Tìm Em

Chương 11: Chương 11: Bạn bè




Edit: Châu || Beta: Bông

Giản Sóc bảo Đường Tống đi nói với Lâm Xán là anh đưa Sầm Tuế Tuế đi trước. Quanh phim trường thường có phóng viên săn tin, để không gây ra chuyện gì phiền toái cho Giản Sóc, Sầm Tuế Tuế đề nghị đi cửa hông. Cửa hông thường dùng cho diễn viên ra vào, mặc dù hơi lộn xộn, nhưng căn bản không có phóng viên, đồng thời cũng ở gần vị trí hiện tại của hai người nhất.

Để thuận lợi ra ngoài, Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế còn ngụy trang sơ sơ. Giản Sóc cởi áo khoác âu phục để vào ba lô của Sầm Tuế Tuế, gạt một phần tóc mái vốn được chải ngay ngắn xuống trán, cởi hai khuy áo sơ mi. Tổng giám đốc nghiêm khắc tức khắc thay đổi phong cách, trông trẻ ra mấy tuổi, y như anh chàng đẹp trai năm cuối.

Sầm Tuế Tuế bóc bao bì chiếc khẩu trang dùng một lần, đưa cho Giản Sóc, cười khen: “Tổng giám đốc Giản thật đẹp trai”.

Giản Sóc đeo khẩu trang, cúi đầu bật cười: “Thật à?”

“Đương nhiên!”

Sầm Tuế Tuế dùng hai tay đỡ cằm, rồi nháy mắt với anh, “Nhìn ánh mắt chân thành của tôi mà xem.”

Giản Sóc cong môi. Anh đứng trước bàn trang điểm, hơi khom lưng nhìn vào gương sửa lại chút tóc trên đầu mình.

Sầm Tuế Tuế thầm “chà chà” hai tiếng, áo sơ mi trắng, quần âu, bộ đồ bình thường thôi, nhưng tổng giám đốc Giản mặc vào trông thật khác hẳn người khác! Lúc Giản Sóc cúi đầu, dây đeo trên cổ lay động hai lần. Sầm Tuế Tuế vô thức nhìn mấy lần, trước khi Giản Sóc phát hiện ra, cô dời mắt đi. Chẳng hiểu sao, cô luôn thấy vật trang sức này hấp dẫn mình.

“Xong rồi.” Giản Sóc kéo măng sét tay áo, “Đi thôi.”

Sầm Tuế Tuế gật đầu, đeo ba lô lên lưng, cùng với Giản Sóc một trước một sau ra khỏi phòng trang điểm. Sầm Tuế Tuế đi sau Giản Sóc khoảng hơn một mét, cô sờ lên khẩu trang trên mặt mình, nghĩ thầm đã che đến hơn một nửa mặt rồi, chắc không ai nhận ra được đâu.

Trước khi gặp Giản Sóc và trở thành nữ chính, Sầm Tuế Tuế từng qua nhiều đoàn phim, rất nhiều người biết mặt, đặc biệt mấy đoàn phim đang quay quanh đây, nhiều người hiếu kỳ, nghe hơi nồi chõ, thường sang đây xem mặt cô. Nhỡ đâu bị người ta phát hiện ra mình đi cùng Giản Sóc, rồi tam sao thất bản, thì không dám tưởng tượng câu chuyện sẽ thành ra thế nào.

Sầm Tuế Tuế chuyển trạng thái di động thành rung, dù ai gửi tin gì chăng nữa, cô cũng nhất định không xem. Cô không ngừng tự nhủ với mình, Tổng giám đốc Giản rất nổi, có thể được anh ấy chú ý đến, Sầm Tuế Tuế đã có thể thỏa mãn rồi, coi như mình có phải trả giá một vài thứ, lúc này cô cũng vui lòng. Cho nên cô không thể gây phiền cho Tổng giám đốc Giản được.

“Cô Sầm?” Giọng Giản Sóc đột nhiên vang lên bên tai.

Sầm Tuế Tuế giật mình, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Giản Sóc một tay đút túi quần, mắt đầy ý cười đang nhìn cô, “Cô Sầm đang nghĩ gì mà tập trung như thế?”

Lúc này Sầm Tuế Tuế mới nhận ra, trong lúc trầm tư, cô đã theo Giản Sóc đi đến cửa hông của phim trường. Sầm Tuế Tuế ảo não, trong lòng thầm mắng bản thân đâu phải là heo? Sao lại đần như vậy!

“Xin lỗi Tổng giám đốc Giản, tôi hơi thất thần.”

“Không sao.” Giản Sóc cười nhẹ nhàng, “Đừng đi lạc là được.”

Sầm Tuế Tuế nghe giọng đối phương có một chút chế nhạo, cô im lặng đỏ mặt.

Tâm tình Giản Sóc vui vẻ, ngước mắt lên đúng lúc thấy Đường Tống lái xe đến nơi, “Xe đến rồi.” Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn, mím môi cười.

Xe dừng đúng trước mặt hai người, Giản Sóc mở cửa xe, đưa tay che ở phía trên cửa xe, “Cô Sầm, xin mời.”

Sầm Tuế Tuế đến cùng không nhịn được, bật cười, “Cảm ơn Tổng giám đốc Giản, quá vinh hạnh cho tôi rồi.”

Giản Sóc chờ cô ngồi vào xong, lúc này mới hạ giọng nói, “Cô là người thứ hai thôi.”

Sầm Tuế Tuế hiếu kỳ, “Ai là người thứ nhất?”

“Mẹ tôi.” Nói xong, Giản Sóc giật tay, đóng cửa xe.

Sầm Tuế Tuế: “...”

Xe hơi trườn về phía trước, Giản Sóc hỏi Sầm Tuế Tuế, “Cô muốn ăn gì?”

“Hả?”

“Sếp, chẳng phải...”

“Sao?”

Đường Tống vừa định nói “Chẳng phải đã đặt phòng rồi à” thì thấy Giản Sóc liền nhìn lại, sợ đến mức nuốt ngay lời định nói. Hầu kết Đường Tống khẽ động đậy, “Xin lỗi sếp.”

Giản Sóc gật gù, “Cô muốn đi đâu ăn? Có thể chọn chỗ nào gần chỗ cô một chút, ăn xong thì về cũng tiện.”

Ý ngoài lời của Giản Sóc là, lúc này cũng muộn rồi, cơm nước xong cũng phải bảy, tám giờ, một cô gái đi về một mình không an toàn, nhưng nếu chọn địa điểm quá xa, Giản Sóc cũng không chắc mình có thể được đưa Sầm Tuế Tuế về nhà.

Lời nói có vẻ bình thường, nhưng Sầm Tuế Tuế không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ.

Giản Sóc đối với cô rất tốt, cô đã hơi nghĩ, rằng Giản Sóc sẽ...

Nhưng giờ Giản Sóc lại nói muốn đến chỗ nào gần nhà cô.

Không thể không nói, lúc này suy nghĩ của Hàn Sầm đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường rất xa. Có lẽ nghĩ tới điều gì không nên nghĩ, mặt Sầm Tuế Tuế đột nhiên hồng rực, “Tôi… tôi ăn gì cũng được.”

Vốn đang ngồi tựa lưng vào ghế, nghe vậy, Giản Sóc hơi nghiêng người nhìn về phía Sầm Tuế Tuế. “Cô chọn đi, không có món “gì cũng được” đâu.” Anh vẫn cười, nhất định chờ bằng được câu trả lời của Sầm Tuế Tuế.

Sầm Tuế Tuế thấy Giản Sóc bày ra dáng vẻ chờ xem kịch vui, trong lòng đột nhiên nảy ra một trò đùa tai quái. Cô bèn cười híp mắt: “Tổng giám đốc Giản thật sự để tôi quyết định sao?”

“Đương nhiên.”

“He he.” Sầm Tuế Tuế thần bí cười, rồi nói địa chỉ cho Đường Tống, “Anh Tiểu Đường, anh thông cảm nhé~”.

Nghe xong, hóa ra Đường Tống cũng biết chỗ này. Anh ta khụ khụ nhịn cười: “Tổng giám đốc Giản, đi chứ ạ?”

Giản Sóc chưa từng nghe tới nơi này, nhưng trực giác nói cho anh biết, hẳn không phải là chỗ bình thường anh vẫn hay đi. Giản Sóc nghĩ một chút, rồi gật đầu, “Đi.”

Lần này, đến lượt Sầm Tuế Tuế kinh ngạc.”Anh Giản, đó không phải chỗ anh hay đến, liệu…” Sầm Tuế Tuế ngập ngừng chút, “À còn nữa, anh Giản, anh có tính thích sạch sẽ không?”

Giản Sóc gật đầu, “Có, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng lắm.”

“Thế... được thôi.” Sầm Tuế Tuế nói thêm, “Nếu đến đó, mà anh không thích ứng được, nhất định phải nói cho tôi biết đây, để đổi chỗ khác.”

Giản Sóc đồng ý.

Đường Tống nghe hai người chốt địa điểm, cũng thấy hơi khó tin. Từ khi quen biết cô Sầm, ông chủ đã làm không ít việc không giống bình thường. Có điều nếu ông chủ đã quyết định thì được thôi, anh ta sẽ không nói gì nữa. Vừa nghĩ, Đường Tống vừa bật đèn xin rẽ phải.

Nửa giờ sau, ô tô dừng ở cạnh khu trung tâm thương mại nổi tiếng của Thành phố B. Giản Sóc xuống xe, “Chỗ này à?”

Sầm Tuế Tuế đeo balo, “Tất nhiên không phải, chỗ đó xe không vào được, chúng ta phải đi bộ một đoạn.”

Giản Sóc gật đầu.

Đường Tống xuống xe, “Sếp, tôi…”

“Cậu không đi.”

“Sao ạ?” Đường Tống ngớ người.

Giản Sóc liếc đồng hồ, “Ăn cơm là chuyện riêng của tôi và cô Sầm, cậu tìm chỗ đi dạo loanh quanh tầm hai tiếng, rồi hãy quay lại”

Đường Tống: “…”.

Ông chủ, anh nói thật đấy à? Giản Sóc thấy Đường Tống chỉ nhìn mình chưa chịu đi thì bồi thêm một câu, “Trong vòng hai tiếng, cậu tiêu bao nhiêu tôi trả hết.”

Đường Tống nháy mắt vui như mở cờ, cười ngoác miệng, “Cám ơn sếp, tôi đi ngay đây.”

Sầm Tuế Tuế chứng kiến tận mắt: “...”

Anh Tiểu Đường này hay thật đấy _(:з” ∠)_

“Cô Sầm, đi được rồi.”

Sầm Tuế Tuế quay đầu lại, “Vâng, đi thôi ~”

Sầm Tuế Tuế và Đường Tống phất tay chào nhau, rồi cô cười cười quay lại đi cùng Giản Sóc.

Đường Tống nhìn theo hai bóng lưng trai thanh gái lịch, bầu không khí hài hòa, thầm nhủ trong lòng thật quá xứng đôi. Sao??? Đường Tống rì rầm, “Xứng đôi đúng không?”

Sầm Tuế Tuế dẫn Giản Sóc xuyên qua trung tâm thương mại, sau đó đi vào một ngõ nhỏ. Ra khỏi ngõ nhỏ là một thế giới khác. Người người rộn ràng qua lại, mua mua bán bán, không khí tràn ngập mùi thơm, khiến người ta không tránh khỏi cảm giác đói ngấu. Hai người đứng ở đầu ngõ, Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, nói, “Tổng giám đốc Giản không biết chỗ này đúng không?”

Giản Sóc gật đầu.

Đây là phố ăn vặt, đúng là không phải chỗ Giản Sóc sẽ đến. Anh cũng không biết, hóa ra phía sau trung tâm thương mại lại là nơi như thế này.

“Nói đúng ra, đây cũng có thể coi là một phần của trung tâm thương mại. Những người làm công ăn lương đi dạo phố, thường sẽ chọn chỗ này ăn uống, nghỉ chân một chút.”

Giản Sóc hỏi, “Cô cũng thường đến đây à?”

“Cũng tương đối.” Sầm Tuế Tuế trả lời, “Không tính là thường xuyên, một tháng tầm một, hai lần. Tôi hay ăn cơm hộp ở phim trường hơn, ha ha ha!”

Nụ cười của Sầm Tuế Tuế nhìn như tự nhiên, nhưng Giản Sóc cảm nhận được ý tứ bất đắc dĩ ở bên trong. Ánh mắt anh đảo qua phố ăn vặt: “Hôm nay cô mời khách nhé.”

“Sao?” Sầm Tuế Tuế buộc miệng, “Không phải anh mời tôi đi ăn à?”

Giản Sóc tỉnh bơ, “Tôi không mang tiền mặt.”

“Phì!” Sầm Tuế Tuế buồn cười, “Alipay, WeChat cũng được.”

Giản Sóc liếc Sầm Tuế Tuế. Sầm Tuế Tuế hiểu, “Được, để tôi mời.”

Giản Sóc cười nhạt, “Cô Sầm không phải ngại đâu, hôm nay tôi nợ cô một bữa cơm, lần sau sẽ mời lại.”

Nói cách khác… Mắt Sầm Tuế Tuế sáng rực lên. Có cơ hội gặp mặt lần nữa rồi! Nghĩ tới đây, Sầm Tuế Tuế thấy túi tiền của mình dễ mở ra hơn một chút. “Thế thì tốt, hôm nay tôi mời khách!” Sầm Tuế Tuế cười vỗ vỗ vào túi, “Tổng giám đốc Giản ăn uống tùy ý đi, không cần tiết kiệm tiền hộ tôi đâu.”

Giản Sóc lần đầu tiên nghe thấy có người bảo cho ăn thoải mái, nghe nói mà không phản ứng kịp.

“Cô Sầm có thể thay đổi xưng hô.”

Sầm Tuế Tuế chớp mắt, “Tổng giám đốc Giản không hay à?”

Giản Sóc hỏi ngược lại, “Cô Sầm được không?”

“Cũng được.” Sầm Tuế Tuế nghiêm túc nói, “Xin hỏi Tổng giám đốc Giản, hai chúng ta có tính là bạn bè không?”

Giản Sóc nhếch mép, “Có.”

“Oa!” Sầm Tuế Tuế giơ ngón tay cái lên, “Tôi rất vinh hạnh được làm bạn với Tổng giám đốc Giản.”

“Hả?” Giản Sóc nhíu mày.

Sầm Tuế Tuế đỏ bừng tai, lí nhí gọi “Anh Sóc.”

Giản Sóc ngẩn ra.

Sầm Tuế Tuế không dám nhìn Giản Sóc, giải thích: “A… năm nay em 22 tuổi, Tổng giám đốc Giản chắc tầm 30 tuổi nhỉ? Em muốn gọi thẳng tên anh, nhưng sợ là…” Sầm Tuế Tuế không dám nói ba chữ “không tôn trọng”. Nhưng Giản Sóc hiểu.

Sầm Tuế Tuế chắp tay trước ngực, có ý xin đối phương không trách cứ!

Giản Sóc “hừ” nhẹ, rất “miễn cưỡng” thừa nhận, “anh Sóc” nghe thật xuôi tai. Sầm Tuế Tuế thật thú vị.

Mấy giây sau, Sầm Tuế Tuế biết nguy cơ của mình đã qua: “Tổng giám đốc Giản, chúng ta đi thôi, đúng lúc đói rồi.”

“Cô Sầm?”

Sầm Tuế Tuế cười, “Anh Sóc.”

Giản Sóc gật đầu: “Tuế Tuế.”

Sầm Tuế Tuế trợn mắt. Giản Sóc cong môi, “Tôi gọi em thế được không?”

“Được, được.” Sầm Tuế Tuế gật mạnh đầu, “Vô cùng được.”

Giản Sóc cất bước đi trước một bước, “Tuế Tuế, cùng đi nào.”

“Được!” Sầm Tuế Tuế như chim sổ lồng, vẫy cánh đuổi theo.

Giản Sóc nghe tiếng bước chân phía sau “cộc cộc”, đột nhiên nảy ra cảm giác, nếu cùng Sầm Tuế Tuế bên nhau, nhất định cuộc sống sẽ rất vui vẻ đấy nhỉ?

Đường Đường: đúng, sẽ vô cùng vui vẻ 【Like. jpg】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.