Tìm Em

Chương 2: Chương 2: Ác mộng




Edit & beta: Bông

“Em là ai? Sao lại trốn ở đây?” Giản Sóc nhẹ giọng hỏi.

Giản Sóc ngồi xổm dưới đất, đánh giá cô bé đang trốn dưới bàn.

Tóc cô rối tung, mặt và người đều rất bẩn, hình dáng có vẻ như chỉ khoảng bốn, năm tuổi, đôi mắt đen nhánh tràn đầy sợ hãi.

“Em…” Giản Sóc chần chừ, cô còn nhỏ như vậy, liệu có thể hiểu được những gì cậu nói không?

Một lúc lâu sau, cô bé thấy Giản Sóc chỉ ngồi yên trước mặt mình, không có hành động gì liền mạnh dạn bước ra.

Ánh mắt cô lướt qua Giản Sóc rồi chuyển qua gầm giường.

Giản Sóc đột ngột nhớ ra, dưới giường có một chén cháo.

“Em muốn ăn à?”

Cô bé gật gật đầu, ánh mắt nhìn chén cháo mang theo khát vọng, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô nứt.

Giản Sóc nói: “Anh không biết trong đó có bỏ thứ gì đó hay không, em… nếu em muốn thì lấy đi.”

Lời Giản Sóc còn chưa dứt, tay chân cô bé đã cùng hoạt động, chạy tới mép giường, bưng chén lên húp sạch.

Giản Sóc nhìn cô chằm chằm.

Đối diện với ánh mắt của Giản Sóc, cô bé mau chóng buông chén xuống, trốn lại dưới bàn.

“Em…”

“Cảm ơn… anh trai…” Giọng cô bé rất nhỏ, hai chân gập lại, tay ôm lấy chân, cằm đặt trên đầu gối, trông hết sức đáng thương.

Giản Sóc hỏi cô bé: “Em có biết đây là đâu không?”

Cô bé lắc đầu.

Giản Sóc lại hỏi: “Em có biết người trong nhà này không?”

Cô bé nhíu mi như đang ngẫm nghĩ, sau đó lại lắc đầu lần nữa.

“Người bên ngoài là cha mẹ của em à?”

Cô bé lắc lắc đầu: “Tuế Tuế không biết.”

“Em tên là Tuế Tuế?”

“Vâng ạ.”

Cô bé gật đầu, cô có thể cảm nhận được anh trai trước mặt này và người đàn ông thường xuyên đánh đập mình không giống nhau.

Giản Sóc đoán cô bé tên Tuế Tuế này cũng là bị bắt tới đây.

Cậu mím môi, giơ tay muốn xoa đầu cô bé để trấn an cô một chút.

Nhưng tay cậu còn chưa đặt lên đầu cô đã nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân “lẹp xẹp.”

Tròng mắt Giản Sóc bỗng nhiên co rút lại, mặc kệ bản thân hành động bất tiện, lập tức đứng dậy chạy hai bước về giường, khiến tấm ván gỗ vang lên tiếng “kẽo kẹt”.

Tiếng bước chân bên ngoài chợt dừng lại, rồi càng trở nên dồn dập hơn.

Vài giây sau, rèm cửa bỗng nhiên bị người ta xốc lên, hất vào khung cửa, tạo ra một tiếng “bang” lớn.

Người đàn ông bước nhanh tới trước mặt Giản Sóc, thấy cậu có vẻ suy yếu nằm trên giường liền cảm thấy hành động vừa rồi của mình có hơi quá.

Đôi mày nhíu chặt của ông ta khẽ thả lỏng, nghiêng đầu nhìn khắp phòng. Đến khi nhìn thấy cô bé đang trốn dưới bàn liền nổi giận.

Ông ta bước tới chỗ cô bé, dáng người cường tráng như núi áp tới khiến cô bé run bần bật, hai tay ôm đầu, nức nở ra tiếng: “Đừng đánh tôi mà…”

Giản Sóc chống nửa người dậy: “Này…”

“Khó trách lão tử không tìm thấy mày, thì ra là trốn ở đây?”

Người đàn ông hùng hổ vươn tay nắm lấy cánh tay gầy gò của cô bé, kéo cô ra khỏi bàn.

“Oa” một tiếng, cô bé vừa giãy giụa vừa khóc lớn.

“Này! Ông làm gì vậy?!” Giản Sóc hét lên, ngồi hẳn dậy, “Ông thả em ấy ra đi.”

Cô bé thật sự rất nhỏ, Giản Sóc có cảm giác người đàn ông này chỉ cần dùng chút lực cũng có thể bẻ gãy tay cô.

“Ông thả em ấy ra mau! Khụ, khụ, khụ!” Giản Sóc quýnh lên, nói liên tục quên cả thở nên bị ho khan.

Người đàn ông quay đầu lại liếc Giản Sóc, cười nhạo: “Tiểu tử, thân mày còn lo chưa xong mà còn muốn nó?”

Ông ta nắm lấy cổ áo cô bé lắc lắc trước mặt Giản Sóc: “Không đúng nha, con bé này thì có gì đẹp chứ, chẳng qua chỉ là một nha đầu thúi miệng còn hôi sữa thôi mà.”

Hai mắt Giản Sóc đỏ bừng, hận mình bất lực, cắn răng nói: “Em ấy còn nhỏ, ông thả em ấy ra đi.”

“Muốn tao thả nó ra?” Người đàn ông cười ra tiếng: “Được thôi, tao thả nó thì mày thay nó để tao xả giận, thế nào?”

“Được.” Khuôn mặt Giản Sóc dần bình tĩnh lại: “Ông thả em ấy ra, rồi đánh tôi đi.”

“Ồ?” Mày người đàn ông nhướng lên, tay nâng cằm cô bé lên, bóp cằm cô: “Mày nói vậy tao mới nhìn kỹ đó, tiểu nha đầu này cũng rất xinh đấy chứ, tao nhớ mày mới bảy tuổi có phải không?”

Cô bé vẫn đang khóc, khóc đến cả người phát run.

Người đàn ông lại hỏi vài câu nữa nhưng cô bé vẫn không đáp lại.

Khiến ông ta tức giận.

Cánh tay ông ta giơ lên, ném cô bé xuống đất như ném một con búp bê vải, hoàn toàn chẳng để ý đến chuyện đứa trẻ suy yếu như vậy, liệu ném như vậy có xảy ra chuyện gì hay không.

Dường như cô bé bị ngã tới phát ngốc, nằm im trên đất không nhúc nhích.

Người đàn ông cúi người xuống, Giản Sóc liền có dự cảm không dành, lập tức xuống giường.

Nhưng không đợi cậu ngăn cản, một tay người đàn ông cầm chổi, tay còn lại nắm chặt cổ áo cô bé, lôi ra ngoài.

Giản Sóc biết, nếu cậu giúp cô bé thì có khả năng cậu sẽ bị đánh.

Nhưng cậu lại càng rõ ràng hơn, nếu không giúp cô bé kia thì cô nhất định sẽ bị đánh chết.

Giản Sóc cắn răng đứng dậy, lảo đảo đuổi theo ra ngoài.

Đây là khu phía nam của thành phố B, nổi danh là xóm nghèo, là một địa phương hỗn tạp.

Ở đây mỗi ngày đều có người bị đánh, bị mắng, đặc biệt là trẻ em, hơi vô ý một chút là sẽ trở thành đối tượng trút giận của người lớn.

Người đàn ông xách cô bé đến một góc vườn nhỏ, cô bé lùi về sau muốn trốn nhưng sau lưng là bức tường lạnh giá kiên cố thì biết trốn vào đâu đây.

“Đừng đánh tôi mà… Hu hu hu, tôi sẽ nghe lời, Tuế Tuế sẽ nghe lời mà.”

Người đàn ông nhíu mày: “Phiền phức muốn chết.”

Chính vào lúc này, Giản Sóc xốc rèm cửa lên. Sân rất nhỏ, giống như chỉ cần liếc mắt một cái đã xem xong hết, cho nên Giản Sóc có thể thấy ngay người đàn ông đang giơ cao chổi muốn đánh cô bé run bần bật dựa vào tường.

“Dừng tay lại!” Tròng mắt Giản Sóc co lại.

Cán chổi dày bằng cẳng chân của cô bé bị giơ lên, trong nháy mắt Giản Sóc hét lên, nó liền đập xuống cánh tay cô bé.

“A ——” Cô bé lập tức thét chói tai.

Trong lòng Giản Sóc căng thẳng, chạy nhanh tới chỗ cô.

Người đàn ông vẫn chưa thấy đủ, vẫn muốn đánh tiếp.

Giản Sóc nhào đến bên người cô bé, chắn trước mặt che chở cho cô, cậu nhìn người đàn ông, ánh mắt ngưng đọng: “Ông muốn đánh chết người hả?”

Ông ta nghe vậy, theo bản năng lùi lại một bước.

Ánh mắt Giản Sóc rất bình tĩnh, nhưng khiến ông ta đột nhiên nghĩ tới, thiếu niên 14 tuổi này chính là món hàng từ một vụ mua bán lớn của mình.

Cái nào nặng, cái nào nhẹ, ông ta vẫn phân biệt được.

Ông ta ném chổi xuống, hướng về phía cô bé “phi” một tiếng, hùng hùng hổ hổ xoay người rời đi.

“Xem như mày may mắn, hôm nay lão tử còn có chút chuyện chưa làm xong…”

Chờ người đàn ông đi khỏi, Giản Sóc mới quay đầu lại: “Em gái, em có sao không?”

Cô bé vẫn còn đang run.

Giản Sóc: “…”

Giản Sóc đứng cạnh cô bé một lúc, chợt cảm thấy lạnh.

Cậu hà hơi vào hai bàn tay, sau đó lại chà xát vào nhau, có lẽ vì đồng cảm nên cậu thấy cô bé tên Tuế Tuế này còn đáng thương hơn mình, ít nhất cậu còn biết nhà mình ở đâu, biết mặt người thân, nhưng cô bé này… hình như cái gì cũng không biết, cái tên có lẽ là thứ duy nhất cô nhớ được.

Giản Sóc vươn tay ra trước mặt cô bé, nỗ lực gặng ra một nụ cười: “Tuế Tuế, về thôi, ngoài này lạnh lắm.”

Nhưng cô bé chỉ càng ôm chặt cơ thể mình hơn.

Giản Sóc vẫn kiên nhẫn, giơ tay ra: “Nào, anh dắt em đi nhé.”

Cô bé ngước mắt nhìn cậu, một lúc lâu sau mới đặt tay mình vào lòng bàn tay kia.

Khoảnh khắc Giản Sóc nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo, cô bé theo bản năng rút về, nhưng Giản Sóc lại dùng sức nắm chặt, tựa như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Tuy cô còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể hiểu được.

Nhưng cô có thể cảm nhận được, giờ phút này, anh trai xa lạ trước mặt là một người rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.