Tìm Em

Chương 9: Chương 9: Cảm xúc kỳ lạ




Edit & beta: Bông

Sầm Tuế Tuế đăng xuất khỏi Weibo, rồi lại đăng nhập vào, thì thấy đã tăng đến mười nghìn.

Thoát ra rồi vào lại lần nữa, lại tăng thêm năm nghìn.

Sầm Tuế Tuế kinh ngạc đến ngây người: “Chẳng lẽ tất cả mọi người không có việc gì làm sao? Sao lại có nhiều người như vậy chứ?”

Lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là quốc gia đông dân nhất rồi!

Vừa dứt lời, điện thoại di động trong tay đột nhiên vang lên khiến Sầm Tuế Tuế sợ đến mức suýt nữa đã ném điện thoại đi.

Sau khi thấy rõ người gọi đến, Sầm Tuế Tuế vội vã bắt máy, đồng thời theo bản năng đứng thẳng lên, nghiêm túc gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Giản!”

Một tiếng này giống như một chiếc chuông lớn mạnh mẽ làm chấn động lỗ tai của Giản Sóc trong nháy mắt.

“Shh —-” Giản Sóc dời di động ra xa lỗ tai, mặt tối sầm, cắn răng nói: “Sầm, Tuế, Tuế!”

Sầm Tuế Tuế thầm kêu “mẹ ơi”: “Xin lỗi Tổng giám đốc Giản, tôi sai rồi.”

Giản Sóc xoa xoa lỗ tai: “Kích động cái gì thế.”

Sầm Tuế Tuế lè lưỡi, cười trộm: “Xin lỗi Tổng giám đốc Giản, tại tôi kinh ngạc quá.”

Giản Sóc cũng đoán được một chút, cười hỏi: “Vì tôi gọi điện cho cô?”

“Đúng vậy đó.” Khuôn mặt nhỏ của Sầm Tuế Tuế nhiễm một vệt màu hồng, một tay cầm điện thoại, tay còn lại siết lấy vạt áo, cúi đầu nhìn mũi chân mình đang di di trên đất.

Hiện tại cô rất hồi hộp.

“Không cần căng thẳng như vậy đâu.” Giản Sóc dịu giọng lại, “Lâm Xán gặp cô chưa?”

Sầm Tuế Tuế ừ một tiếng: “Lâm đ*o nói chuyện của tôi đã bị lộ ra ánh sáng rồi. Thật xin lỗi Giản tổng, rõ ràng đã bảo đảm là trước mắt sẽ bảo mật, tôi…”

“Không liên quan gì tới cô.” Giản Sóc đột nhiên phát hiện, từ lúc gặp Sầm Tuế Tuế, câu cô nói nhiều nhất chính là “xin lỗi”, còn anh nói với cô nhiều nhất là “đừng căng thẳng.”

Hơn nữa chuyện của Sầm Tuế Tuế bị lộ ra cũng không phải do cô đồng ý, nếu như có truy cứu trách nhiệm thì cũng nên là Thẩm Chấn Hiên mới phải.

Giản Sóc ngẫm nghĩ một lúc: “Tuế Tuế.”

“Tôi đây.” Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, hai mắt sáng lấp lánh.

Cô nghĩ, giọng nói của Giản tổng thật sự rất dễ nghe, khiến cô có cảm giác an tâm.

Sầm Tuế Tuế không biết, Giản Sóc chỉ dùng giọng như vậy để nói với cô, còn đối với Đường Tống, mỗi khi nghe thấy giọng anh thì đa phần là thấy kính nể.

Sầm Tuế Tuế cong môi: “Tổng giám đốc Giản muốn nói gì vậy?”

“Không có gì, Lâm Xán vốn nên nói ra tất cả, cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Giản Sóc cười khẽ, “Có điều nghe giọng của cô thì thấy tâm trạng có vẻ không tồi.”

Sầm Tuế Tuế bật cười: “Tôi đã dám bắt điện thoại của Tổng giám đốc Giản thì đương nhiên là không tệ rồi.”

“Có phải tôi quá dịu dàng với rồi không?” Giọng Giản Sóc mang ý cười, lời này rõ ràng có ý trêu chọc cô.

Sầm Tuế Tuế cũng cảm thấy mình kỳ lạ. Nếu như hiện giờ người đang nói chuyện điện thoại với cô không phải Giản Sóc mà là một nhà đầu tư, hoặc nhà sản xuất khác thì cô ngàn vạn lần không dám thoải mái trò chuyện với đối phương như vậy.

Còn về Giản Sóc, có lẽ cô biết rằng đối phương nhất định sẽ không tức giận với mình.

Đây đúng là một loại tâm tình rất vi diệu nha….

Ở một bên khác, Thẩm Chấn Hiên bị gọi tới trước mặt Lâm Xán, được thể nghiệm cái gì gọi là bị mắng tới mức máu chó đầy đầu.

“Rốt cuộc Thẩm Chấn Hiên cậu nghĩ như thế nào vậy? Hả??” Một tay Lâm Xán chống nạnh, tay còn lại chỉ vào Thẩm Chấn Hiên đang cúi đầu: “Lời tôi nói cậu xem như gió thoảng bên tai đúng không? Việc vi phạm bản hợp đồng bảo mật đã ký trước khi vào đoàn phim cậu có gánh vác nổi không?”

Thẩm Chấn Hiên dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ có lẽ cậu ta cũng cần công ty quản lý đứng ra điều chỉnh lại rồi.

Thẩm Chấn Hiên rụt cổ, cực kỳ ảo não: “Xin lỗi đạo diễn, tôi sai rồi.”Bình tĩnh mà xem xét, Lâm Xán vẫn còn rất yêu thích Thẩm Chấn Hiên.Tuy thành danh từ lúc còn trẻ nhưng lại không tự kiêu, tâm tính vẫn còn bình dị gần gũi, phẩm chất cũng rất tốt.

Có điều là một thiếu niên mà, mới xuất đạo hai năm đã đạt được kết quả thế này, có cảm thấy lâng lâng cũng là chuyện thường.

Trước mắt thái độ của Thẩm Chấn Hiên rất thành khẩn, cũng đã xin lỗi rồi, dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ, mấy câu vừa nãy cũng đủ để cậu ta biết sự tình nặng nhẹ ra sao rồi nên Lâm Xán cũng nuốt mấy lời còn lại vào.

“Được rồi, được rồi.” Lâm Xán xua tay, sau đó kéo một chiếc ghế ra cho Thẩm Chấn Hiên, “Ngồi xuống đi, tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Vâng.” Thẩm Chấn Hiên ngồi xuống như một đứa bé ngoan, hai tay đặt trên đầu gối, đầu hơi rũ xuống, vẫn là dáng vẻ hối hận ban nãy, không dám nhìn thẳng vào Lâm Xán.

Lâm Xán buồn cười: “Sợ tôi hả?”

“Không có.” Thẩm Chấn Hiên lắc đầu.

“Vậy cúi đầu thấp như vậy làm gì? Cũng đâu có truy cứu trách nhiệm của cậu đâu.”

“Có thật không ạ?” Mắt Thẩm Chấn Hiên chỉ một giây sau đã sáng như những vì sao, “Thật sự không sao rồi hả?”

Lâm Xán vừa bực mình vừa buồn cười, người thường ngày xử sự thành thục hóa ra vẫn còn mang tính cách của thiếu niên.

Lâm Xán nói: “Tôi và Tổng giám đốc Giản đã bàn bạc rồi, lần này sẽ không truy cứu chuyện cậu tự ý phát Weibo, bên phía Ức Cảnh sẽ trực tiếp công bố việc Tuế Tuế đảm nhận vai nữ chính. Còn cậu lát nữa nhớ chuyển phát lại Weibo xem như ủng hộ cho cô ấy.”

“Được ạ.” Thẩm Chấn Hiên ngoan ngoãn như một chú gà con.

“Còn nữa, nhớ đi tìm Tuế Tuế rồi nói xin lỗi với cô ấy, tiểu tử cậu đúng là, khi không lại đi gây chuyện.”

“Vâng.”

“Sau này phải nhớ, nếu thật sự muốn phát Weibo thì phải hòi tôi trước đã, tôi thật sự không hy vọng chuyện này lặp lại lần nữa.”

Lâm Xán vừa dứt lời, vẻ mặt của Thẩm Chấn Hiên đột nhiên sụp đổ: “Lâm đ*o, dù tôi có muốn cũng không phát được nữa đâu, di động bị tịch thu mất rồi.”

Lâm Xán bật cười: “Tịch thu cũng tốt, để cho tiểu tử cậu nhớ lâu một chút.”

Thẩm Chấn Hiên thấy Lâm Xán cười trên nỗi khổ của người khác, há mồm muốn phản bác, định cứu vãn chút mặt mũi nhưng lại phát hiện Lâm Xán nói rất đúng, khiến cậu… không có cách nào phản bác cả _(:з” ∠)_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.