Tìm Em

Chương 31: Chương 31: Câu chuyện năm xưa




Edit: Châu || Beta: Bông

Thái độ bất đắc dĩ của Lâm Nguyệt đối với thím hai Bạch Oanh làm Sầm Tuế Tuế trợn mắt há mồm. Chờ Lâm Nguyệt đi rồi, cô mới dám hỏi Giản Sóc “Mẹ như thế là… không có vấn đề gì chứ?”

Giản Sóc nhịn cười, vò đầu cô, “Yên tâm đi, mẹ chồng em có tuổi rồi, không thích hành động đâu, hơn nữa mẹ cũng chả thèm chấp các thím ấy, nên cứ vậy thôi. Còn nếu mấy người kia thật sự chạm tới giới hạn, thì mẹ chồng em sẽ tuyệt đối không phải người tầm thường đâu.”

Sầm Tuế Tuế bật cười, tiện đà đẩy Giản Sóc một cái, dở khóc dở cười: “Ai lại nói mẹ mình như vậy chứ?”

Giản Sóc nhướng mày, “Lúc này, cứ cho là câu đó là câu khen mẹ chồng em đi.”

“Ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười đau cả bụng, “Giản Sóc, em sẽ mách mẹ.”

“Sao?” Anh khoanh tay, thoáng nghiêng đầu đụng vào đầu cô, “Tuế Tuế, tuy mẹ chồng em cho em bao lì xì dày, nhưng người có tiền nhất trong nhà là anh đấy nhé.”

Nụ cười của cô bặt đi. Cô đối mắt với anh, thoáng trầm tư rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, “Anh Sóc, anh hay tin rằng em luôn về phe anh”

Giản Sóc: “Ha ha ha ha ha ha!”

Sầm Tuế Tuế: Có gì mà cười? Người nắm hầu bao là quan trọng nhất. Mẹ chồng, con dâu có lỗi với mẹ rồi.

Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc thì nhàn nhã vui đùa, nhưng Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình thì đang loạn lên.

Giản Chính Bình vừa ra khỏi bệnh viện đã bị Giản Anh đuổi theo. Giản Anh cao giọng hỏi, “Ba! Những gì anh Giản Sóc nói trong kia là thật à? Ba thật sự lừa dối mẹ, có người khác ư?” Mắt Giản Anh đỏ ửng, cắn răng, “Con muốn nghe ba nói thật!”

Giản Chính Bình thiếu kiên nhẫn phủi tay Giản Anh, “Chuyện của người lớn, con đừng xen vào!”

“Không xen vào?” Giản Anh chỉ vào mình, giận quá hóa cười, “Ba ngoại tình, con có em khác mẹ, thế mà bảo con không xen vào à? Có phải con phải chờ đến lúc hai đứa nhãi con kia đến tận nhà nhận cha thì con mới được mọi chuyện hay sao, mới được xen vào hay sao!”

“Giản Anh!” Giản Chính Bình bị con gái làm cho nổi điên, vung tay phải định đánh Giản Anh, nhưng đến nửa chừng thì lại dừng lại.

Giản Anh cười gằn, nhìn thấu ý định ông bố, “Ba đánh con à? Có giỏi thì đánh chết con ngay đi!” Nói xong, cô bé ngẩng đầu giương mặt lên, chỉ vào mặt mình, “Giản Chính Bình, ông đánh đi! Nếu còn là đàn ông thì hôm nay ông đánh chết tôi đi!”

Giản Chính Bình bị Giản Anh chọc tức phát điên, không hề nghĩ ngợi tát cho Giản Anh một nhát vào mặt “chát” một tiếng, đầu Giản Anh bị đánh nghiêng đi, thân thể cũng lảo đảo theo, mấy bước mới đứng vững lại được. Âm thanh chát chúa vang lên, làm Giản Chính Bình đang bị váng đầu tức khắc tỉnh táo lại. Ông ta cúi đầu, nhìn bàn tay mình còn đang đau với vẻ mặt không thể tin được. Còn Giản Anh thì mãi thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Thế mà cha lại… thật sự đánh mình? Vì hai đứa con ngoài giá thú kia?

“Giản Chính Bình!” Thôi An An đuổi đằng sau vừa vặn nhìn thấy cảnh Giản Anh bị đánh bèn vọt thẳng đến, Đẩy Giản Chính Bình ra rồi lập tức xoay người ôm Giản Anh vào, “Tiểu Anh, để mẹ xem có bị đau không?”

Thôi An An nhìn thấy mặt con gái rượu mặt đã sưng phù lên, dấu năm ngón tay hằn trên da thịt trắng nõn làm bà ta đau nhói.

“Giản Chính Bình, ông điên à!” Thôi An An nổi cơn tam bành: “Ăn vụng không biết chùi mép, để người ta tóm được đuôi, ông lại còn dám đánh con tôi trút giận hả?”

Giản Chính Bình cũng điên lên, “Bà nghe xem con ranh chết tiệt kia nói gì đi! Nó gọi tôi là gì? Gọi tôi là Giản Chính Bình à? Tôi nuôi nó lớn từng này, là để nó réo tên cúng cơm mắng tôi à?”

“Thế thì sao!” Thôi An An không nói trả không hề thua kém, “Tại ông, ông ngoại tình có con riêng còn gì. Nếu đã dám làm, thì đừng sợ người khác biết được rồi để người ta đâm sau lưng chứ. Giản Chính Bình, đáng đời ông, tự làm tự chịu. Ông là đồ đê tiện!”

“Thôi An An!” Giản Chính Bình nghiến răng nghiến lợi, “Tôi thấy bà điên rồi đấy.”

“Đúng, tôi điên rồi!” Thôi An An gào lên, “Tôi bị các người làm cho phát điên từ mười lăm năm trước rồi! Mười lăm năm trước, nếu không phải ông với anh hai của ông bị ma quỷ ám ảnh, bắt cóc Giản Sóc, thì tôi đã không mất đi con của tôi! Giản Chính Bình! Đây đều là báo ứng! Là báo ứng của ông cả đấy!”

Mắt Thôi An An long lên, trừng trừng nhìn Giản Chính Bình, “Giản Chính Bình! Ông nợ tôi, đời này, đời nữa cũng đều không trả hết đâu! Ông mãi mãi nợ tôi mạng sống của con tôi!”

Dường như Thôi An An vừa đánh một bạt tai nặng nề lên mặt Giản Chính Bình, đau rát. Mười lăm năm trước, mười lăm năm trước. Sao còn nhắc lại chuyện mười lăm năm trước!

“Bà xã…” Giản Chính Bình đã bình tĩnh lại, đột nhiên ý thức được mình đã phạm sai lầm cỡ nào. Thôi An An chỉ châm chọc nhìn ông ta. Mấy giây sau, bà ta ôm Giản Anh rời đi. Giản Anh cúi đầu, tóc dài buông xuống một bên mặt, Giản Chính Bình không nhìn thấy vẻ mặt cô bé.

“Tiểu Anh…”

“Chính Bình.” Giản Chính Nghị cùng Giản Vũ đi tới. Giản Chính Nghị nhìn mẹ con Thôi An An dứt khoát bỏ đi, nhìn Giản Chính Bình, rồi quay đầu nói với Giản Vũ, “Con đưa thím và em về đi.”

Giản Vũ gật đầu: “Vâng.”

Giản Chính Nghị đối mắt với Giản Chính Bình, lạnh nhạt nói, “Chúng ta cần nói chuyện.”

“Anh hai…” Giản Chính Bình trống rỗng. Ánh mắt Giản Chính Nghị nặng nề, “Chú nên mừng vì đây là bệnh viện tư, nếu như trên đường cái, lời gièm pha chắc đã lan khắp thế giới rồi.”

“Xin lỗi anh hai.”

“Đi theo anh.”

“Vâng.”

Giản Chính Nghị dẫn Giản Chính Bình tới một quán trà bọn họ thường đến. Giờ này quán trà không có khách, rất yên tĩnh. Giản Chính Nghị đề nghị ông chủ treo biển nghỉ bán.

Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình cùng ngồi xuống. Giản Chính Nghị nhìn ông em cúi đầu ủ rũ ở đối diện: “Chú ba, có chuyện gì thế? Sao lại không cố nhịn, lại làm rùm beng lên với em dâu ở ngay bệnh viện thế? Không nhìn được đến khi về nhà sao?”

Giản Chính Bình đột nhiên giơ hai tay ôm đầu, đập trán xuống bàn mấy lần, “đùng đùng đùng” nghe đến phát sợ.

“Thôi đi!” Giản Chính Nghị vội vã nhổm lên kéo ông em, cao giọng quát lớn, “Giản Chính Bình! Tóm lại là có chuyện gì?”

Giản Chính Bình dừng lại, vẫn không nói gì, gục trán xuống bàn. Một lúc lâu, ông ta mới hắng giọng, “Anh hai! Tiểu Hách quay về rồi.”

Giản Chính Nghị nheo mắt, “Ai? Chú nói ai?”

“Tiểu Hách!” Giản Chính Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Giản Chính Nghị, “Hắn quay về rồi, cũng liên hệ với em rồi.”

Giản Chính Nghị vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, đến tận khi Giản Chính Bình nói câu sau.

“Làm sao mà về được?” Giản Chính Nghị nhíu chặt mày, “Không phải năm đó đã nói là không được quay về sao?”

“Em không biết.” Giản Chính Bình nóng nảy, “Em cũng không biết sao hắn lại quay về, anh hai, anh bảo liệu hắn có lừa chúng ta không?”

Giản Chính Nghị tự nhủ bản thân bình tĩnh, bình tĩnh, gõ ngón tay trên bàn, trong đầu hiện lên câu chuyện mười lăm năm trước.



Năm đó ông ta và Giản Chính Bình vừa đưa Giản Sóc tới miền Nam tìm người trông giữ. Sau khi quay về, nhà họ Giản liền phát hiện ra Giản Sóc mất tích. Khi bà cụ Giản biết được người trông nom là Tiểu Hách bị giám sát, rồi sau đó lại ra nước ngoài, ngay lập tức bà cụ tìm tới hai người. Lúc ấy anh em Giản Chính Nghị, hóa ra bà cụ Giản đã không tin bọn họ từ đầu. Hai anh em chết cũng không nhận, kiên quyết nói mình không liên quan đến chuyện Giản Sóc mất tích. Bà cụ Giản bèn cho hai người lựa chọn, mở miệng thì còn hi vọng sống, nếu không thì bà có đầy biện pháp để hai người, kể cả người nhà, đồng loạt biến mất. Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình đều biết thủ đoạn của mẹ ruột, nếu bà thích thì sẽ bênh đến cùng, nếu không lọt mắt bà, cho dù là con ruột, nếu cần bỏ qua thì đến lúc sẽ không chút do dự bỏ qua. Thật tình mà nói, bà cụ Giản không yêu, không thích ai cả. Bà cụ chỉ biết mỗi bản thân mình.

Giản Chính Bình không chịu được áp lực trước, bèn nói thật. Giản Chính Nghị bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nói theo. Tuy nhiên Giản Chính Nghị khôn hơn, chỉ nói giao Giản Sóc cho người khác, không biết đã bị đưa đi đâu.

Bà cụ Giản bèn giam hai người lại, ngày nào chưa tìm được Giản Sóc, ngày ấy họ phải bị giam ở bên nhà cũ bên này, không được ra ngoài.

Lúc đó, vợ chồng Giản Chính Quốc và Lâm Nguyệt đang chạy như chong chóng vì con trai mất tích, liên hệ chạy chọt khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn không phát hiện ra hai người kia bị mẹ ruột nhốt trong nhà.

Ba ngày trôi qua, vẫn chưa tìm được Giản Sóc. Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình cũng không được ăn uống suốt ba ngày, đầu váng mắt hoa, không biết thời gian đã được bao lâu.

Sau đó, bà cụ Giản thả hai người ra ngoài, lặng thinh không hề đề cập đến việc hai người đã mang Giản Sóc đi. Sau đó, khi trở về nhà, Giản Chính Bình mới biết, Thôi An An đã quỳ trước mặt bà cụ Giản hai ngày để cầu xin, quỳ đến nỗi sẩy thai. Cũng bởi vì bất ngờ sẩy thai, Thôi An An cũng không thể mang thai lại được nữa. Giản Chính Bình thấy hổ thẹn, nhiều năm qua vẫn luôn bảo vệ Thôi An An. Nhưng như thế thì sao? Kiểu gì bà ta cũng không thể sinh lần nữa, mà Giản Chính Bình thấy anh cả anh hai đều có con trai, ông ra thấy cuống, tuy ngoài mặt vẫn ra vẻ không đáng kể. Thế nên mới phải lén lút có đàn bà khác. Sau khi người đàn bà kia sinh được con trai, Giản Chính Bình cực kỳ vui vẻ, mỗi khi các gia đình tụ tập ăn cơm đông đúc, ông ta hầu như đều không nhìn đến Thôi An An. Chuyện này diễn ra đã mấy năm, Giản Chính Bình cũng cho rằng sau này vẫn có thể tiếp tục như vậy.

Rồi Tiểu Hách ra nước ngoài mười lăm năm trước bỗng trở về. Không có gì đáng nói, cho đến khi hai đứa con ngoài giá thú của Giản Chính Bình bỗng nhận được một bức vẽ nguệch ngoạc xấu xí.



Giản Chính Nghị bị Giản Chính Bình làm cho tức giận mà không có chỗ phát tiết, “Chú ba ơi là chú ba, chú nói xem chú có được cái việc gì không.”

“Anh hai! Anh cả không biết năm xưa anh em mình bắt Giản Sóc đi, sau khi mẹ mất mấy năm trước thì chỉ còn Tiểu Hách biết thôi.” Giản Chính Bình kích động, “Anh hai! Thằng kia nó về, lại chủ động liên hệ với em, nhất định là không có ý tốt! Chúng ta không thể không đề phòng!”

Giản Chính Nghị cau mày, “Chuyện này không chỉ có Tiểu Hác đâu, em dâu cũng là người biết chuyện.”

“Sao thế được?” Giản Chính Bình theo bản năng phủ nhận, “An An sẽ không nói ra đâu.”

Giản Chính Nghị nhướng mắt nhìn ông ta, xì khẽ nói, “Nếu người tình và con riêng của chú không bị phát hiện ra, tôi mới tin là Thôi An An sẽ giữ bí mật cho chú cả đời.”

Giản Chính Bình ngẩn người.

Đúng vậy. Ngày hôm nay Thôi An An bật thốt lên, không phải đã rõ là bà ta luôn nhớ chuyện đó trong lòng, là ung là nhọt hay sao? Ngày hôm nay bà ta có thể thốt ra vì tức giận, thì ngày mai có thể sẽ nói ra vì những việc khác.

Giản Chính Bình đặt tay lên bàn, từ từ nắm lại thành đấm, ánh mắt tối lại: “Anh hai… nếu như có thể… em không hy vọng nhìn cô ấy rơi vào kết cục như vậy.”

Giản Chính Nghị trầm mặc chốc lát, rồi lập tức an ủi Giản Chính Bình, “Nếu như nó thức thời, hiểu biết, tôi làm anh, vẫn luôn hi vọng các người có thể đi tới cuối cùng.”

Giản Chính Bình ừ trong họng.

Hai người ngồi im lặng thật lâu.



Đoàn phim nghỉ quay nửa tháng, nhưng cũng không nhàn rỗi. Hai gian phòng thuê trên Thương Sơn đều đã sập, Đường Tống thu xếp công nhân dựng phòng khác, thanh lý hết những vấn đề phát sinh do hậu quả lở đất, lại dựng lại bối cảnh quay phim một lần nữa. Lâm Xán cùng Trần Mai Khôi đồng thời thảo luận sửa chữa kịch bản. Đây là do Giản Sóc yêu cầu. Lúc đầu 《Tìm Em》có kết thúc mở, vì lúc ấy anh chưa tìm được Sầm Tuế Tuế. Nhưng bây giờ, không chỉ anh đã tìm được cô, mà còn kết hôn với cô. Vì thế, anh nghĩ, không bằng nhân cơ hội này sửa lại kết thúc phim.

Lúc Trần Mai Khôi nhận được điện thoại của Giản Sóc, biết ý định của anh, Trần Mân Côi thật muốn xuyên qua ông nghe, đập chết Giản Sóc. Tưởng thay đổi dễ dàng thế sao? Toàn bộ đoàn phim đều xoay quanh kịch bản: nhân viên, dựng cảnh, đạo cụ vân vân. Động đến chạm, chạm đến đục, nhưng Giản Sóc kiên quyết đòi thay đổi, nên ba người Giản Sóc, Trần Mân Côi cùng Lâm Xán bèn mở hội nghị video thảo luận. Hai tiếng rưỡi sau, phần kết phim được thống nhất, vừa là kết thúc mở vừa là kết thúc có hậu. Trên cơ sở kết thúc mở, thêm vào một số phân cảnh Đoạn Tầm nằm mơ. Trong mơ là cuộc sống mỹ mãn của Đoạn Tầm và Khương Khương. Cả ba người đều tương đối hài lòng với đề nghị này, hơn nữa kết thúc mở và kết thúc có hậu lồng vào nhau, làm cho khán giả thêm hồi hộp. Việc hai nhân vật trong phim có tìm thấy nhau hay không cũng tương đối có tính thảo luận. Quyết định rồi, Giản Sóc liền mặc kệ, để Lâm Xán và Trần Mai Khôi cùng vò đầu bứt tóc, muốn sửa thế nào thì sửa.

Nửa tháng sau, cuối cùng Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế cũng có thể xuất viện. Nửa tháng này, hàng ngày Lâm Nguyệt đều thay đổi hết cơm lại súp cho hai người, đồng thời dứt khoát thái độ, kiên quyết không cho hai người xuất viện. Hơn nữa vết thương trên lưng Giản Sóc cũng chưa ổn, Sầm Tuế Tuế cũng thỏa hiệp, ở cùng Giản Sóc tới tận lúc ấy.

Ngày xuất viện, thời tiết rất tốt, gió nhẹ thổi, mang theo không khí trong lành khoan khoái. Sầm Tuế Tuế đội mũ che nắng, đeo kính cùng kiểu với Giản Sóc.

Hai người đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe ngầm, lên xe Đường Tống.

Suốt nửa tháng nay, tin tức to nhỏ lộ ra không ít. 《Tìm Em》 được thảo luận sôi nổi từ lúc vừa khởi động máy, sau đó, khi Thẩm Chấn Hiên tung ra bức ảnh Sầm Tuế Tuế, lại kéo lên một vòng bàn tán thứ hai. Lần này đoàn phim tạm ngừng, một hai ngày thì không sao, nhưng qua ba ngày mà không có ảnh chụp, đó chính là có chút không bình thường. Các loại tin tức ngầm, tin nội bộ, nghe có người nói, nghe người quen nói…liền tranh nhau nổi lên.

Đoàn phim vẫn giữ yên lặng, mặc cho bên ngoài suy đoán thế nào cũng không đáp lại.

Đên khi quay lại, Weibo 《Tìm Em》 đăng một trạng thái mới.

Trang chính thức của Phim điện ảnh《Tìm Em》V: Khương Khương của Đoạn Tầm. Kèm theo là áp phích quảng cáo. Hai bàn tay, hai bên trái phải, đầu ngón tay cố gắng chạm vào nhau, nhưng ở giữa vẫn có một khe hở. 【Anh đang tìm em, em… có đang chờ anh không?】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.