sẵn sàng để gặp Lord Savage. Mẹ đã muốn con có sự lựa chọn. Nếu khi nào con muốn, con có thể đến gặp ngài ấy là do tự ý nguyện của con. Vả lại cha con không muốn Savage tìm thấy con, ông ấy sợ con sẽ phản ứng lại quá cực đoan, rồi làm mất tước hiệu và địa vị mà ông ấy đã giành được cho con.”
Julia phát ra một âm thanh chán nản rồi đứng bật dậy. “Cho tới bao giờ hai người mới mệt mỏi với chuyện thao túng con đây? Con nên được bảo cho biết! Con đã không hề biết Savage muốn gặp con!”
“Chuyện đó sẽ tạo nên khác biệt sao ?” mẹ cô dịu dàng hỏi. “Sau đó con sẽ muốn gặp ngài ấy à?”
“Con không biết. Nhưng con nên có được sự lựa chọn.”
“Con đã luôn có sự lựa chọn,” Eva chỉ ra. “Con có thể gặp ngài ấy nhiều năm trước, nhưng con đã chọn tránh xa ngài ấy. Cái buổi tối vừa mới đây con có cơ hội nói cho ngài ấy biết con là ai, và con đã chọn giữ im lặng. Làm thế nào mẹ có thể nói con muốn gì, con yêu, khi chính con thậm chí còn không biết mình muốn gì?”
Julia đi qua đi lại quanh phòng với một sự kích động dữ dội. “Con muốn được giải phóng khỏi anh ta! Cuộc hôn nhân của con với Savage nên được hủy bỏ cách đây lâu lắm rồi. Con cam đoan là anh ta cũng muốn kết thúc nó nhiều như con, đặc biệt sau những gì mà Phu nhân Ashton đã nói với con.”
“Ai là Phu nhân Ashton? Tại sao con lại đề cập tới cô ta?”
“Cô ta là nhân tình của anh ta,” Julia thốt ta với vẻ chua chát. “Và cô ta còn tự nhận là đã có thai với anh ta.”
“Có thai,” Eva lập lại trong cơn sốc, mặc dù bà đã thường tránh nói những từ ngữ thiếu tế nhị. “Ôi… thật là một rắc rối khủng khiếp.”
“Không chút nào. Tình thế rất đơn giản. Con sẽ kết thúc hết tất cả các mối dây nhợ với Lord Savage.”
“Julia, mẹ xin con chớ có hành động thiếu suy nghĩ.”
“Thiếu suy nghĩ à? Con đã mất bao nhiêu năm trời để đi đến quyết định này. Con không nghĩ có người nào lại cho rằng con đã hành động hấp tấp.”
“Con đã tốn rất nhiều thời gian để tránh né những hệ quả trong quá khứ của con… tránh né ngài ấy,” Eva nói một cách nghiêm túc. “Cuối cùng con phải đối mặt với chồng mình, và nói sự thật với ngài ấy, rồi cùng nhau giải quyết tình cảnh của hai người.”
“Anh ta không phải chồng con. Con chưa bao giờ chấp nhận anh ta. Cái mà được-gọi là cuộc hôn nhân ấy chả có giá trị gì ngoại trừ một sự giả vờ. Con có thể dễ dàng tìm một luật sự để xác định giá trị pháp lý của nó rồi thông báo cho Lord Savage.”
“Rồi sau đó thì sao? Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế này trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta sao? Mẹ cứ phải lén lút gặp con trong quãng đời còn lại của mẹ ? Có phải con sẽ không bao giờ hòa giải với cha con và để bản thân tha thứ cho ông ấy?”
Nhắc tới cha cô làm cho cằm của Julia xiết chặt lại thêm nữa. “Ông ấy không hề muốn sự tha thứ của con.”
“Ngay cả thế, con cũng phải trao cho ông ấy sự tha thứ của con, không phải vì ông ấy và mà vì chính bản thân con.” Đôi mắt của Eva tràn ngập tình yêu và sự cầu khẩn. “Con không còn là một cô thiếu nữ nổi loạn nữa, Julia. Con là một phụ nữ độc lập với ý chí kiên cường, tinh thần của con mạnh mẽ hơn của mẹ rất nhiều. Tuy nhiên, con không cần phải từ bỏ sự dịu dàng là một phần trong bản tính tự nhiên của con, chính cái bản tính nhân hậu và giàu lòng thương ấy. Nếu con nuôi dưỡng sự cay đắng cho bản thân, mẹ rất lo con sẽ biến thành một người thế nào. Bất chấp những chuyện đã xảy ra, mẹ vẫn có cùng những ước mơ đối với con cũng như mỗi bà mẹ đối với con gái của họ, mơ ước con có được một người chồng, một mái nhà và một gia đình cho chính mình.”
“Con sẽ không tìm thấy được những thứ đó ở chỗ của Lord Savage đâu,” Julia nói một cách ngoan cố.
“Ít nhất thì con cũng sẽ kể mọi chuyện cho ngài ấy biết chứ?”
“Con không thể,” Julia mở lời, nhưng cô bị ngắt ngang bởi âm thanh đứt quãng của tiếng gõ cửa. Là Polly, là bà hầu gái mà nhà Hargate đã thuê gần ngót hai mươi năm. Bà là người không có tính hài hước nhưng là một phụ nữ tốt, với khuôn mặt nhỏ và trông nghiêm nghị như cú mèo. Julia luôn thích bà vì lòng trung thành tận tụy của bà đối với Eva.
“Thư Phu nhân,” Poly nói thầm với Eva, “có một vị khách yêu cầu được gặp Lord Hargate. Tôi đã nói với ngài ấy ông chủ không có nhà… rồi ngài ấy yêu cầu được gặp bà.”
Eva trông có vẻ hoang mang. Bà hiếm khi tiếp những cuộc viếng thăm không được báo trước bởi vì tình trạng sức khỏe tồi tệ của mình.
“Ta không muốn thời gian ở cùng con gái của ta bị gián đoạn,” bà nói. “Xin hãy bảo anh ta ghé lại sau.”
“Vâng, thưa phu nhân, nhưng… đó là Lord Savage.”
“Lord Savage đang ở đại sảnh sao?” Julia hỏi điếng cả người. Bà hầu gái gật đầu, Julia bật ra một tràng chửi rủa khiến cho mẹ cô nhìn chằm chằm vào cô với vẻ thất kinh. “Anh ta không cần phải biết con đang ở đây,” cô nói, dài bước hướng về phía căn phòng bên cạnh, một phòng tiếp khách nhỏ khác trong dãy phòng riêng của Julia. “Mẹ, đưa anh ta tới đây và tìm xem anh ta muốn gì… nhưng đừng nói với anh ta bất kỳ điều gì về con.”
“Con định làm gì?” Eva hỏi, sự hoang mang lộ rõ trên mặt bà.
“Con sẽ nấp gần đây. Làm ơn đi, Mẹ, đừng nói điều gì với anh ta… Con không thể ra quyết định gì ngay lúc này.” Julia hôn gió bà trước khi biến mất vào căn phòng kế bên.
Trước lúc này Damon chỉ mới đặt chân vào lãnh địa của nhà Hargate hai lần trong đời. Lần đầu tiên là vào ngày hôn lễ của anh, khi anh mới bảy tuổi. Lần thứ hai là cách đây ba năm, khi lần đầu tiên anh tiếp xúc với nhà Hargate để hỏi thăm địa chỉ của con gái họ. Anh nhận ra Phu nhân Hargate là một người phụ nữ trầm lặng và yếu ớt, bị ức chế cả về vẻ ngoài lẫn tiếng nói. Có thể đoán trước, Lord Hargate là một người lạnh lùng, là loại người tự xem bản thân mình là bề trên của tất cả ai mà ông ta gặp. Kể từ ngày đó Damon thường tự hỏi Julia thừa hưởng tính cách của ai nhiều hơn, từ người mẹ rụt rè nhút nhát của cô hay từ người cha chuyên quyền bạo ngược. Bất kể là bên nào thì không có triển vọng là một người hấp dẫn được.
Damon kiên nhẫn chờ ở đại sảnh. Nội thất của ngôi nhà xa hoa, mang tới cảm giác đe dọa, và trông gần giống như nội thất của nhà thờ, trần nhà xây theo kiểu mái vóm với kết cấu phức tạp, cả căn nhà phảng phất mùi của chất nước dùng để đánh bóng gỗ. Một cô bé lớn lên sẽ thế nào khi bị bao quanh bởi những thứ thế ? Có phải Julia Hargate sẽ hét toáng lên ầm ĩ khắp đại sảnh và làm cho giọng trẻ con ngỗ ngược của cô dội vang khắp trần nhà cao ngất. Hay có lẽ cô sẽ im lặng ngồi chơi ở một góc khuất nào đó, lạc mất trong những hình ảnh tưởng tượng của chính mình? Thời thơ ấu của chính anh, với tất cả sự thiếu sót và bấp bênh của nó, lại vô vàn phù hợp với những thứ ở đây.
Julia bây giờ đang ở đâu? Cô sẽ trốn thoát đi đâu sau khi được nuôi lớn ở một nơi như thế này? Trốn thoát… anh chợt thoáng nghĩ tới Jessica Wentworth vào cái đêm họ gặp nhau ở buổi tiệc cuối tuần, và về những gì cô đã nói với anh. Tôi chưa bao giờ gặp một người nào lại không băn khoăn tới quá khứ của anh ta hay cô ta. Luôn luôn có một thứ gì đó mà chúng ta muốn thay đổi, hoặc lãng quên.
Bà hầu gái đã quay trở lại, ngắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Phu nhân Hargate sẽ tiếp ngài, thưa ngài. Nhưng chỉ trong một lúc thôi, nếu ngài vui lòng, thưa ngài, sức khỏe của phu nhân vốn rất yếu ớt.”
“Ta hiểu.”
Bà hầu gái dẫn anh rời khỏi đại sảnh tới cầu thang, xuyên suốt hành lang là tấm thảm dày và những món đồ điêu khắc bằng gỗ trải dài đến ngút tầm mắt. Damon không chắc anh sẽ nói gì với Phu nhân Hargate. Anh muốn được gặp cha của Julia hơn, rồi làm bất cứ điều gì cần thiết để buộc ông ta tiết lộ nơi ở của con gái ông ta. Đáng tiếc là anh không thể đe dọa hay nạt nộ một người phụ nữ ốm yếu được.
Một người mẹ đau yếu… Damon chợt nghĩ cả anh và Julia Hargate lại cùng chia sẻ một mối tương đồng khác. Vài năm trước mẹ anh đã qua đời vì bệnh lao phổi, cơ thể bà gầy tới mức đáng thương, còn tâm trí bà thì cứ canh cánh lo nghĩ tới số phận của gia đình mình. Thật bất công cho một người phụ nữ luôn khao khát có một cuộc sống gia đình ổn định lại kết hôn với một kẻ ham mê cờ bạc. Giá như Damon có thể bảo vệ bà khỏi cha anh, mang đến cho bà sự yên ổn và an toàn mà bà xứng đáng có. Cái ý nghĩ anh đã không làm tròn được bổn phận với mẹ sẽ ám ảnh anh suốt quãng đời còn lại.
Anh sẽ không bỏ rơi Julia Hargate và để cho những ý nghĩ về cô mãi đeo bám lấy lương tâm anh. Lòng danh dự của chính anh yêu cầu anh giúp đỡ cô bằng mọi cách có thể.
Anh cũng nợ một trách nhiệm với Pauline, nhưng hoàn cảnh giữa hai người họ không giống nhau. Julia là nạn nhân của hoàn cảnh mà chính cô cũng bất lực không thể điều khiển. Pauline, mặt khác, đang vận dụng hết mưu mẹo của cô ta để thao túng anh, và không cần phải nghi ngờ cái bầu của cô ta cho dù có là bất cứ trường hợp nào cũng không thể là sự ngẫu nhiên được.
Bước vào căn phòng khách nhỏ được trang hoàng bởi màu hồng nhạt và hồng da cam, anh nhìn thấy phu nhân Hargate đang yên vị trong chiếc ghế lớn. Có một nét gì đó quen thuộc một cách kỳ lạ trong dáng ngồi kiên định của bà khi bà giữ mình ngồi thẳng lưng lên, và trong cái cách bà đưa tay về phía anh trong khi vẫn còn đang ngồi. Bà giống y khuôn trong trí nhớ anh, như một chú chim cực kỳ ưa thích chỗ trú ẩn trong cái lồng giam lộng lẫy của nó, hơn là cái thế giới cám dỗ ở bên ngoài. Trước kia bà hẳn đã từng là một phụ nữ xinh xắn.
Damon hôn vào bàn tay gầy nhẵn của bà, thể hiện sự kính trọng.
“Ngài có thể ngồi cạnh tôi,” bà nói, anh lập tức nghe theo.
“Phu nhân Hargate, tôi xin lỗi vì đã đường đột tới đây-”
“Thật là một niềm vui khi được gặp ngài,” bà nhẹ nhàng xen vào, “Cho tôi biết gia đình ngài có khỏe không?”
“Em trai tôi William vẫn khỏe. Thật không may cha tôi đã bị một đợt xuất huyết não để lại hậu quả sức khỏe ông ấy rất suy yếu.”
“Tôi rất tiếc.” Giọng bà tràn ngập sự tiếc thương chân thành.
Damon ngồi lặng thinh trong một lúc, đang cân nhắc xem làm sao để mào đầu. Anh không muốn thực hiện một cuộc trò chuyện qua loa, và từ cái cách mà bà đang nhìn anh, rõ ràng bà đang mong anh đưa ra chủ đề về Julia.
“Bà có nghe tin tức gì từ con gái mình không?” anh đột ngột hỏi. “Bà ắt hẳn phải có tin tức gì về cô ấy. Cũng đã ba năm rồi.”
Bà lẩn tránh câu hỏi của anh nhưng thái độ của bà không phải không thân thiện khi bà đáp. “Ngài vẫn tiếp tục tìm kiếm con bé sao, Lord Hargate?”
Damon gật đầu, anh nhìn bà chăm chú. “Vâng, và vẫn chưa có chút may mắn nào. Julia Hargate không có vẻ gì là tồn tại ở bất cứ đâu thuộc thế giới văn minh.”
Ở căn phòng kế bên, Julia đang ép chặt tai vào cạnh cửa, cô cảm thấy xấu hổ khi đi nghe lõm như thế nhưng cô không thể ngăn bản thân lại được. Cô tò mò muốn chết đi được muốn tìm xem Savage sẽ nói gì với mẹ cô, những mưu chước anh sẽ sử dụng để cố moi cho được sự thật.
“Và nếu cuối cùng ngài cũng tìm được con gái tôi thì sao?” Eva hỏi. “Mục đích của ngài với nó là gì, thưa ngài?”
“Từ tất cả những dấu hiệu cho thấy, Julia cũng sợ hãi hay cũng không sẵn lòng chấp nhận vị trí của cô ấy như vợ tôi. Có Chúa biết tôi không trách cô ấy. Chúng tôi hoàn toàn là hai người xa lạ với nhau. Tất cả những gì tôi muốn biết đó chính là cô ấy vẫn khỏe mạnh và có được tất cả những gì cô ấy cần. Sau đó tôi có ý định giải quyết mọi chuyện theo cách Julia muốn.”
“Chuyện gì nếu con bé vẫn muốn trở thành vợ của ngài? Nó có thể mong muốn một ngày nào đó được trở thành một nữ công tước.”
“Vậy thì cô ấy phải tự mình nói với tôi,” Damon đáp một cách dứt khoát, sự căng thẳng đột nhiên rút sạch hết sự kiềm chế của anh. “Để tôi nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy, và nghe thấy điều đó trong giọng của cô ấy. Quỷ tha ma bắt cô ấy, tôi muốn biết cô ấy mong muốn gì, vì thế tôi không thể ngừng tìm kiếm cho tới khi nào tìm ra được cô ấy mới thôi.” Ngay lập tức anh thấy hối hận trước cơn bùng phát của mình, sợ rằng anh đã xúc phạm người phụ nữ mỏng manh này. “Xin thứ lỗi-” anh lẩm bẩm, nhưng bà đã xua lời xin lỗi của anh đi và nhìn anh với sự thấu hiểu khiến anh bối rối.
“Hơn bất cứ điều gì,” bà nói, “con gái tôi mong ước nó có thể tự mình đưa ra sự chọn lựa… và nó luôn luôn chống đối lại cái sự thật là một trong những lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời nó đã bị tước đoạt mất. Tất nhiên ngài cũng có cùng cảm giác như nó.”
Đột nhiên những cảm xúc của Damon bỗng cuộn lên ào ạt tuôn chảy như dòng nước lũ bị vỡ đê. Không một ai trên thế giới anh đủ tin tưởng để giải bày những cảm xúc trong lòng, không một ai kể cả William. Những rắc rối của anh, những cảm xúc của anh luôn luôn là gánh nặng của chính anh, anh đã luôn một mình gánh chịu tất cả chúng. Nhưng ngay lúc này cái nhu cầu phải trút hết ra với một ai đó trở thành một trong những ước muốn mãnh liệt nhất anh từng biết.
Damon gập tay lại rồi duỗi lòng bàn tay ra trên đầu gối của anh. “Phải, tôi cũng có cùng cảm giác như thế,” anh nói, giọng anh dữ dội. Anh không thể bắt mình nhìn vào bà. “Tôi biết tại sao Julia lại chống đối, và tại sao cô ấy không thể đối mặt với những hệ lụy mà Lord Hargate và cha tôi đã sắp đặt. Mặc dù tôi luôn biết không phải lỗi của cô ấy, nhưng tôi vẫn đổ tội cho Julia vì những gì cô ấy đã không làm. Nhiều năm trời tôi đã căm ghét cô ấy, cũng gần nhiều như căm ghét cha tôi vì đã biến mình thành một kẻ tiêu xài hoang phí và ham mê cờ bạc. Tôi đã cố gắng quên đi sự tồn tại của cô ấy. Cái chết của mẹ và tình hình sức khỏe tồi tệ của cha tôi cho phép tôi chôn vùi bản thân vào một thế giới được xây dựng bởi những trách nhiệm mới. Nhưng Julia vẫn luôn ở đó, trong phần sâu nhất của tâm trí tôi. Cũng chính vì cô ấy, tôi chưa bao giờ có thể yêu bất cứ ai, chưa bao giờ cảm thấy mình có được cái quyền đó. Tôi đã nhận ra tôi chỉ có thể được giải phóng khỏi cô ấy bằng cách đối mặt với cô ấy.”
“Tôi chưa bao giờ nhận thức được cuộc hôn nhân này sẽ tác động thế nào tới cả hai người,” Eva thì thầm. “Vào thời điểm đó quyết định đó có vẻ là một sự khôn ngoan tuy có hơi khác thường. Cả hai gia đình đều có dòng dõi danh giá, điều đó sẽ bảo đảm cho hai đứa trẻ có một người bạn đời tương xứng… Tôi đã cảm thấy như trút được gánh nặng khi biết rằng tương lai của con gái tôi sẽ được bảo đảm, và một ngày nào đó nó sẽ có được tước vị mà mọi người đều kính trọng. Có lẽ đó là sự sắp đặt sẽ khiến cho bất kỳ đứa trẻ nào khác cũng hài lòng ngoại trừ Julia. Thật bất hạnh, tôi đã không biết gia đình mình sẽ tan tác bởi cái quyết định mà tôi đã ưng thuận ấy. Tôi không hiểu con bé đã có sự mạnh mẽ… vẫn có,” bà sửa lại với một nụ cười buồn.
“Cô ấy như thế nào?” Damon nghe chính mình hỏi bằng giọng khản đặc.
“Julia không hề giống tôi hay cha của nó… ngay từ khi còn là một đứa trẻ nó đã tự dựa vào ý kiến của chính mình và quyết định hơn là làm theo ý của chúng tôi. Tôi ước gì con bé đã không quá độc lập như thế- Tôi không tin đó là một đức tính đặc biệt hữu ích đối với phụ nữ. Nhưng nó còn có những phẩm chất khác, óc tưởng tượng, sự hăng hái, nhiệt tính, và cũng dễ bị tổn thương nữa. Tâm trạng và sự thích thú của nó thì cứ biến đổi khôn lường. Tôi chưa bao giờ thấy con bé có chút xíu nào đoán trước…”
Khi Damon chăm chú nhìn vào Phu nhân Hargate, sự chú ý của anh bị ánh sáng lấp lánh của những viên đá quý đang nằm ở giữa những đường xếp nếp của cổ áo bà tóm chặt lấy. Bà tiếp tục nói, nhưng những ý nghĩa trong lời nói của bà đột nhiên trở nên khó nắm bắt, tất cả âm thanh đều bị bóp nghẹt bởi tiếng tim đập đang nện thình thịch hốt hoảng của anh. Anh liếc nhìn qua chỗ khác để tránh để lộ ra những ý nghĩ trong đầu, nhưng có một hình ảnh đang đốt cháy tâm trí anh, và rồi bất thình lình sự nhận thức bùng nổ bên trong. Anh chiến đấu để giữ cho hơi thở mình ổn định.
Bà đang đeo cái trâm cài áo đính hồng ngọc mà anh đã tặng cho Jessica Wentworth.
Không còn cái nào khác giống nó trên thế giới, và phu nhân Hargate không cách nào nhận được nó trừ phi…
Đó là món quà từ chính con gái bà… Jessica Wentworth… Julia Hargate.